Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 106: Hiệp định có thể duy trì bao lâu



Gió buổi sáng thổi bay làn váy của nàng, chiếc xe Ferrari đen bóng đã chờ sẵn ở cửa.

Lâm Hi Hi mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, một phần bản kế hoạch cũng đưa tới, nàng chưa kịp thở dốc liền nhận lấy mở ra xem.

Chỉ là nhìn thoáng qua Tần Dịch Dương bên cạnh, trái tim bỗng dưng loạn nhịp.

Kế hoạch vừa mới được fax tới, nói về tình hình cổ phiếu bắt đầu phiên giao dịch ngày hôm nay của Nhạc Thị, nàng xem không hiểu nhiều.

“Nhớ kỹ... những thứ này, bắt đầu học từ đầu.” Tần Dịch Dương đảo tay lái, hờ hững nói.

Lâm Hi Hi gật đầu, cắn cắn môi, nhìn toàn bộ những số liệu cùng thuật ngữ ký hiệu khó hiểu, từ từ bắt đầu quan sát.

Thoạt nhìn như hắn đã quên hết toàn bộ chuyện tối qua, nhưng nàng không thể quên được. Sáng nay nàng vẫn còn nhìn thấy những dấu hôn còn lưu lại trên cổ và vai, rất rõ ràng, rất thâm, làm nàng dù che giấu cách nào cũng vẫn thấy rõ.

Cuối cùng chỉ có thể quàng một chiếc khăn lụa tối màu, tạm thời che đi.

Xe cũng không chạy tới công ty ngay, mà đi vào một con đường xa lạ, Lâm Hi Hi cũng không phát hiện, nàng xem rất chăm chú, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ xe soi sáng trên mặt nàng, nổi lên một chút ửng hồng, xinh đẹp dễ thương.

“Xuống xe.” Tần Dịch Dương nhàn nhạt ra lệnh.

Lâm Hi Hi bước xuống mới nhận ra nơi này hoàn toàn xa lạ, là một văn phòng luật sư tư nhân, nàng còn đang nghi hoặc, tay đã bị một người cầm chặt, kéo vào bên trong.

Vừa đi vào liền cảm giác được điều hòa mát lạnh, lòng bàn tay Tần Dịch Dương cũng rất nóng bỏng.

Lâm Hi Hi cẩn thận bước vào theo hắn, nhìn qua thân ảnh cao ngất của hắn, có chút ngây người, nàng không biết vì sao bọn họ lại tới đây.

Đi tới trước một cánh cửa thủy tinh, bên hông nàng căng thẳng, bị hắn ôm đi vào.

Đón tiếp bọn họ là một luật sư còn trẻ tuổi, đôi mắt người này có màu xanh dương nhạt, như là người lai.

“Đã lâu không gặp, Vinson, nói vậy vị này là Lâm Hi Hi tiểu thư sao? Hân hạnh, tôi là Thanh Ngôn, Mục Thanh Ngôn.” Người đàn ông cười đến sáng lạng, vươn tay về phía trước.

Lâm Hi Hi cũng nhẹ nói một câu: “Xin chào.” cùng hắn bắt tay rồi ngồi xuống.

Nàng vừa ngồi xuống chợt nghe có tiếng báo tin nhắn, nàng nhớ kỹ đó không phải là tiếng điện thoại của nàng, mà là chiếc điện thoại xanh dương của Tần Dịch Dương, nàng nghiêng mặt nhìn một chút, quả nhiên là hắn có việc.

Đơn giản xem qua nội dung tin nhắn, Tần Dịch Dương cúi người chống vào thành ghế của nàng, ánh mắt tuấn tú ngưng mắt nhìn mặt nàng: “Công ty còn có việc, em ở chỗ này, xong việc tôi sẽ tới đón em.”

Xong việc?

Xong việc gì?

