Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 104: Nàng khiến hắn trở nên hoàn hảo



Lâm Hi Hi giật mình, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đầy khiếp sợ, mở mắt thật lớn nhìn hắn.

Nàng nhìn như thế, Tần Dịch Dương rất muốn hôn nàng, hôn đến khi cái miệng nhỏ nhắn của nàng chỉ còn hơi thở của hắn mới thôi. Hắn yêu thích sự dũng cảm của cô gái nhỏ này, dù cho bị đánh tới không dậy nổi cũng tuyệt đối không hạ thấp tự tôn của bản thân, mà hiện tại, thuận theo một chút, như vậy có thể làm hắn thích.

“Ngoan, đi tắm đi, tôi ở bên ngoài chờ em.” Hắn ôm lấy nàng, hạ giọng nói một câu, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ bé của nàng rồi buông tay.

Trong một căn phòng hai người ở của khu nhà trọ, Lâm Hi Hi có thể nghe được tiếng nước chảy trong phòng tắm.

Hơi nước như sương mù bốc lên làm cho lớp thủy tinh càng thêm mờ ảo, nàng ngồi trong một căn phòng xa lạ, cảm nhận được nước nóng đang tẩy rửa thân thể, tấm gương cách đó vài bước vẫn chưa bị hơi nước làm mờ, phản chiếu rõ rệt hình ảnh nàng.

Tóc bị ướt dán trước ngực, lãnh khí trong cơ thể đều bị xua tan bởi hơi nước dày đặc.

Từ sau gáy đến xương quai xanh, đến hai vai, cùng với trước ngực nở nang, Lâm Hi Hi run rẩy nhìn thoáng qua, sẽ không còn dám nhìn nữa.

Thân thể như vậy, hai năm trước từng bị người khác chạm qua, lần cướp đoạt kia như cuồng phong vũ bão khiến nàng mê man ngất đi, quên đi đến chính nàng cũng không dám hồi tưởng, loại đau đớn kia khiến nàng sợ hãi, làm cho nàng biết được cái gì là bị phá hủy.

Thân thể bị hung hăng xuyên qua, cướp đoạt, tỉnh lại là lúc thân thể bủn rủn vô lực, toàn thân đầy dấu xanh tím, giống như bị người khác tra tấn.

Lâm Hi Hi lắc lắc đầu, không cho bản thân nghĩ tới.

Tắm rửa xong, nàng mặc chiếc áo choàng mỏng manh đi ra ngoài, đai lưng thắt lại bên hông.

Trong phòng khách, ánh đèn nhu hòa bao phủ nàng.

Rõ ràng Tần Dịch Dương đã tắm rửa xong, trên trán còn dính vài giọt nước, áo choàng màu trắng mặc trên người hắn che đi vài phần khí chất lãnh mạc mà nghiêm nghị của hắn.

Ôn nhu hơn một chút, cũng không quá đáng sợ.

Chính là trong bầu không khí như vậy, ám muội khiến người ta hít thở không thông.

Mái tóc ướt sũng của Lâm Hi Hi vương lả tả trên vai, hai chân thon dài nhỏ nhắn mềm mại như nước, bàn chân mang dép lê bước từng bước nhỏ, giống như một người khách, không hề có cảm giác thân thiết.

Ngồi trên ghế xoay Tần Dịch Dương nheo mắt nhìn nàng trong chốc lát, ngoắc ngoắc khóe môi, ngoài trừ ánh mắt nhu hòa mơ màng kia, nàng thực sự không có gì khiến hắn có thể xoi mói.

Tuổi còn trẻ, mỹ lệ, thanh thuần động lòng người, thân thể có tỷ lệ hoàn mỹ.

Còn có vẻ mềm mại hòa cùng hương thơm nhàn nhạt trên thân thể nàng, hắn hưởng qua vài lần, lần sau so với lần trước lại càng mê say, hoàn toàn bị hút vào.

“Lại đây” Hắn khẽ hé môi, phát ra thanh âm trầm thấp.

Lâm Hi Hi nghe theo đi qua đó, nhẹ nhàng nghe không ra một tiếng động. Nhưng Tần Dịch Dương cũng biết nàng đến gần, bàn tay vươn ra, chuẩn xác mà ôm lấy thân thể nàng.

Quả nhiên vẫn còn nhiệt độ sau khi tắm, còn có hơi nước ướt sũng.

Hắn cầm tay nàng, mềm mại nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, cẩn thận vuốt ve.

“Sợ sao?” Hắn an tĩnh mà nhìn màn hình máy tính, con ngươi đen láy sáng như ngọc cũng không nhìn qua nàng.

Lâm Hi Hi cảm nhận được cường độ từ lòng bàn tay hắn, xoa dịu, cố gắng không làm tổn thương nàng.

Hình dáng của người đàn ông này lúc này, rốt cục đây là ôn nhu sao?

Lâm Hi Hi nhìn sườn mặt tuấn dật hoàn mỹ của hắn, ánh mắt không dám di động, khẽ liếc mắt qua cổ áo choàng của hắn.

Nàng sợ cảnh tượng nơi nào đó sẽ khiến nàng sợ hãi mà chạy mất, ngày hôm nay nàng đã vô cùng mệt mỏi, lòng dạ bị tàn phá bừa bãi không còn hình dạng, hắn nếu như muốn làm gì với nàng, nàng cũng không còn một chút khí lực mà phản kháng.

Nhẹ nhàng nâng đôi mắt, sau đó lông mi cùng với vẻ mê man trong ánh mắt dần dần rút lui, nàng cắn môi, chần chừ hỏi.

