Tổng Tài Thử Hôn

Chương 37



Ôm con đến siêu thị cách tập đoàn Triệu Tân không xa mua đồ uống, Quý Thư Ny chọn đồ uống, đang định đi tính tiền, sau lưng bộng có ai vỗ nhẹ.

“Ai da, Thư Ny, gần đây thường gặp nhau nha!”

Nàng quay đầu, phát hiện là đồng nghiệp cũ Đồ Thiện Hỉ.”Là nha, xin chào.” Nàng trong lòng khó chịu, lần trước gặp là hơn một năm trước nhưng cũng không có liên lạc lại.

Hôm nay nàng vẫn như trước ăn mặc sành điệu, xuất hiện ở đây đảm bảo là đang đi đàm phán chuyện công việc. (hana: đoán xem có chuyện giề.hắc hắc)

“Ngươi không phải là ở gần đây chứ?” Đồ Thiện Hỉ dò hỏi, tay đưa ra muốn chạm đến tiểu quỷ “Ai da, bé con đã lớn như vậy, thật đáng yêu nha!”

Hướng Tấn Hằng bị xoa xoa hai má đột nhiên mếu máo, khó mới gặp được ta, ta liền khóc cho ngươi xem, Đồ Thiện Hỉ thấy thế, lập tức xấu hổ thu tay về.

“Không phải. Ta mang con đến đưa cơm cho chồng ta.” Quý Thư Ny vỗ vỗ tiểu bảo bối trong lòng, trấn an một chút, khách khí mỉm cười đáp lại.

“Chính ngươi nấu nha?” Nàng có vẻ tương đương kinh ngạc.”A, Thư Ny, ta chỉ là hỏi một chút, không ác ý nga, ngươi hình như sống không tốt nha? Vừa mang con theo, lại còn chuẩn bị cơm cho chồng, ngươi không tìm được việc sao? Có muốn ta giúp ngươi xem bên công ty có còn tuyển người hay không không.”

Quý Thư Ny đã quen với kiểu nói chuyện này của nàng, khách sáo cười “Cảm ơn ngươi, không cần phiền toái, ta ở nhà chăm lo chuyện gia đình, không muốn đi làm nơi nào khác.”

Mỗi ngày cùng hai con chơi đùa đã khiến nàng không có cả thời gian làm đồ thủ công nữa rồi, lấy đâu thời gian ra ngoài công tác nữa, mà nàng thà dành thời gian chơi với con còn hơn ra ngoài bôn ba mà mệt mỏi.

“Ai da, không phải ta nói ở nhà chăm con là không tốt, nhưng đi làm thì chuyện bỏ ra hai ba vạn mời bảo mẫu cũng không thể không có, còn có thể tránh cho ngươi mỗi ngày làm cơm vất vả, ăn bên ngoài cũng không tốn bao nhiêu tiền...”

Quý Thư Ny nghe xong cười cười, giờ mới hiểu, thì ra Đồ Thiện Hỉ nghĩ nàng kinh tế khó khăn. Nàng hôm nay đúng là ăn mặc bình thường, nhưng tiểu vương tử của nàng ăn mặc xa hoa như thế, hiển nhiên đối phương sẽ chỉ chú ý đến nàng.

“Không quan hệ, cám ơn hảo ý của ngươi, tiền lương của chồng ta không thấp, có thể nuôi sống gia đình, không vấn đề.” Nàng cười cười chấm dứt chủ đề.

“Ai da, nếu ngươi cần hỗ trợ cứ gọi cho ta, tuy công ty giờ không thiếu người, nhưng thêm ngươi chắc cũng không vấn đề.” Đồ Thiện Hỉ vẻ mặt đồng tình vỗ vỗ cánh tay của nàng.

Hướng Tấn Hằng bị mẹ ôm, trừng mắt nhìn tay a dì kia, có vẻ tương đối cảnh giác, giống như chỉ cần nàng ta động đến mình, lập tức khóc lớn cho biết mặt.

Lúc này ngoài cửa có tiếng kêu lớn “Quản lý, đến giờ rồi!”

