Tổng Tài Thâm Tình Chờ Em Ngoảnh Lại

Chương 57: Ngu Xuẩn




Cận Chí Minh kéo Đường Vận lui về sau rồi nhìn chung quanh ra hiệu giải tán.

Ánh mắt trực nhìn các lãnh đạo có mặt.

Nói lời cảnh cáo: “Ngày mai nhân viên nào rò rỉ hình ảnh vừa rồi ra ngoài thì lập tức sa thải.

Nhắc lại.

Xóa hình các người vừa chụp đi.”
“Cô dám đánh tôi?” Nam Cung Nhu Tuyết rít qua kẽ răng.
Đường Vận vô cùng bình tĩnh đáp: “Cô tốt nhất đừng chọc tới tôi.

Cha cô có là ai tôi cũng không để vào mắt.

Cô hống hách như vậy đều là cậy vào gia thế mà thôi.

Ngu xuẩn!”
Đường Vận mạnh mẽ từng câu chữ nói xong liền xoay lưng bỏ đi.

Nam Cung Nhu Tuyết muốn lao đến đánh trả tiếp tục thì bị Cận Chí Minh kéo trở lại, ôm nhẹ vào người.

Anh quan tâm cảnh tỉnh: “Em đừng làm chuyện vô ích, cô ấy thân thủ hơn người.

Không phải giỡn chơi, anh cũng không bênh được em.”
“Gọi cảnh sát, gọi cảnh sát đi.” Nam Cung Nhu Tuyết thét lên, phần vì nóng giận khó lòng kìm chế phần muốn hô to để Đường Vận nghe thấy sẽ biết đến sợ sệt.
Cận Chí Minh lắc đầu kéo Nhu Tuyết vào trong căn phòng khóa cánh cửa lại, không để cô cứ vậy nổi điên.
“Nhu Tuyết! Em bình tĩnh đi.


Em thân phận gì chứ, cứ không biết giữ hình tượng khó lòng làm người phát ngôn cho Cảnh Duyệt.

Đừng kéo theo thị phi.”
“Anh bênh vực cho cô ta.

Anh thích cô ta?” Nhu Tuyết không nhân nhượng thét lên.
Cô chưa từng chịu sỉ nhục như thế, chưa từng...
“Thế thì làm sao? Em sẽ làm sao?” Cận Chí Minh bật cười, khinh khỉnh lườm cô.

Anh đá văng chiếc ghế xếp gần đó.
Nam Cung Nhu Tuyết một phen hốt hoảng ôm lấy ngực thở phập phồng.
Cận Chí Minh tiếp tục cảnh cáo: “Em đừng giở chứng tiểu thư trước mặt tôi, nhất là có thái độ kênh kiệu với mẹ của tôi.

Nam Cung Nhu Tuyết! Em nên nghĩ cho cha mình nhiều hơn đi.

Tốt nhất đừng gây sự với Đường Vận.

Còn nữa, cha của em đang phát triển dự án ở Thành Đô, mẹ Đường Vận lại là phó thị trưởng nơi đó, không có lợi đâu.”
Cận Chí Minh mở cửa dứt khoát bỏ đi.
Lúc này trợ lý của Nam Cung Nhu Tuyết lo lắng chạy vào trong không ngừng an ủi.
“Tôi sẽ nhờ người xử chuyện này, cô Tuyết yên tâm đi.

Bất quá ép Cận Úy Thành sa thải cô ta.

Cô bỏ làm người phát ngôn cho Cảnh Duyệt.”
Nam Cung Nhu Tuyết lúc này đã không nhịn được bật khóc, nước mắt ngắn dài chảy xuống.

Đùa sao? Cận Úy Thành mà sa thải cô ta.

Cảnh Duyệt cũng chưa chắc thiết tha giữ cô lại làm người phát ngôn.

Tình thế quá rõ ràng như vậy kia mà.
Đường Vận hóa ra là con nhà quan chức.

Cận thị như hổ mọc thêm cánh...!Cận Úy Thành sẽ giữ chặt không buông cái con át chủ bài này để đấu với cha hắn.

Cuộc chiến này, cô có tư cách gì chứ? Cô thật ra chẳng đáng gì.

Ngay cả Cận Chí Minh cũng khinh thường cô rồi.
Đường Vận đi thẳng một mạch xuống dưới, không màng chào hỏi ai, vừa đưa tay muốn bắt taxi thì trông thấy một chiếc Lexus chạy tới.
Cận Chí Minh xuống xe chẳng chút cảm xúc đứng đấy nhìn cô một lúc, sau đó mở cửa ý bảo cô ngồi vào trong.

Đường Vân tâm trạng nặng nề chính là không muốn gặp anh ta nhất.

