Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 115: Hắn đã lún sâu như vậy rồi



Đầu lưỡi nóng hổi của hắn vỗ về cánh môi nàng, Lâm Hi Hi bắt đầu hô hấp bất ổn, chỉ có thể vùi trong ngực hắn, tùy hắn đòi lấy.

Tay hắn vĩnh viễn đều phảng phất mang theo ma lực, nhẹ nhàng lướt qua cằm của nàng, mang đến một trận run rẩy.

Trong bầu không khí lúc này, ngoài cửa phòng họp của công ty, hành lang trống trải, một nơi nghiêm túc như vậy, cánh tay mảnh khảnh của Lâm Hi Hi nằm sâu trong khuỷu tay hắn, hắn đem nàng ôm chặt, đem cả người nàng đều ôm vào lòng, nàng cũng không chống đỡ nổi, nụ hôn kia ngày càng sâu, ánh mắt của nàng cũng dần trở nên mơ màng.

Mặt mũi của người đàn ông này đẹp đẽ cực điểm, trên mặt thậm chí còn không có một chút khuyết điểm nào, làn môi hắn lạnh bạc, nhưng lúc hôn lên làn môi của nàng lại biến thành lửa nóng, từ đầu lưỡi bắt đầu khơi mào tình cảm mãnh liệt, lan ra toàn thân.

“Thời gian không còn sớm nữa…” Tần Dịch Dương buông cánh môi nàng ra, tiếng nói ám muội quanh quẩn bên hai người trong lúc đó, ánh mắt mê ly của Lâm Hi Hi mở lớn, khe khẽ thở dốc, nhìn ánh mắt tràn đầy thâm tình của hắn như là hi vọng muốn tiến sâu vào trong đó.

Nhìn không tới.

“Đi chuẩn bị một chút, cẩn thận an toàn.” Hắn nhẹ nhàng nhắc nhở, khẽ vỗ vỗ lưng nàng.

Lâm Hi Hi từ kinh hãi bỗng hoàn hồn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, tiện đà xoay người thoát ra khỏi vòng ôm của hắn, tại ánh mắt cổ vũ nóng bỏng của hắn bắt đầu đi chuẩn bị.

Thân ảnh mảnh khảnh mềm mại di chuyển, cũng như là có lòng tin rất lớn.

Trên môi Tần Dịch Dương nổi lên một mạt cười, xoay người hướng dưới lầu nhìn xuống, ánh mắt thâm thúy cùng với một thân ảnh bỗng chạm vào nhau.

“Hắc hắc…” Thân ảnh dưới lầu mang theo cười cợt nhìn hắn, nhịn không được cảm thán hai tiếng.

“Mình không ngờ đến cậu lại lún sâu như vậy, Vinson,” Mục Thanh Ngôn ngẩng đầu nhìn qua nàng, tràn đầy trêu chọc, “Tiểu phu nhân của cậu thực sự rất đáng yêu, không hổ là kiểu hình mà cậu yêu thích.”

Tần Dịch Dương nhìn bóng dáng hắn, ánh mắt thâm tình đã bị tràng cảnh hiện tại làm tiêu biến.

Người đàn ông này, nguyên bản cũng đủ đơn thuần nhưng tính cách cũng rất lạnh lùng.

“Có việc gì thì nói đi.” Tiếng nói trầm thấp của hắn chậm rãi nói, nhấc chân bước về phía thang máy.

Trong phòng làm việc của chủ tịch.

“Chuyện gì? Cậu muốn quay lại đây?” Tần Dịch Dương dựa người vào ghế xoay, nhìn cái người đang ở Mỹ phát triển rất tốt này.

“Đến giúp cậu làm một tờ giấy chứng nhận, tiện thể tìm cậu có chút việc.” Mục Thanh Ngôn đưa cho hắn một túi hồ sơ, bên trong có bản hợp đồng của hai người cùng với thủ tục hôn nhân, tài liệu liên quan tương đối đầy đủ và chính xác.

Tần Dịch Dương còn chưa tiết lộ hắn không mang quốc tịch Trung Quốc, sở dĩ là có một số việc còn đang phiền phức một chút, thế nên mới phải nhờ đến Mục Thanh Ngôn ra tay.

“Hắc hắc, Chứng nhận kết hôn của Trung Quốc thật phức tạp.” Mục Thanh Ngôn rất xem thường.

“Mình đặc biệt cho phép cậu sau này không cần phải ở Trung Quốc kết hôn, cút về xứ sở Hà Lan của cậu đi.” Tần Dịch Dương ném qua cho hắn một ánh mắt càng thêm khinh thường, đem tập tài liệu gì đó để trong ngăn kéo.

“Ha ha…” Mục Thanh Ngôn cười rộ lên, rất không để ý hình tượng, “Cậu quả nhiên đã bị tiểu thê tử của mình mê hoặc rồi, phụ nữ Phương Đông bọn họ đều có loại ma lực này, mình nhớ kỹ vợ của vị Bá Tước mà mình sùng bái cũng là người Trung Quốc, thế nhưng kết cục hình như không được tốt cho lắm, chính là người nắm quyền ở London bên kia vẫn là Lan phu nhân… Được rồi khi nào thì cậu quay về nước?”

“Cậu hỏi chuyện này làm gì?” Tần Dịch Dương rõ ràng không muốn nhắc đến chuyện này.