“Được rồi, Thư Ny, ta còn có việc, nếu thật sự cần hỗ trợ cứ gọi cho ta, có cơ hội sẽ cùng ăn cơm!” Nói xong, nàng lại vỗ vỗ tay nàng.

Quý Thư Ny thanh toán xong, thảnh thơi chậm rãi bước về tòa nhà Triệu Tân, vào phòng Hướng Quân Ngạn, ba ba đang phê duyệt công văn, thuận tiện giải đáp cho nhóc con chưa biết chữ biết các kiến thức kinh doanh, Hướng Tấn Duy có nghe nhưng không hiểu, chỉ biết nhìn theo những gì ba ba đang chỉ.

Thoạt nhìn hình ảnh này thật “cha con hòa hợp.”

“Đại bảo, uống nước nha.” Nàng cầm lấy bình nước ở đung đưa trong không trung du hoặc.

Tình cảm cha con thắm thiết trong phút chốc biến mất không dấu vết, Hướng Tân Duy bỏ lại người cha, chạy đến bên mẹ dựa dựa ôm ấp, hương Quân Ngạn lúc này cảm thấy bị phản bội hơn so với chuyện bị đồng bọn phản bội. Không nghĩ được mị lực của hắn còn thua một chai nước.

“Em lại mới gặp lại đồng nghiệp cũ.” Quý Thư Ny nhìn ra tâm tư của chồng, vội vàng đem chuyện ở siêu thị kê lại, vừa hay có thể phân tán sự chú ý của hắn.

“Có thể kiếm thêm hai ba vạn?” Nghe xong, Hướng Quân Ngạn nhướn mi. Hắn một tháng đưa cho nàng mấy trăm vạn nàng còn hờ hững, công ty nào chỉ cần dùng hai ba vạn đã có thể mời được nàng?

“Giá của em sợ không công ty nào mời được mất.” Hướng Quân Ngạn bâng quơ nói “Hơn nữa ông chủ là anh tuyệt đối không buông nha em.”

Nói đâu xa, hiện tại hai tiểu quỷ kia tranh vợ với hắn, hắn đã muốn tống đi nước ngoài, nay lại muốn xuất hiện mấy cái lão quỷ ư? Tuy chuyện này không đáng phải quan tâm nhưng hắn vẫn không nhịn được kích động.

“Phúc lợi trước mắt không vấn đề, em cũng không có ý định đi ăn máng khác.” Nàng phối hợp diễn xuất.

“Cái em ký là khế ước bán thân.” Trọn đời sẽ là người của hắn.

“Ai nha, công ty này thật đen tối, áp bức nhân viên nha.”

Vợ chồng nói qua nói lại trước mặt con vui vẻ.

Hai tiểu quỷ uống nước xong rất nhanh ra nhập vào đám hỗn độn, thét lên ầm ĩ, vốn không hiểu chuyện gì chỉ thấy cha mẹ đều cười, thế là cũng ngoác mồm cười theo.

Chơi thêm một lát, không muốn làm ảnh hưởng đến công việc của chồng, Quý Thư Ny hôm nay không mang theo xe đẩy nên một phải một trái nắm tay hai con đi về.

Nàng phát hiện khi đi đưa cơm trưa thường ngồi taxi, đến công ty cũng không phải đi lâu nên căn bản không cần đến xe đầy, giờ hai nhóc đã có thể tự đi, nên không cần dùng đến xe đẩy, để các con đi bộ theo nàng.

Lúc này, nàng mang theo hai tiểu vương tử bước đi thong thả, trên đường đi gặp rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ của nhân viên, ra đến cửa, không nghĩ nhanh như thế lại đụng phải Đồ Thiện Hỉ.

“Trời ơi, không phải quá khéo a!” Đồ Thiện Hỉ ngữ điệu cùng thái độ khoa trương như đang trên sân khấu.

Quý Thư Ny cảm thấy nàng phản ứng quá độ, dù sao các nàng thật sự không quá thân, cho dù từng có lúc cũng cho là thân thiết nhưng đã sớm vì sự việc lần ấy làm cho rơi rớt.