Lâm Hi Hi ngay lập tức gật đầu một cái, thế nhưng nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, trong chớp mắt có một chút hoảng hốt, hắn sở dĩ cùng nàng thực hiện giao dịch này, là bởi vì một chút yêu thích, chứ không phải thực sự muốn mua bán với nàng sao?

Ý nghĩ này khiến nàng càng hoảng sợ, đối với chính mình cũng có chút trào phúng.

Nàng thực sự thiếu tình yêu sao? Cho nên mới bắt đầu hi vọng xa vời sự chân thành của người đàn ông này?

Rõ ràng trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một tia mất mát cùng khổ sở, nàng gật đầu: “Tôi đã biết.”

Tần Dịch Dương nhìn nàng, ánh mắt cũng có chút phức tạp, mặc kệ Mục Thanh Ngôn đang ở đó hay không, cúi đầu hôn lên khuôn mặt nàng, tiếng nói trầm thấp: “Tôi sẽ trở lại ngay lập tức.”

Một cái chớp mắt kia, chóp mũi Lâm Hi Hi có chút chua xót, đây rõ ràng không phải tình yêu, vì sao nàng có thể lại có chút cảm động.

Thấy vậy Mục Thanh Ngôn sửng sốt, hồi lâu cười lớn tiếng, trêu chọc nói: “Tôi sẽ không làm gì Lâm tiểu thư đâu, Vinson, có việc thì cậu cứ đi đi, tôi đảm bảo bà xã của cậu sẽ hoàn hảo không tổn hao gì, chỉ có cô ấy có thể khinh dễ tôi thôi, được rồi chứ?”

Trong ngực Lâm Hi Hi cả kinh, bị người đàn ông ngả ngớn này dùng từ ngữ kích thích trêu chọc, mặt bỗng dưng đỏ lên.

Ánh mắt Tần Dịch Dương không rời đi Lâm Hi Hi, hồi lâu mới ngẩng đầu liếc Mục Thanh Ngôn, ưu nhã nói: “Biết vậy là tốt, cũng không cần mình phải nhắc nhở cậu.”

Mục Thanh Ngôn tiếp tục cười, sắc mặt rất khó coi.

Quả nhiên dạo trước Lily chạy đến đây uống rượu đều không phải không có lý do, lâu lắm chưa từng thấy Vinson sủng ái một cô gái như thế này.

Cảnh tượng trước mắt này, Lâm Hi Hi rốt cục là thần thánh phương nào?

Rốt cục Tần Dịch Dương cũng rời đi, ánh mắt trong veo của Lâm Hi Hi vẫn dõi theo bóng dáng khuất dần sau cánh cửa của hắn.

Mục Thanh Ngôn ho khan vài tiếng, gợi lực chú ý của nàng quay về.

“Lâm tiểu thư,” hắn bắt đầu bày ra tư thế làm việc ngồi đối diện với nàng, dáng tươi cười, lịch sự nói: “Chúng ta có thể bàn bạc một chút sự việc ngày hôm nay, Vinson đưa cô tới đây, là cần ký tên vào một phần hợp đồng, tôi là người ủy quyền, nói cách khác đưa giao dịch lời nói của hai người trong lúc đó thành hợp đồng văn bản, đưa vào một số quy định pháp luật, đây là nội dung chính thức của hợp đồng.”

Hắn vừa nói vừa đưa tới trước mặt nàng một phần tài liệu.

Lâm Hi Hi giật mình, trong lòng dấy lên một cỗ cảm giác phức tạp nhộn nhạo.

Nàng cẩn thận xem hợp đồng, bên trong nội dung từ ngữ rất độc đoán, không có chút mềm mỏng nào, nàng xem xong hơi nhíu mày.

Cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng lớn, càng ngày nàng càng không thể lý giải, khi đó vì sao hắn lại nói như vậy. Nếu như hắn ra tay giúp nàng, chỉ có duy nhất một điều kiện cần trao đổi, cho dù đó là cả đời nàng.

Cả đời. Cụm từ này, khiến nàng có chút ấm áp, cũng có chút tàn nhẫn.

