Tổng Tài Thật Ngọt Ngào

Chương 25



Tập trước:

- "Hạ tổng hôm nay Tống Thiên đến đón tôi về nhà mấy tuần nên mấy tuần này anh tự chăm sóc mình nha."

Sau khi đọc xong lời nhắn Chí Vương như không giữ được bình tĩnh mà gọi điện cho Yên Yên ngay lập tức nhưng cứ hết lần này đến lần khác Yên Yên vẫn không bắt máy.

- Sao lúc nào cô ấy cũng không bắt máy vậy chứ.

Sau đó Chí Vương gọi cho Tiểu Lí. Một lúc sau Tiểu Lí cũng gọi cho Yên Yên.

- Yên Yên sao giờ mới nghe máy.

- Điện thoại tôi hết pin. Có chuyện gì mà anh gọi tôi nhiều vậy.

- Cô ở đâu về nhanh đi vừa nãy Hạ tổng có gọi cho tôi nhưng nghe giọng anh ấy có vẻ yếu ớt lắm tôi đang đi công tác không thể về được, tôi sợ bệnh của anh ấy lại tái phát thì khổ.

- Anh ấy bị gì cơ? Tôi tưởng anh ấy chỉ bị đau bao tử.

- Ngoài đau bao tử ra anh ấy còn bị đau đầu kinh niên. Hồi nhỏ sau khi bị một tai nạn chấn thương đầu thì để lại biến chứng đến bây giờ.

- Tôi không biết chuyện này.

- Cho nên giờ cô biết rồi thì mau về đi.

- Được được tôi về liền đây.

Nói là làm Yên Yên lập tức quay về nhà Chí Vương. Bước vào nhà Yên Yên tức tốc chạy lên phòng tìm anh.

- "Mở cửa chạy vào" Chí Vương anh sao rồi?

Nhưng cô không nhận được một lời đáp lại cũng chẳng thấy anh ở trên giường. Cô đi vào phòng thay đồ tìm Chí Vương. Khi cô mở cửa bước vào, căn phòng tối om bỗng một bàn tay kéo Yên Yên lại và ép cô vào tường.

- Sao cô lại bỏ đi?

Một giọng nói trầm mà ấm nhè nhẹ vang lên bên tai cô.

- Chí Vương là anh sao?

Nói rồi Yên Yên với tay tìm công tắc cô tính mở điện trong phòng lên nhưng Chí Vương không cho.

- Tôi nghĩ ngay lúc này cô sẽ không muốn mở điện lên đâu.

- Sao lại không tôi muốn mở điện lên để nói chuyện với anh đấy.

Yên Yên với tay mở công tắc điện lên thì...cô đờ người ra một lúc rồi giật mình tỉnh lại bởi tiếng gọi của Chí Vương.

- Cô nhìn đủ chưa?

- Hả... aaaa nè sao anh không mặc áo vậy chứ?

- Cô nhìn tôi từ nãy tới giờ mà giờ mới la hả có liêm sỉ xíu đi.

- Cái gì mà tôi không có liêm sỉ có anh thì có. Anh mặc áo vào nhanh lên. ( Yên Yên lấy hai tay che mắt mình lại)

- Tôi mặc rồi cô bỏ tay ra đi.

Yên Yên từ từ bỏ tay ra nhìn thì đúng thật Chí Vương đã mặc áo. Anh làm cô sợ đến hoảng hồn nhưng trong cái sợ ấy cũng có một chút thích thú bởi cô cũng là con gái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.