Tổng Tài Thâm Tình Chờ Em Ngoảnh Lại

Chương 96: 96: Hội Ngộ




Những chuyện đã xảy ra với Cận thị, thật ra Đường Vận cũng được biết.

Ngay trước khi cô quyết định sang Anh tiếp tục con đường học tập, cô đã nói lời từ biệt với Cận Chí Minh trong lễ đính hôn của Doãn Cách Nhi và Trang Dật Thăng.
Cô còn nhớ rất rõ Chí Minh vẫn như một cậu sinh viên non nớt nở nụ cười và nói lời cổ động cho cô.

Khiến cô suýt mấy lần rơi nước mắt.

Cô biết, Chí Minh cố tình chiếm lấy nỗi ái ngại của cô, muốn cô phải ghi nhớ đến anh ấy...!Tuy nhiên, cô vẫn biết hai người đàn ông nhà họ Cận sẽ không chọn lựa níu kéo cô trong thời điểm đó.

Họ sợ, cô sợ, chỉ với một xúc cảm bất thường nảy nở, rất có thể đẩy ba người bọn họ đi vào lãnh vực xa xôi và tách biệt nhau mãi mãi.
Vì Cận Trí Trung khi ấy đã làm ra những chuyện tàn nhẫn.
Sau này cô mới biết rõ hơn về lý do chia tay sớm của em gái Đường Nghiên và Cận Trí Trung.
Trong sự chọn lựa giữa sự nghiệp và cảm tình, Cận Trí Trung si tình mà cô từng nhìn thấy trong một đêm tối ngập khói thuốc trước cổng nhà, hóa ra tuyệt tình và mãnh liệt dứt khoát.
Có lẽ hắn đã chịu đựng ủy khuất và áp lực rất lớn ở trong nhà họ Cận.

Có lẽ hắn bị mẹ ruột của mình thao túng cho hành vi và thiết lập thủ đoạn.

Nhưng Đường Nghiên và Cận Trí Trung cuối cùng không có kết quả là sự thật.
Show diễn thời trang cuối cùng cũng kết thúc trong tràng pháo tay kéo dài.

Đường Vận lẫn trong đám người từ từ di chuyển về sau hậu trường.
“Đường Vận!”

Đường Vận muốn đi đến chào hỏi Nam Cung Nhu Tuyết thì thấy Cận Úy Thành phía sau gọi cô, khiến cô rất bất ngờ.
Đường Vận muốn đi đến chào hỏi Nam Cung Nhu Tuyết thì thấy Cận Úy Thành phía sau gọi cô, khiến cô rất bất ngờ.
“Sao ạ?”
“Lona có hứng thú gia nhập Bách Hóa Cảnh Duyệt chứ nhỉ?”
“Cái này...!Thật ra thì em không thể quyết định hoàn toàn một mình được.”
Cận Úy Thành tiến lên gần kề với Đường Vận, lại chuyển ánh nhìn về phía Nam Cung Nhu Tuyết.

Vẻ mặt vẫn rất lạnh lùng: “Đã lâu không gặp lại cô ấy.”
Đường Vận cũng gật đầu, “Em cũng vậy.”
Lúc hai người dự định đi lại chỗ Nam Cung Nhu Tuyết chào hỏi thì phía sau Helen hào hứng chạy đến gọi Đường Vận.
“Có công ty bên Thượng Hải muốn hợp tác với mình.

Đường Vận à, họ hẹn chiều mai...” Helen lúc này mới chú ý đến Cận Úy Thành, cô nhìn anh ngỡ ngàng vài giây, “Đây là...”
“Giới thiệu với cậu đây là Cận Úy Thành – Tổng Giám Đốc của Bách Hóa Cảnh Duyệt, anh ấy vừa hay có lời mời với Lona của cậu.”
Helen bắt tay với Cận Úy Thành tươi cười rạng rỡ, chỉ là lời nói ra khiến Cận Úy Thành và cả Đường Vận không khỏi ngỡ ngàng.
“Rất tiếc tôi đã nhận lời của bên kia rồi.

Cảm ơn sự thưởng thức của Cận tổng.”
“Có nhiều nhà đầu tư nhìn trúng là chuyện tốt, tôi không câu nệ Lona thương thảo cùng lúc nhiều bên.”
“Nhưng tôi câu nệ chuyện anh mang họ Cận.” Helen nói nhưng miệng vẫn tươi cười.
Đường Vận thật sự không ngờ đến.
Chuyện riêng tư cô nhiều lần đã tâm sự qua với Helen, trong những lúc say đôi lần không kiểm soát đã bộc bạch chê bai doanh nghiệp gia đình nhà họ Cận.

Mặc dù không nói chi tiết những câu chuyện, nhưng Helen thông minh và rất để tâm đến cô có lẽ sớm đã nhìn thấu tâm sự trong lòng cô lâu rồi.
Đường Vận không trách Helen, hay là cảm thấy những lời bạn ấy vừa nói có điểm nào khiến cô phải ái ngại trước mặt Cận Úy Thành.

