Tổng Tài Thâm Tình Chờ Em Ngoảnh Lại

Chương 56: Tát Tay




Cận Chí Minh chào trước.
Đối với nhân viên viên khác, đây là một chuyện vô cùng đáng trân trọng và hãnh diện.

Nhưng Đường Vận đâu có cái cảm giác như vậy, cô thấy mình lạc lõng quá!
“Năm mới vui vẻ, anh Cận!”
“Chúng ta vào họp thôi.”
Cả đoàn người theo sắp xếp của thư kí mà vào vị trí.

Cận Chí Minh ngồi ghế chủ tọa, ngồi kế bên không ai khác chính là Đường Vận.
Cận Chí Minh lúc này mới nói nhỏ với cô.
“Em đi Nga Mi Sơn vui nhỉ, thấy chụp hình rất tươi.”
“Vâng ạ.

Đi cùng người nhà, tâm tình rất tốt.”
Cận Chí Minh mỉm cười.

Sau đó nghe trên bục thuyết trình thì nhẹ xoay chiếc ghế, hai chân bắt chéo...!rất ra dáng lãnh đạo.
Mặc dù Cận Chí Minh hay tỏ ra không nghiêm túc, nhưng thực chất không phải là người làm việc theo kiểu giỡn chơi.
Nghe thuyết trình một lúc thì Cận Chí Minh xoay lại chiếc ghế, vẻ mặt lạnh lùng.
“Năm mới sẽ có nhiều thay đổi về thị hiếu và thị trường, mấy dạng kế hoạch như vậy thì làm thêm phần bổ sung đi.”
Câu nói vừa thốt ra như thể bình luận vu vơ nhưng khiến mọi người nhất thời im bật.
Giám đốc Linda và Trưởng bộ phận Ngô nhìn nhau, không biết là nghĩ gì.
Có lẽ mọi người không tín nhiệm và nể phục Chí Minh, cũng có thể nghĩ anh ấy đến đây để giám sát thay Cận Úy Thành không thực sự chú tâm quản lý vận hành công ty.


Huống hồ chuyên môn và kinh nghiệm của anh hoàn toàn khó theo kịp với mọi người.
Vừa họp đã nói lời góp ý phê bình không tránh khỏi khiến mọi người cụt hứng.
Đường Vận vẫn không biết nên lựa lời nào để nói, tính khí của Cận Chí Minh qua lần tuyển người mới cô đã lĩnh hội rồi.

Ương bướng không thua một đứa trẻ.

Nếu tranh luận với anh ấy không khéo lại đau đầu.
“Còn nữa, biết rằng nhận quay quảng cáo thương hiệu hái ra tiền nhưng đừng lạm dụng.

Năm mới phải có ba phim truyền hình, một trong số đó phải có bộ bom tấn được đầu tư.

Đồng thời có hai phim điện ảnh chiếu rạp, trong số đó phải có phim nghệ thuật dự giải liên hoan phim.

Đưa hình ảnh của KM lên tầm cao...!Thư kí Đường thấy thế nào?” Chí Minh bất chợt quay sang hỏi, cứ như ép người.
“Vâng.

Vậy thì theo ý anh.”
“Tổng Giám Đốc cân nhắc chúng ta chọn hai người làm đại sứ thương hiệu nữ trang kim cương Nancy.” Một người trong cuộc họp lên tiếng.
“Theo ý của Cận tổng trước đó là...!một gương mặt mới có sức thu hút và một người xuất chúng có tầm ảnh hưởng cùng uy tín.” Đường Vận trình bày.
Dứt lời, Nam Cung Nhu Tuyết không khách sáo hừ lạnh một tiếng, ánh mắt liếc nhẹ, thái độ đó cực kì khinh ghét.
Đại diện phòng Quan hệ Kinh doanh của Cảnh Duyệt lên tiếng: “Bên tôi đề xuất Sharon và Vương Yên.”
“Vương Yên?”
Cả phòng họp xôn xao bàn luận, ai cũng biết cô gái đó là đại minh tinh của Giải trí Sun, cực kì khó chiều.

Thời gian này chỉ vào vai khách mời cho phim điện ảnh Hollywood và làm vedette cho các hãng thời trang cao cấp.

Chắc chắn không dễ mời.
Saron thì trái ngược, cô vô cùng hào hứng.

Bản thân được chọn làm việc với sao hạng A thì tên tuổi cũng có tiếng vang, được đồng hành với ekip chuyên nghiệp, phục vụ tốt.
Nam Cung Nhu Tuyết bắt được điểm này cũng âm thầm ganh tỵ, nhưng ánh mắt của cô vẫn dồn về Đường Vận.
“Được.

Bàn chuyện tiếp theo.

Tổ chức sự kiện năm mới, công bố người phát ngôn đại diện cho Cảnh Duyệt, cô Nam Cung Nhu Tuyết.”
“Hình ảnh của anh Cận nhỏ và Nam Cung tiểu thư lấy làm đề tài tuyên truyền thì còn gì bằng.