Nàng đã không tìm nàng tính sổ không có nghĩa là nàng không biết chân tướng sự tình, cũng không có nghĩa là nàng đã quên, nàng chỉ đơn giản cho rằng không có gì để nói, người như thế tốt nhất cứ coi như là người xa lạ đi.

“Đúng rồi, lại gặp.” Quý Thư Ny cố gắng bảo trì tư thái lịch sự mỉm cười.

“Oa, ngươi sinh đôi?” Nàng biểu hiện càng kinh ngạc,“thì ra chồng ngươi làm ở đây à?”

Quý Thư Ny chỉ mỉm cười, không có trả lời.

“Hi, anh bạn nhỏ.”

Đồ Thiện Hỉ cúi người muốn chào hỏi hai tiểu vương tử, nhưng cả hai đồng loạt núp sau lưng mẹ.

“Hai đứa sợ người lạ.” Quý Thư Ny cười giải thích nhưng cũng không cổ vũ hai đứa đi ra chào hỏi.

“Như vậy không tốt đi, trẻ nhỏ không hoạt bát lớn lên sẽ không năng động, tương lại khó cạnh tranh nha.”

Hai nhóc con không phản ứng, nàng cười cười lần nữa nói “Nga, đúng rồi, để giới thiệu với các ngươi một chút.”

Nàng quay đầu nói với hai đồng nghiệp phía sau: “Đây là Quý Thư Ny, nàng lúc trước làm cùng công ty chúng ta, Thư Ny, đây là Hiệp Mỹ Phàm và Trần Thắng Lợi, hôm nay theo ta đi đàm phán công việc.”

Quý Thư Ny nhíu mi vì lời giới thiệu nhưng không nói gì, lễ phép hướng họ gật đầu, nhưng câu nói tiếp theo nàng nghe được lại khiến sự lịch sự của nàng chuyển sang cứng nhắc.

“Thư Ny trước kia công tác năng lực không tệ, quản lý cũng thừa nhận năng lực của nàng, vốn nghĩ nàng có thể dễ dàng vượt qua khảo nghiệm, không biết sao lại không làm.” Đồ Thiện Hỉ vẻ mặt cảm thán. “Tuy rằng đã qua khủng hoảng tài chính, tiền lương cũng tăng chút ít nhưng cũng không nhiều, người nếu lo lắng chuyện thu nhập ta có thể nói với quản lý nhân sự một tiếng, cho ngươi về vị trí cũ làm việc.”

Quý Thư Ny khó khăn nở tươi cười “Không cần, thật có lỗi, ta phải đưa con về nhà.” Nàng thật sự lười không còn muốn nói chuyện cùng họ.

“Được rồi, ai da, làm mẹ chính là vất vả như vậy, có rảnh liên lạc sau nhé.” Đồ Thiện Hỉ thừa dịp nói lời từ biệt đưa tay nhéo má hai tiểu vương tử.

Một nhóc bị nhéo trúng, nhóc còn lại nhanh chân lùi về sau, chính vì lùi không cẩn thận nên té ngã ra sau.

Quý Thư Ny thấy tiểu bảo bị ngã ra sau còn đại bảo thì vì bị nhéo một cái vội ôm chân nàng khóc ầm lên, tiểu bảo thấy anh trai khóc, không nghĩ nhiều cũng khóc ầm lên.

Đồ Thiện Hỉ vẻ mặt xấu hổ, trong đại sảnh tất cả mọi người nhìn thấy sự tình hình như đều chằm chằm nhìn vào người nàng.

“Không sao không sao, đừng khóc, chỉ là bẹo má một cái thôi mà, nhẹ thôi mà, sẽ không đau lâu đâu!” Nàng muốn ngăn hai tiểu vương tử khóc nháo nhưng hai nhóc con thấy nàng tới còn khóc to hơn “Khóc gì khóc, ta là tới bàn công chuyện, chút nữa người ta sẽ nghĩ ta khi dễ trẻ con.” Nàng căm tức nhìn hai nhóc con đang khóc nháo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.