Tổng Tài Thâm Tình Chờ Em Ngoảnh Lại

Chương 85: Uẩn Khúc




Đường Vận quay mặt lại, nhìn thấy Cận Úy Thành đang thắp ba ngọn nến...!Một đêm lãng mạn đây sao?
Đường Vận cười giễu, anh ta không biết rằng bản thân đang làm ra chuyện vô ích biết nhường nào.
Cô đã không còn yêu thích anh ta được nhiều như trước, thậm chí tồn tại sự chán ghét cực độ.
Đường Vận vẫn đứng im ở đấy chịu đựng từng luồng gió lạnh ập đến vây lấy toàn thân, cả người run lên nhưng vẫn kiên quyết không chịu rời đi.

Cô bất chợt nghĩ tới Chí Minh, cô nhớ nụ cười đơn thuần và ấm áp...!cảm giác như thể cả hai đã xa cách nhau từ rất lâu rồi không được gặp lại.

Cô khẽ khàng dùng tay lau nước mắt, nhìn bầu trời nhòe đi không thể nhìn rõ các vì sao đêm.
“Đường Vận! Ăn tối đi nào.”
“Anh muốn nói gì?”
“Em muốn nghe những gì?”
Đường Vận quay mặt lại ánh mắt sắc bén như muốn ghim chết Cận Úy Thành mới hả dạ.
Khóe môi cô cong lên, dị thường nở nụ cười: “Nghe về chuyện tình của anh và Hinh Hinh? Con của hai người, là trai hay gái?”
Cận Úy Thành chậm rãi bước đến khoác choàng lấy tấm vải dầy lên người Đường Vận, ôm siết cô vào lòng.

Đường Vận vùng vẫy nhưng lại bị tấm vải choàng giam lấy.

Cô trừng trừng ánh mắt, giọng nói càng buốt lạnh hơn: “Tôi căm ghét anh.”
“Trang Dật Thăng và Doãn Cách Nhi đã đính hôn...!Em đã thua cược.”
Đường Vận ngây người ra, cô không ngờ đến Cận Úy Thành lại nhắc chuyện này.


Nó khiến cô cảm thấy vô hạn nực cười: “Cận tổng sát phạt quyết đoán, tàn nhẫn cay nghiệt lại đôi khi có tính khí trẻ con như vậy sao?”
“Em cố gắng nói ra từng lời muốn gây tổn thương đến anh thì trong lòng cảm thấy hả dạ lắm sao? Anh từng nói em có thể nghe anh giải thích trước khi đưa ra bất kì quyết định gì.”
Cận Úy Thành nhân lúc Đường Vận không để ý thì nắm lấy cánh tay của cô kéo về chỗ bàn tiệc.

Rồi xoay người cô lại nhìn vào bàn ăn thịnh soạn mà đích thân anh đã vì cô chuẩn bị.
Chỉ là không ngờ Đường Vận lại ngước mặt lên nhìn anh và cười lạnh: “Anh có rất nhiều cơ hội và thời gian để đưa ra lời giải thích, nhưng lại chọn ngày hôm nay.

Cho nên...!tôi đã không còn hứng thú muốn nghe.”
Đường Vận đưa tay giật mạnh khăn trải bàn xuống, tất cả bát đĩa thức ăn, rượu và nến đều đồng loạt tuột đổ xuống nền nhà.

Ngọn lửa gặp phải rượu thì bùng lên dữ dội, ánh lửa như thiêu đốt tâm can của mỗi người.
“Cận Úy Thành! Tôi và anh đoạn tuyệt.”
Lửa bật phát dữ dội, tiếng chuông báo cháy reo lên inh ỏi.

Nghe được cõi lòng ai đó tan nát...!Cận Úy Thành không cho Đường Vận bỏ đi.

Anh ném lọ đồng hồ cát trên kệ sách vào đám cháy trong tích tắc đã dập tắt được ngọn lửa bùng phát, tay vẫn siết chặt không buông mặc cho Đường Vận dùng sức thoát ra.
Cô tung cước, anh lách người né tránh.

Kế tiếp không ngừng cản những đường quyền mà Đường Vận mạnh bạo tung ra khống chế anh.

Đôi bên cứ thế giằng co cho đến khi Đường Vận bị anh hoàn toàn chế ngự.
Cô hung dữ phản kháng như vậy đối với Cận Úy Thành vẫn là lần đầu.
Đường Vận bị dùng thuốc gây mê, cơ thể tựa hồ không còn bao nhiêu linh động và sức lực, ra đòn rất yếu, ngược lại Cận Úy Thành không chút nhân nhượng đối với loạt động tác dồn ép cô vào thế bí.
“Đoạn tuyệt? Đường Vận, em mới chính là người con gái tàn nhẫn.”
Cận Úy Thành hừ lạnh, thở ra những hơi thở nặng nề: “Anh không có sự chọn lựa, đứng giữa thế giới này chỉ có lợi ích và sự nhẫn tâm.