Chúng ta sẽ tạo đề tài hot và quay TVC nghệ thuật, lấy huyền thoại hoặc câu chuyện ngôn tình làm cảm hứng.” Thêm một người khác nhanh nhẹn lên tiếng.
Cận Chí Minh có chút không vừa ý, nhưng nghĩ cho đại cục cuối cùng vẫn chấp thuận.
“Dự án phim mới khởi quay, Nam Cung tiểu thư và Eva Min vào vai, kịch bản đó sẽ thông qua nhỉ?”

Cận Chí Minh chưa xem qua nhưng biết cần một người vào vai phản diện và chính diện.

Lấy hai cô gái ra để bàn, chủ yếu là để ai thử thách vào vai phản diện thì đúng hơn.
“Ý Nam Cung tiểu thư thế nào?” Đường Vận không ngại quay sang hỏi thẳng Nam Cung Nhu Tuyết.

Dù sao không có Eva Min ở đây, vẫn là tôn trọng hỏi cô ấy trước.
Bấy giờ Trưởng bộ phận Ngô bên cạnh lên tiếng: “Eva Min có nét sắc sảo, đương nhiên hợp vào vai phản diện rồi.” Tuy nhiên phía này lại nghe Giám đốc Linda góp ý khác: “Tôi lại thấy Nam Cung tiểu thư được mọi người quen với hình ảnh đài cát thướt tha, nếu chọn vai phản diện có đầu tư của kịch bản này sẽ là một đột phá đấy.

Chắc chắn là hiệu ứng tốt.”
Nam Cung Nhu Tuyết mỉm cười, tỏ vẻ cao sang: “Ý hay!”
“Không được.

Cảnh Duyệt chọn Nam Cung Nhu Tuyết làm người phát ngôn, nhất thời không thể vào vai phản diện cổ xúy cho tội ác được.

Dư luận đang một chiều các người lại đổi một chiều, rất khó thích ứng.

Hình tượng dành cho người phát ngôn hướng tới là gì các người nên chọn phim như thế cho cô ấy đóng trước.

Phần chi tiết bộ phận giám đốc họp sau đi.

Tan họp!” Cận Chí Minh mạnh mẽ từng lời sau đó dứt khoát đứng dậy rời đi.
Đường Vận cũng không thua gì mọi người có mặt ở đây, vô cùng bàng hoàng.

Cô vội đứng dậy và đi ra ngoài cùng anh ta.
“Chí Minh à, anh định đi đâu?”
Đường Vận đuổi theo.
“Đến phim trường xem cô minh tinh ở Hong Kong vừa được mời đến làm việc thế nào.

Hạng mục phát triển hãng tinh dầu ấy được tôi theo.”
Đường Vận gật gù.

“Đường Vận!”
Nam Cung Nhu Tuyết bấy giờ cũng đuổi theo hai người họ, bước chân uyển chuyển đầy cao sang, tuy nhiên ánh mắt và sắc mặt chỉ toàn là sát khí.
“Nam Cung tiểu thư gọi tôi?”
Cận Chí Minh và Đường Vận đồng thời dừng lại bước chân, quay lại nhìn Nam Cung Nhu Tuyết đang tới gần.
“Cô có tư cách gì ở đây, ngồi ngang hàng với anh Cận nhỏ?” Nam Cung Nhu Tuyết nhếch môi giễu cợt, giọng nói cay cú.
“Tôi chỉ đại diện cho Tổng Giám Đốc Cận Úy Thành tham dự cuộc họp, và trình bày đến anh ấy.”
“Chuyện làm sổ sách giả cư nhiên lại cho qua như thế? Cho dù cô không bị buộc tội thì trong mắt tôi cô cũng chẳng là cái thá gì ra hồn.”
Đường Vận siết chặt nắm tay, giận đến run người.

Cận Chí Minh bên cạnh vô cùng khó chịu, lập tức nói đỡ: “Nhu Tuyết! Đấy không phải là lời mà nghệ sĩ như em nên nói.

Hình tượng của em phải giữ gìn cẩn trọng, buông lời miệt thị người khác mà nhất là người trong công ty chính là cấm kị.”
“Anh bênh vực cô ta? Cũng như Cận Úy Thành, mê muội ả rồi sao?” Nam Cung Nhu Tuyết càng lúc càng chanh chua.
Mọi người xung quanh cũng chú ý tới, cố ý lượn lờ để hóng chuyện sắp xảy ra...!Đường Vận quan sát, nhận thấy không thể dây dưa, muốn dứt khoát bỏ đi thì bị Nam Cung Nhu Tuyết níu lại vun đến một cái tát.
Đường Vận có thể tránh khỏi nhưng là vẫn căng mặt đón lấy, ánh mắt trực nhìn đối phương lạnh như băng tiếp theo đó thì là một cái tát đánh trả cực mạnh đến từ Đường Vận.

“Bốp!”
Tất cả giống như ngưng đọng lại, ai nấy chết lặng.
Ngay chính Nam Cung Nhu Tuyết cũng không ngờ tới chuyện vừa xảy ra với mình.

Cô ôm mặt, đứng đó bất động thanh sắc.
“Cô dám đánh tôi?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.