Tổng Tài Theo Đuổi Vợ Cũ

Chương 30: 30: Tôi Không Muốn Bỏ Qua Cho Nguyễn Mỹ




Tôi không kiên nhẫn cau mày, lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Trần nói những lời này hơi buồn cười, tôi chỉ làm chuyện mà tôi nên làm, chẳng lẽ bây giờ ngay cả lấy lại công đạo cho bản thân tôi cũng không thể sao.”
Ánh mắt Trần Thanh Vũ tức giận nhìn tôi, bàn tay cầm tay tôi càng xiết chặt hơn.

Tôi bị đau kêu lên một tiếng, nhưng lại bướng bỉnh không chịu mở miệng nói một chữ.

Bầu không khí từ từ trở nên vô cùng cứng nhắc, xung quanh tôi bị khí lạnh bao trùm.
“Huỳnh Bảo Nhi, cô muốn như thế nào mới chịu buông tha cho Nguyễn Mỹ, Trần Thanh Vũ tôi chưa bao giờ cầu xin cô, nhưng hiện tại tôi cầu xin cô, hãy buông tha Nguyễn Mỹ.” Hơi thở lạnh lẽo trên người Trần Thanh Vũ dịu lại, giọng nói nặng nề nói với tôi.
Tình cảm của Trần Thanh Vũ đối với Nguyễn Mỹ khiến cho tôi phải hâm mộ, đồng thời, cũng khiến lòng tôi nguội lạnh.

Người đàn ông tôi từng yêu sâu đậm, lại xem người phụ nữ khác là báu vật, tôi chỉ cảm thấy đau lòng cho chính mình.
“Tôi không muốn bỏ qua cho Nguyễn Mỹ.” Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Vũ, dùng sức hất tay Trần Thanh Vũ ra.
Sau đó đi về phía cửa cũng không quay đầu lại, nào ngờ, Trần Thanh Vũ lại ôm lấy eo của tôi, hơi thở nóng bỏng truyền đến tai tôi.

“Huỳnh Bảo Nhi, một lần cuối cùng, chuyện này không thể để cho truyền thông biết được, cô ấy là nhân vật công chúng, nếu như chuyện này bị lên báo, sự nghiệp diễn xuất của cô ấy sẽ kết thúc ngay lập tức."
“Trần Thanh Vũ, là do cô ta làm chuyện bất nhân bất nghĩa.” Tôi bị Trần Thanh Vũ ôm, cả người cứng ngắc.
“Tôi biết, chẳng qua cô ấy quá yêu tôi, tôi biết hết, tôi không thể để cho cô ấy thiếu cảm giác an toàn, nể mặt tôi, cô hãy tha thứ cho cô ấy lần này.

Tôi đảm bảo với cô, sẽ không bao giờ phát sinh những chuyện như thế này nữa.”

Cánh tay của anh ta thật ấm áp, đặt ở bên hông của tôi, tôi có thể cảm nhận được hô hấp của Trần Thanh Vũ.

Bây giờ chúng tôi thật sự rất gần, giống như ở trên sân thượng lần đó vậy.
“Trần Thanh Vũ, anh không là gì trong lòng tôi cả.” Tôi đè sự rung động trong lòng xuống, chậm rãi quay đầu lại nói.
“Trần Thanh Vũ, anh làm gì vậy...”
“Đừng.” Tôi trợn to mắt, nhìn khuôn mặt anh tuấn gần kề.
Hơi thở của Trần Thanh Vũ, một chút lại một chút quét qua mũi của tôi, giọng nói của anh, làm cho tim tôi run lên.
“Huỳnh Bảo Nhi, cho tôi một cơ hội, một cơ hội cuối cùng có được không?”
“Huỳnh Bảo Nhi, đồng ý với tôi đi, Huỳnh Bảo Nhi.”
Vì Nguyễn Mỹ, thậm chí ngay cả bản thân cũng bán rẻ không thương tiếc.
“Huỳnh Bảo Nhi, có thể không?”
“Tôi sẽ dịu dàng một chút, có thể sẽ hơi đau, đừng sợ.”
Tôi bởi vì lời nói dịu dàng của Trần Thanh Vũ, nước mắt lại chảy ra lần nữa.
Trần Thanh Vũ...!anh thật sự yêu Nguyễn Mỹ đến vậy sao?
“Đừng...Trần Thanh Vũ.” Tôi khàn giọng nói.
Trần Thanh Vũ bị tôi đẩy ra, trên gương mặt tuấn mỹ dường như hơi khó chịu: “Huỳnh Bảo Nhi.”
“Trần Thanh Vũ...!anh không cần dùng bộ dạng này để dụ dỗ tôi...Tôi sẽ cho Nguyễn Mỹ một cơ hội, coi như tình cảm của tôi dành cho anh cũng chấm dứt.” Tôi nhặt quần áo trên mặt đất lên, sau khi mặc vào, cố chịu đựng hai chân đang phát run, chạy ra ngoài.
“Huỳnh Bảo Nhi.” Phía sau là tiếng gầm nhỏ của Trần Thanh Vũ.

Nhưng tôi cũng không quay đầu lại, tôi sợ khi mình quay đầu, thì sẽ không kiểm soát được.
Tôi không biết đã chạy được bao lâu.

Mãi cho đến khi bụng hơi đau nhói, tôi mới ngồi xổm người xuống, ôm lấy mặt của mình.
Gò má hơi nóng bỏng, loại nhiệt độ này đủ để làm phỏng tay, dường như tôi còn có thể cảm giác được đầu lưỡi của Trần Thanh Vũ, cảm giác ấy chạy tán loạn trong cơ thể tôi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến một người đàn ông cao cao tại thượng như Trần Thanh Vũ lại sẽ có hành động hèn mọn như vậy với tôi.