Nhưng lại không nghĩ ra được lời để từ chối.
Ngẫm nghĩ, cô không làm khó chính mình nữa cuối cùng cũng ngồi vào trong xe.
“Tôi đưa em về Cảnh Duyệt, đúng lúc phải sang phòng Quan hệ Kinh doanh có chút chuyện.”
“Vâng.”
“Vì sao phải cố ý căng mặt ra chịu cái tát đó, cô ấy ra tay chậm đến mức chính tôi cũng có thể kịp tránh né.”
“Lần trước cô ấy đã đánh tôi rồi, tôi muốn trả đũa nhưng không có cơ hội.


Hiếm khi cô ta có tâm tình ra tay lần nữa, trước mặt mọi người tôi không thể ra tay với cô ấy trước, khéo biến bản thân thành người không nói lý lẽ.”
Cận Chí Minh bật cười, đánh vô lăng cho xe chạy đi.
“Chí Minh! Cô ấy tính khí tiểu thư như vậy, ngang ngược như vậy, anh thật lòng muốn chịu đựng cô ta cả đời sao? Tôi thật không hiểu...!Khi hay tin hai người đính hôn, tôi đã rất sốc.”
“Cảm ơn em đã quan tâm đến tôi.”
“Tôi có thể san sẻ được gì cho anh không?”
Đường Vận rất thẳng thắn.
Cõi lòng Chí Minh nghẹn lại, nặng nề và mông lung.

Anh phải nói làm sao nhỉ?
“Được.

Chỉ cần em đừng vội vàng ngã vào lòng người đàn ông khác.”
“Anh đùa sao?” Đường Vận không hiểu, cô nghiêng mặt chăm chú quan sát biểu cảm của đối phương.
Cận Chí Minh đã khác.

Không còn vẻ ung dung tự tại như trước, từ trong tia mắt anh ấy, rõ ràng chất chứa nhiều tâm sự.
Nhưng cô làm được gì hơn chứ? Chuyện gia đình anh ta phức tạp đến thế.
“Phu nhân khỏe không? Lần trước bà ấy đã gọi cho tôi, bảo là đang ở gần Cảnh Duyệt muốn uống cà phê thư giãn cùng tôi đấy.

Nhưng tôi khi ấy ở Vân Nam.”
Cận Chí Minh cũng bất ngờ, “Thế à? Tôi không nghe mẹ nhắc lại.

Nhưng mẹ tôi tốt lắm, mỗi ngày đều có hai đứa em nhỏ vây quanh.”
Đường Vận mỉm cười, sau đó không nghĩ ra lời nào để nói nữa thế là đành chọn im lặng.
Thật ra việc gặp gỡ riêng với Cận phu nhân cũng là chuyện khó xử đối với cô.

Dù là mối quan hệ nào với Cận Úy Thành cô vẫn không nên tỏ ra thân thiết với bà ấy được.
Về đến Cảnh Duyệt, Cận Chí Minh và Đường Vận mỗi người một hướng.
Vừa vào tới phòng thư kí đã bị Hana kéo tay báo chuyện chẳng lành.
“Cận tổng đã sang Đài Loan.

Nhắn em và chị sắp xếp công việc.”
“Đột ngột vậy sao?” Đường Vận vừa thao tác mở máy tính vừa xếp chồng tài liệu lại.
“Chắc là có chuyện gấp.


Doãn thị có động thái tấn công Cảnh Duyệt...!cổ phiếu đã được đẩy giá.

Nhưng mà, em thật không hiểu.

Muốn giúp hay muốn tham gia vào ban quản trị của Tập đoàn? Cô ấy rất si mê Cận tổng kia mà.”
Đường Vận khựng lại, trong lòng muôn vàn nỗi hoang mang.
“Chị không biết.

Nhưng thương trường như chiến trường, Doãn Cách Nhi biết nặng nhẹ thế nào.

Cô ấy tính cách mạnh mẽ, thật ra khi đối mặt, chị còn có chút sợ.”
“Em thì rất sợ.” Hana chia sẻ.

Tay vuốt nhẹ bờ ngực.
Lúc này Trợ lý Ngọc đi đến hỏi mọi người muốn gọi nước không, vì con gái cô ấy thành tích tốt, trong lòng đang rất vui.
Đường Vận nhìn Trợ lý Ngọc như vậy tâm tình cũng theo đó nhẹ nhõm và thả lỏng.

Cô tiến tới vui vẻ chúc mừng chị ấy:
“Vậy gọi em latte đá nhé! Chúc mừng chị, cười như vậy thật sự trẻ ra như thiếu nữ.”
Trợ lý Ngọc nghe mọi người hào hứng gọi thì ghi chú lại, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Đường Vận rồi quay qua nhìn Hana: “Hai người bàn về Doãn Cách Nhi sao? Tôi vừa gặp cô ấy dưới tầng, dường như là tham quan.

Có lẽ lãnh đạo bộ phận sẽ gọi người ra tiếp đón đấy, Thư kí Đường cũng nên.”
“Hả?” Đường Vận che miệng
Cái gì gọi là, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, về sao không chủ trương nhắc cô ta nữa.

Đường Vận mím môi thầm xuýt xoa trong lòng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.