Cô hoàn toàn không muốn để tâm, và cũng không thiết tha đến lời mời cộng tác với Cảnh Duyệt.
Helen trả lời dứt khoát xem như phần nào hợp ý với cô.
Nam Cung Nhu Tuyết chú ý tới bên này, nhất là dáng vẻ nổi bật của Cận Úy Thành trong hậu trường.

Cô ấy thong thả di chuyển qua đây, lúc này trên người đã cởi bỏ hoàn toàn lớp trang điểm và bộ váy cưới, thay vào đó là chiếc váy ngắn chữ A đơn giản.
“Đã lâu không gặp.”
Nam Cung Nhu Tuyết ôm nhẹ Cận Úy Thành vào lòng hôn vào hai bên má của anh, thái độ cởi mở nhiệt tình.

Sau đó quay sang ôm lấy Đường Vận và tương tự hôn xuống, thậm chí cái ôm dành cho Đường Vận rất lưu luyến.
“Chị vẫn khỏe nhiều?”
“Rất khỏe.

Ba năm qua tôi vẫn ở Anh.”
Nhu Tuyết hơi khựng lại trộm nhìn qua phía Cận Úy Thành.


Không hỏi cũng biết giữa hai người họ không còn tha thiết như trước.

Nhưng Nhu Tuyết cũng chẳng chút bận tâm nữa.
Cô lấy ra trong túi xách tay ba mẫu danh thiếp lần lượt đưa đến cho Cận Úy Thành, Đường Vận và Helen cười nói:
“Tôi hiện tại bận đi với ekip, có dịp nhớ liên lạc nhé.”
Đường Vận gật đầu và mỉm cười.

Sau đó thì vẫy tay chào nhau.
Helen nhìn theo bóng lưng của Nhu Tuyết khẽ trầm trồ, “Không ngờ còn trẻ vậy đã làm Biên tập của một Tạp chí thời trang lớn.”
“Sắp đến giờ dạ tiệc rồi, cậu không định chuẩn bị đến đó tham dự hay sao, Helen!”
Helen nhìn đồng hồ đeo tay sau đó nhún vai một cái đi về chỗ phòng thay đồ.
Đường Vận định nói lời chào tạm biệt với Cận Úy Thành thì đã bị anh kéo tay đi ra ngoài.
“Anh đưa em đến chỗ party trước.”
“Anh cũng được mời sao?”
“Ừm.”
Đường Vận bị kéo lên xe chỉ kịp gọi điện thoại cho Helen.
Cô muốn quay sang trách Cận Úy Thành mấy câu đã bị anh nâng cằm hôn mạnh xuống.

Vừa hay cô nhìn lên phía trên chỗ tài xế đã nhìn thấy Cận Úy Thành bấm nút kéo bức ngăn từ trước.
“Anh sao thế?”
“Em rất ghét anh sao, Đường Vận!”
Đường Vận lắc đầu, nhưng lại né tránh nhìn ra ngoài ô cửa kính.

Cận Úy Thành cười lạnh dáng vẻ âm trầm khác thường.

Rất có thể bị lời của Helen gây đả kích.
Đường Vận muốn nói vài lời giải thích nhưng rồi lại bị Cận Úy Thành chế trụ hôn xuống lần nữa.
Cô không phản kháng.

...nhưng là qua chiếc hôn này càng khiến cô có thể nhìn rõ bản thân đối với Cận Úy Thành đã chẳng còn chút vương vấn.
Chính Cận Úy Thành cũng cảm nhận được sự thờ ơ của cô, và anh đã dừng lại.

Giống như có nỗi đau siết ở tim, khiến ai trên đời đều phải khó chịu.

Yêu rồi mới biết không tránh được thất tình, không tránh được những lần hối tiếc.
“Em vẫn còn giữ sợi dây chuyền anh tặng.”
Cận Úy Thành chạm nhẹ vào mặt dây chuyền ở cổ Đường Vận, đôi mắt tựa như chập chờn làn sương mỏng, kí ức và những nụ cười.
“Đó là thiết kế của anh, em đương nhiên trân trọng.”
“Không cần em trân trọng, anh cảm thấy mình đi thuyết phục Helen thì vẫn hữu dụng hơn.”
Đường Vận khựng lại, hơi nhíu khẽ đôi chân mày.
“Cận tổng thật có lòng.”
Xe rất nhanh đã dừng lại nơi diễn ra party.
Bên ngoài có người sớm đã bước ra đón đợi, giúp họ kéo mở cánh cửa.
Đường Vận đi xuống, đầu tiên là nhìn thấy nụ cười hòa ái của Mike.
“Nhìn cô vẫn trẻ trung năng động như ngày nào.”
“Cảm ơn anh.”
Mike nhìn sang Cận Úy Thành, rồi nhìn về sau lưng có chút do dự.
“Có chuyện gì sao?” Cận Úy Thành nhìn ra liền lập tức mở lời hỏi.
Đường Vận không muốn cản trở họ nói chuyện riêng, theo phép lịch sự cô di chuyển nhanh hơn về phía cánh cửa, tạo cho họ không gian riêng.
Chỉ tiếc bước chân của Cận Úy Thành không hề nhỏ, vẫn giữ khoảng cách vừa phải với cô, lời họ nói ra cô vô tình vẫn nghe được.
“Can tiểu thư sang Anh rồi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.