Đối với tôi mà nói, Trần Thanh Vũ vẫn luôn là ông trời.
Thế nhưng, đột nhiên có một ngày anh ta lại hèn mọn lấy lòng tôi.

Nhưng chỉ là vì anh ta không muốn người phụ nữ mà anh ta yêu bị tổn thương mà thôi.
Tôi khẽ cười, một cơn gió lạnh vút qua đầu tôi, tôi cố gắng lau hết nước mắt, ôm cái bụng khó chịu đứng dậy, bước đi về phía trước từng bước một.
Trần Thanh Vũ, nếu anh muốn bảo vệ Nguyễn Mỹ, tôi sẽ cho anh một cơ hội.
Nhưng, anh vĩnh viễn cũng không biết được một điều, hôm nay anh đã đánh mất thứ gì.

...
"Bác sĩ, tôi bị gì vậy?" Sau khi ra khỏi biệt thự, tôi đón một chiếc taxi ở trên đường để đi đến bệnh viện.

Bụng tôi hơi khó chịu, hơn nữa dạo gần đây dạ dày của tôi cũng không thoải mái, tôi nghĩ mình nên đến bệnh viện khám, tốt nhất là đừng có bệnh gì.
Sau khi bác sĩ khám cho tôi thì viết vào bệnh án những dòng chữ mà tôi xem không hiểu, tôi hơi bất an nhìn khuôn mặt hơi u ám của bác sĩ, trái tim treo tới tận cổ họng.
Một lát sau, khi nghe tôi hỏi thì bác sĩ mới ngẩng đầu lên, nhìn tôi với gương mặt không chút cảm xúc: "Tâm trạng của phụ nữ có thai phải luôn trong cảm xúc nhẹ nhàng thoải mái.

Cô có biết bộ dạng của cô lúc này sẽ rất dễ bị sinh non không?"
Phụ nữ có thai.

.

.
Tôi ngơ ngác nhìn bác sĩ, hoàn toàn không nhớ phải trả lời lại.
"Cầm toa thuốc, xuống tầng dưới lấy thuốc đi." Bác sĩ không nhìn biểu cảm của tôi mà chỉ cầm toa thuốc đưa cho tôi.
Tôi lấy lại tinh thần, cầm tay của bác sĩ, nói với đôi môi run rẩy: "Bác sĩ… lời bác sĩ vừa nói nghĩa là sao? Tôi… có thai sao?"
Lời nói của bác sĩ có nghĩa là như vậy phải không? Tôi có thai?
"Cái thai đã được hơn một tháng rồi, đến giờ cô mới biết sao?" Hình như bác sĩ không hiểu được câu hỏi ngu ngốc của tôi nên hỏi lại.
Tôi ôm bụng mình, ngơ ngác nhìn cái bụng bằng phẳng.
Đứa bé là con của Trần Thanh Vũ, chắc chắn là như vậy, tôi chỉ có một người đàn ông là Trần Thanh Vũ.
Hơn một tháng, là hôm ở trên sân thượng của bệnh viện?
Sau khi tôi ly hôn với Trần Thanh Vũ thì lại có thai đứa con của Trần Thanh Vũ? Ông trời có phải đang trêu đùa tôi không?
Tôi cầm toa thuốc, mất hồn mất vía đi xuống lầu dưới.

Tôi vốn muốn đi lấy thuốc ở sảnh bên kia, nhưng không ngờ lại gặp Diệu Hoa, cô ấy cũng thấy tôi, vui vẻ nói: "Bảo Nhi, sao cậu ở đây? Cậu vừa mới khám ở khoa nào ra vậy?"
"Tớ.

.

Đi khám dạ dày, gần đây dạ dày của tớ không thoải mái nên đến đây để khám." Tôi nắm chặt toa thuốc ở trong tay, giải thích lắp ba lắp bắp .
Diệu Hoa cũng không nhìn thấy biểu cảm kì quái của tôi, chỉ vừa xoa dạ dày của mình vừa nói: "Dạ dày của tớ dạo này cũng đau nên mới đến đây khám bệnh, bây giờ đi khám nè."
"Cho tớ coi toa thuốc của mày đi, nếu đau dạ dày thì tao không cần khám nữa, lấy toa này mua thuốc là được." Diệu Hoa cười hì hì ôm cánh tay tôi.
Tôi vừa nghe, mồ hôi lạnh chảy khắp người, khoát tay một cái: "Thuốc thì sao có thể uống lung tung được, Diệu Hoa, cậu vẫn nên đi khoa dạ dày khám đi."
"Cũng đúng, thuốc thì không thể uống lung tung được, vậy tớ đi khám một chút, huhu, bây giờ tớ chỉ muốn ngủ một giấc.”
Tôi nhìn dáng vẻ của Diệu Hoa, trọng lòng hơi buồn cười.

Nhưng từ tận đáy lòng vẫn hơi căng thẳng, sợ bị Diệu Hoa phát hiện ra điều gì.
Tôi vội vàng lấy thuốc, nói với Diệu Hoa một tiếng rồi vội vã rời đi.

Lúc tôi đón xe trở về nhà, đã là tám giờ tối, vừa mới tới nơi đã thấy Lê Minh Quang đứng ở trước cửa nhà tôi.
Không biết anh ấy đã đứng trước cửa nhà tôi bao lâu, áo choàng trên người cũng đã hơi ẩm ướt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.