Em có một người cha liều mình đỡ lấy phát súng cho em nếu trông thấy em gặp nguy hiểm...!Còn anh có một người cha không ngừng dồn mình vào cửa tử, sơ sẩy một chút có thể không bảo toàn được mạng sống.”
Đường Vận nghe thấy thì không ngừng lắc đầu.

Cô đương nhiên thấu hiểu được chỗ khác biệt trong cuộc sống của hai người, tuy nhiên Cận Úy Thành đã quá bi quan rồi chăng.
“Cha của anh có thể không xấu như anh nghĩ...!Cận Úy Thành, anh buông tôi ra.

Anh vô lý, xấu xa còn trách tôi tàn nhẫn sao?”
Cận Úy Thành bỗng cười đểu sau đó Đường Vận nghe bên tai mình có tiếng ‘tách’ rất khẽ, cô chú ý mới nhìn ra tay của mình đã bị còng vào một bên cạnh sắt cửa sổ.
Cô giận dữ dùng chân tung cước nào ngờ lại bị Cận Úy Thành tránh được.
“Cận Úy Thành! Anh muốn gì?”
“Em đừng nháo loạn thì sẽ mở khóa.


Tôi đâu phải đối thủ của em chứ.”
“Điên thật.”
Đường Vận quay mặt sang hướng khác giận đến nóng hai bên mặt, tay kia gồng lên đấm một phát vào mặt kính thủy tinh, chỉ bằng hai phát mảnh vỡ đã đổ xuống tạo ra âm thanh kinh người.
Cận Úy Thành hoàn toàn chết lặng.

Nhìn đên cánh tay đẫm máu của cô nhỏ giọt xuống nền nhà trái tim anh không ngừng cuộn thắt, đến hơi thở cũng dồn dập.
“Em chán ghét tôi đến như vậy?”
“Đúng.

Bất quá thì cá chết lưới rách.”
Cận Úy Thành đi lấy khăn nhúng nước lạnh, vắt khô thì mang đến lau qua vết giúp Đường Vận.

Cô ấy tuy rằng không tiếp tục chống đối nhưng không hề liếc mắt nhìn đến anh.
“Cận Chí Minh có điểm nào tốt lại khiến em trong khoảng thời gian ngắn về bên cạnh hắn? Em đối với tôi đầu mày cuối mắt chứa đầy khinh ghét.”
“Anh ấy không thủ đoạn tàn nhẫn, càng chưa bao giờ khiến tôi phải tổn thương.

Chí Minh không hoàn hảo nhưng mà bên cạnh anh ấy tôi rất thoải mái và vô tư...!Cận Úy Thành! Chúng ta không thể nào, anh đừng cố chấp nữa.”
Cận Úy Thành cười lạnh: “Thật sự tốt như vậy?”
Anh không muốn nói thêm lời nào.

Có thể Cận Chí Minh không thật sự như những gì Đường Vận hình dung, nhưng nó vì cô mà khiến cho kẻ gây rối nhận đủ trả giá.
Anh không thể phủ định người khác để biện minh cho sai phạm của chính bản thân.
Huống chi Đường Vận xứng đáng được nhận tình yêu thương trọn vẹn.

Anh đã không làm tốt.
“Xin lỗi em.”
Cận Úy Thành thều thào, giọng khàn đặc.


Cuộc đời này anh không dễ dàng nói ra lời xin lỗi với bất kì ai...
Đường Vận lặng lẽ quan sát biểu tình của người đàn ông trước mặt mình trong lòng dâng lên một cổ xót thương...!nhưng anh ta tự mình chọn lựa và chuốc lấy bi thương.

Cô không thể làm gì khác hơn.
“Giữa anh và Đường Hinh Nhi không xảy ra bất kì quan hệ gì...!Đường Vận! Em có tin không?”
Đường Vận ngước mắt nhìn thẳng vào gương mặt đẹp đẽ thắm nét ưu tư của Cận Úy Thành, cô khẽ gật đầu.
“Chỉ cần là anh giải thích, tôi luôn lựa chọn tin tưởng anh.

Cho dù là chuyện khó chấp nhận nhất.”
Cận Úy Thành tiến lại ôm chặt Đường Vận vào lòng nhưng lại nghe mỗi nhịp đập vô hạn đau đớn.

Cô ấy đã từng yêu thương anh rất nhiều...
“Cận tổng! Anh chưa bao giờ đối tốt với tôi.

Anh chưa từng vì tôi mà làm bất kì điều gì...!Anh chỉ chuyên tâm vào cuộc cạnh đoạt của chính anh thôi.”
“Có người sắp đặt cho Đường Hinh Nhi tiếp cận em và tôi...!không phải vô cớ mà xảy ra nhiều chuyện.

Nếu nói khả năng là do Chí Minh an bày...”
“Không thể nào.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.