Thời gian dài như vậy, hắn xác định hắn muốn nàng sao? Là bạn đời cùng người yêu, hắn cứ như vậy quyết định sao?

Hồi lâu Lâm Hi Hi không nói lời nào, hàng lông mi thật dài trong lúc xem xét hợp đồng có chút run rẩy.

“Tôi có thể hỏi rõ một chút chứ? Đây chỉ là hợp đồng, đợi chuyện này kết thúc, hợp đồng sẽ mất đi hiệu lực sao?” Nàng nâng mắt, chăm chú hỏi.

Mục Thanh Ngôn cười nhẹ gật đầu “Đúng vậy.”

Như thế, như thế thì sao?

Lâm Hi Hi không nghĩ ra, hắn muốn cùng nàng trong lúc đó có một đoạn hôn nhân, muốn thân thể cùng toàn bộ con người nàng, chỉ là cần một người trong một khoảng thời gian sao? Hay là...

Không có một người đàn ông nào đối với phụ nữ duy trì sự hứng thú mãi mãi, đợi cho sự việc của Nhạc Phong kết thúc, khi đó hợp đồng của hai người cũng chấm dứt, như vậy, hắn không cần gánh vác bất kỳ thứ gì, mà nàng cũng chỉ phải thêm một giai đoạn hôn nhân vào hồ sơ lý lịch.

A... Một thời gian hôn nhân.

Lâm Hi Hi âm thầm châm biếm chính mình, đời này, nàng đã định trước không động tới tình yêu, không quan hệ tới hạnh phúc không phải sao?

Thân thể của nàng từng bị chiếm giữ hai lần, một lần là tàn nhẫn, một lần là sai lầm.

Bản hợp đồng này thực sự rất sai lầm.

Chóp mũi Lâm Hi Hi dâng lên một lỗi chua xót, nhưng lại cầm lấy bút, tại góc cuối tờ giấy hạ bút ký tên. Hắn cũng đã ký rồi, đường nét chữ ký mạnh mẽ mà kiêu ngạo không thể kháng cự, nàng chỉ liếc mắt qua, ngực liền dâng lên cỗ khó chịu.

Nàng nên cảm ơn hắn, hắn khiến nàng trở thành người đàn bà của hắn, cũng cấp cho nàng một danh phận thỏa đáng.

Nàng không biết bọn họ có phải là tình cảm yêu mến hay không, đoạn hôn nhân kia có thể duy trì trong bao lâu.

“Lâm tiểu thư,” Mục Thanh Ngôn nhẹ giọng gọi nàng, “Lâm tiểu thư?”

Lâm Hi Hi hoàn hồn, đem tập văn kiện đã ký đưa lại cho hắn: “Như vậy được rồi chứ?”

Mục Thanh Ngôn nhìn thật kỹ, không nghĩ tới việc này lại dễ dàng như vậy, gấp lại văn kiện, hắn lộ ra một nụ cười tươi rói mà lịch sự.

“Sự việc của cô trước đây tôi đã nghe nói qua, có dũng khí đối mặt với Nhạc gia giàu có cùng quyền thế như vậy trên tòa án, Lâm tiểu thư, tôi quả là bội phục cô.” Hắn từ đấy lòng tán thưởng nàng.

Nhớ tới bộ dạng chật vật khi đó, Lâm Hi Hi lắc đầu, “Không cần bội phục tôi, sự chống cự đó chỉ cho tôi hiểu rõ mình là trứng chọi đá, rất ngu ngốc, cuối cùng ngoại trừ tự tôn sắt đá thì cái gì cũng đều mất hết, thua sạch một chút cũng không còn.”

Nàng liếc mắt nhìn hợp đồng, ánh mắt trong veo ngước nhìn, hiện lên một nụ cười chua xót yếu ớt: “Mọi tự tôn của tôi đều thất bại trước người đàn ông này, anh còn bội phục tôi cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.