“Ngài muốn tôi làm thế nào?”

Tần Dịch Dương nghe nàng nói sửng sốt một chút, khóe miệng cong lên mê người, càng lúc càng lớn.

Tâm tình của hắn vì câu hỏi này mà biến chuyển rất tốt, trong bóng đêm nhu hòa, ánh mắt hắn nhu hòa đi nhiều.

Chẳng lẽ từng việc nàng đều cần người khác dạy bảo sao, hắn còn trông cậy nàng chủ động nữa sao?

“Không...” Tần Dịch Dương kéo bàn tay nhỏ bé của nàng qua, “Ngồi sát lại đây.”

Lâm Hi Hi sửng sốt, theo lực kéo của hắn nhích tới gần hắn, đột nhiên bị cánh tay của hắn đem nàng kéo một vòng ngã nhào vào trong lòng hắn, nàng lại càng hoảng sợ, dùng bàn tay chống đỡ bờ vai của hắn, một mùi thơm nam tính sau khi tắm rửa ùa tới, khuôn mặt tuấn lãng của hắn trong nháy mắt phóng đại trước mắt nàng.

Hai tay Lâm Hi Hi vịn lên bờ vai của hắn, thắt lưng bị hắn xiết chặt, ánh mắt trong veo nhìn thẳng hắn, thoáng cái khẩn trương.

Hai thân thể dán chặt chỉ cách nhau một tầng vải vóc, nàng ngồi trên người hắn, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn khuynh đảo lòng người ngồi trong lòng hắn, khuôn mặt hai người gần đến mức có thể nghe được tiếng thở gấp của nhau.

Thân thể của hắn nóng hơn của nàng nhiều lắm.

“Ngài...” Lâm Hi Hi nửa ngày mới phun ra một tiếng, biểu tình trên khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt thay đổi bất ngờ.

Tư thế này, thật sự ám muội khiến người ta mặt đỏ tai hồng.

Thân thể của nàng lâu lắm cũng không hề bị đàn ông chạm qua như vậy, chưa kể đến hơi thở nam tính bao vây nàng, ôm nàng vào trong ngực, giống như đây chính là người phụ nữ mà hắn yêu thương.

Tần Dịch Dương cúi đầu hôn cánh môi của nàng, nàng sợ muốn trốn tránh, nhưng môi hai người chỉ chạm nhẹ rồi buông ra.

Lâm Hi Hi nhớ tới mình có việc cầu xin người ta, lại không dám né tránh, mắt hai người mở thật lớn, hắn vô tội nhìn nàng.

“Tôi thật nóng lòng muốn ăn tươi em, đừng dụ dỗ tôi, biết chứ?” Khuôn mặt anh tuấn của hắn cười khẽ, điên đảo chúng sinh.

Nàng căn bản là không có dụ dỗ người.

Trong lòng Lâm Hi Hi gấp gáp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một chút uể oải.

Thực sự nàng đã quá mệt mỏi, cái ôm của người đàn ông này rất ấm áp, rất rộng lớn, thời khắc được hắn ôm có chút hỏang hốt nhưng cũng có chút cảm giác yêu thương, nếu như không có nguy hiểm, nàng thậm chí còn có chút trầm luân trong đó, loại cảm giác này thực sự rất... yên tâm, thoải mái, không hề sợ hãi.

“Mệt mỏi sao?” Tần Dịch Dương nhìn ra sự ủ rũ của nàng, vỗ vỗ đầu nàng, tiếng nói mang theo mị hoặc nói, “Nhìn xem bản kế hoạch này, nếu như em thích sẽ bắt đầu tiến hành.”

Lâm Hi Hi hơi kinh ngạc, “Kế hoạch gì chứ?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn có chút mê man nhìn phía màn hình máy tính, vừa nhìn tới tiêu đề đã bị làm cho khiếp sợ, do dự hồi lâu mới nhìn xuống phía dưới.

Đây là bản báo cáo phân tích thị trường, đã nêu ra cách làm cùng khả năng và kết quả, tường tận khiến người khác sôi máu.

Thu mua Nhạc Thị.

Hắn muốn thu mua Nhạc Thị.

Lâm Hi Hi nghĩ tới, có một ngày hội đồng quản trị đã nói qua vấn đề này. Chỉ là nàng không ngờ tới kế hoạch này lại được tiến hành nhanh như vậy, giống như thời gian khảo sát thị trường đã từ rất lâu, mới có thể khổ tâm tìm kiếm phân tích đưa ra một bản kế hoạch chi tiết như vậy.

Cho thấy khả năng và tốc độ làm việc của hắn rất cao.

Đó là một bản kế hoạch tuyệt vời.

Tần Dịch Dương ôm sát cô gái nhỏ trong lòng, ưu nhã cúi đầu, ngăn cản tầm nhìn của nàng: “Xem xong chưa?”

Khoảng cách của hắn rất gần, hơi thở đều phun ra hít vào từ trên mặt hắn.

Tia khiếp sợ trong lòng Lâm Hi Hi còn chưa rút lui. Nhìn mặt hắn, gật đầu.

Tần Dịch Dương dừng ở khuôn mặt nhỏ nhắn thất thần của nàng, nắm cánh tay nàng ôm nàng vùi mặt vào cổ hắn, trầm giọng nói: “Em muốn hắn bị trừng trị đích đáng, tôi đã từng hứa hẹn. Mà trước nay, niềm kêu hãnh lớn nhất của hắn không có gì ngoài Nhạc Thị, hắn không có một thứ gì giá trị khác”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.