Tổng Tài Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 43



Chương 43

Cô ta cho rằng Diệp Nam Huyền sẽ đồng ý, lại không ngờ Diệp Nam Huyền chỉ phủi phủi áo khoác của mình, thản nhiên nói: “Không cần, tôi có thể chăm sóc tốt cho Diệp Tranh. Hơn nữa cô không phải nhân viên công ty, e là đến đó không tiện lắm.”

“Hôm nay là cuối tuần, trong công ty không có người.”

Sở Mộng Khê cảm thấy không cam lòng.

Cô ta cũng muốn tiến vào tập đoàn Hoàn Trí, nhưng Diệp Nam Huyền cứ luôn nói là vì tránh hiềm nghi mà không cho cô ta vào, còn nói nếu như cô ta muốn làm ăn, anh có thể thành lập công ty riêng cho cô ta. Thật ra cô ta cũng chỉ là vì muốn làm cùng một chỗ với Diệp Nam Huyền mà thôi.

Diệp Nam Huyền lại như không nhìn thấy uất ức nơi đáy mắt Sở Mộng Khê, vẫn thản nhiên nói: “Quy định của công ty vẫn bày ra ở đó, hơn nữa công ty có camera giám sát, đừng gây chuyện.”

Sở Mộng Khê chợt cảm thấy tủi thân, hai mắt rưng rưng.

“Nam Huyền, có phải anh sợ em gây bất lợi cho công ty không? Em sẽ không làm như vậy, lòng em vẫn luôn hướng về nhà họ Diệp.”

“Tôi biết, chỉ là quy định vẫn còn đó, Sở Mộng Khê, đừng làm tôi khó xử.”

Mặc dù giọng điệu của Diệp Nam Huyền vẫn thản nhiên, nhưng lại nhiều thêm cảm giác nghiêm túc.

Sở Mộng Khê biết, nếu như mình tiếp tục dây dưa, có thể sẽ khiến Diệp Nam Huyền bất mãn, mặc dù cô ta không cam lòng, nhưng vẫn lùi về sau hai bước, đi trông nom Diệp Tranh ăn cơm.

Rốt cuộc đến bao giờ cô ta mới có thể thật sự trở thành bà chủ của nhà họ Diệp chứ?

Trong lòng Sở Mộng Khê tức giận không thôi, nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh. Cô ta thấy sau khi con trai vui vẻ ăn qua loa vài miếng thì nhảy xuống ghế chạy về phía Diệp Nam Huyền, bỗng nhiên cô ta cảm thấy ghen tỵ và căm hận.

Thằng nhóc này cướp đi tất cả sự chú ý của Diệp Nam Huyền, vốn dĩ cô ta không có tính toán như vậy, nhưng sao tất cả mọi thứ lại thoát khỏi tầm kiểm soát của cô ta chứ?

Diệp Tranh lại không nhìn thấy sắc mặt của Sở Mộng Khê, vui vẻ kéo Diệp Nam Huyền nói: “Ba, chúng ta đi thôi, con sợ bạn học con chờ sốt ruột, cậu ấy sẽ cảm thấy con đang lừa cậu ấy.”

“Được, chúng ta đi!”

Diệp Nam Huyền lập tức nâng Diệp Tranh lên quá đỉnh đầu, để cậu bé ngồi trên bả vai mình, hai ba con vừa nói vừa cười đi ra ngoài cửa.

Khi bọn họ đi đến cửa nhà trẻ, Trầm Tử An đã đến được một lát.

Diệp Tranh mở cửa xe chạy xuống dưới.

“Minh Triết! Mau đến, hôm nay ba tớ đặc biệt đưa chúng ta đến công ty tham quan.”

Lời nói của Diệp Tranh ít nhiều cũng khiến Trầm Tử An sững sờ.

Khi cậu bé nhìn thấy Diệp Nam Huyền bước xuống xe, khi nhìn thấy Diệp Tranh ngọt ngào gọi anh là ba, đột nhiên trong lòng Trầm Tử An có cảm giác khó chịu.

Dù thế nào Diệp Nam Huyền cũng không ngờ bạn học của Diệp Tranh lại là Trầm Tử An, là nhóc thối giở trò với anh ở sân bay.

Anh bước nhanh về phía trước, lạnh lùng nhìn Trầm Tử An, không nói gì, nhưng trên người lại tản ra áp bách.

Anh là người đứng trên cao, rất nhiều người khi nhìn thấy Diệp Nam Huyền tản ra áp bách như vậy đều sẽ cảm thấy không chịu nổi, nhưng Trầm Tử An lại như không hề nhận ra mà nhìn Diệp Nam Huyền, khóe miệng nhếch lên, ngọt ngào cười nói: “Chào chú, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Can đảm như vậy lại khiến Diệp Nam Huyền nhìn bằng cặp mắt khác xưa.

“Cháu là bạn học của Diệp Tranh?”

“Đúng, cháu tên là Trầm Tử An, vừa chuyển đến lớp học của Diệp Tranh.”

Trầm Tử An vô cùng lễ phép, nói chuyện đúng mực, so với Diệp Tranh, quả thật không giống như một cậu bé nhỏ tuổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.