“Hề hề, mình không hỏi, sớm muộn cũng có người đến hỏi.” Mục Thanh Ngôn cười cười nhìn hắn, “Theo quy định của Hoàng Gia, sau khi kết hôn đều có đủ tư cách để chính thức kế vị, hộ tịch của cậu đều không thông qua mình, cố tình phơi bày trước mắt mọi người. Hiện tại mình đã hiểu rõ vì sao cậu muốn kí bản hợp đồng này, có thể cậu đã nghĩ thông suốt lợi dụng đoạn hôn nhân này để kế vị, mà đợi đến khi hợp đồng kết thúc có thể cắt đứt mối quan hệ vợ chồng này, cậu sẽ không tổn thất gì, hơn nữa như mình thấy, vị Lâm tiểu thư xinh đẹp kia muốn báo thù, đối với cậu mà nói cũng không phải chuyện khó khăn gì.”

“Không thấy quá dài dòng sao?” Sắc mặt Tần Dịch Dương càng lạnh hơn, có lẽ là tại Trung Quốc ngây người, đối mặt với thế giới khác kia cảm thấy xa lạ hơn rất nhiều, hắn cũng không phải rất muốn nhắc đến, mà người đàn ông trước mặt này hết lần này tới lần khác lại không biết điều.

Mục Thanh Ngôn nhìn hắn, mày hơi nhíu.

“Được rồi, mình không nói những chuyện này với cậu nữa, chỉ muốn nhắc nhở cậu một chút.” Hắn từ từ nói, cũng không muốn chọc tới Tần Dịch Dương, không có kết cục gì tốt cả, “Còn nữa, Lily ở chỗ nào mình cũng không muốn quan tâm nữa, mình còn chưa cho cô ta biết tin cậu kết hôn, nếu như cô ta mà biết, không biết sẽ loạn lên thế nào nữa. Nghe nói trước đây cậu bắt cô ta trở lại chỗ Lan phu nhân, rốt cục cậu đang nghĩ gì vậy?”

“Do chính cô ta quyết định trở lại, có lẽ là ở đây biết được tin mình kết hôn, mình không có ý kiến.” Tay Tần Dịch Dương lướt qua lịch làm việc, nhìn đồng hồ đã sắp ba giờ, hắn gấp máy tính trong tay lại, ưu nhã đứng dậy.

Mục Thanh Ngôn há to miệng, có chút kinh ngạc.

“Cậu thật vô tình.” Hắn cười nói một câu, trên môi có một chút khổ tâm.

“Mình đối với cô ấy chưa từng có cảm tình,” Tần Dịch Dương liếc hắn một cái, “Cậu còn có việc sao? Không có việc gì thì về đi, mình còn muốn đi xem chút việc.”

“Tình yêu thực đáng sợ.” Mục Thanh Ngôn một lần nữa thốt ra một câu cảm thán, không thể làm gì khác hơn là một lần nữa theo hắn đứng dậy.

Trong quán cà phê, lúc Lâm Hi Hi đến, chỉ có vài người khách.

Quần dài đảo qua cánh cửa thủy tinh, nàng mang theo một cái lắc nhỏ, bên trong quán truyền đến một chút mùi vị tươi mát, nàng đi vào trong, nhìn lướt qua toàn bộ bên trong.

Bên cạnh của sổ nhìn thấy vẻ mặt Kiều Nhan xinh đẹp nhưng lạnh lùng.

Kiều Nhan cũng nhìn thấy nàng, thoáng cái ánh mắt trở lên sắc nhọn.

Lâm Hi Hi hít một hơi thật sâu từ từ đi qua đó, ngồi phía đối diện cô ta, nhìn thấy trước mặt một ly cà phê đen, tự nhiên rùng mình, ngay cả hơi thở cũng trở nên yếu ớt.

“Cô đến rất muộn.” Kiều Nhan nhìn chằm chằm nàng nói.

“Xin lỗi,” Ánh mắt trong veo của Lâm Hi Hi cùng cô ta đối diện, “Tôi còn có chuyện ra bên ngoài.”

Kiều Nhan không nói gì, tay nắm chặt ly cà phê như muốn bóp nát.

“Những số liệu mà cô nói đâu? Có thể đưa tôi xem một chút chứ?” Đè xuống oán hận trong lòng, Kiều Nhan hòa hoãn nói.

Lâm Hi Hi mở túi xách mang theo bên người, lấy ra một phần tài liệu đưa cho cô ta.

Kiều Nhan ra bộ hờ hững đảo qua nội dung của tài liệu, rất nhanh lật sang trang khác, quả nhiên đây là số liệu liên quan đến khoản nợ khó đòi và tình hình lạm phát của Nhạc Thị, còn có nguồn vốn không rõ đổ vào, tất thảy đều ghi chép rõ ràng bày ra trước mặt, thậm chí ngay cả số tài khoản và tên chủ tài khoản cũng kê khai rõ ràng.

Tim đột nhiên nhảy dựng lên, Kiều Nhan cười lạnh một tiếng, tay tựa như muốn xé nát tập văn kiện, ném trên mặt bàn.

“Chỉ với cái này sao? Lâm Hi Hi, chỉ bằng cái này cô nghĩ đã có thể uy hiếp tôi? Có muốn tôi nhắc nhở cho cô biết cô phải làm thế nào không? Cô thiếu nợ Nhạc Thị phí tổn thất cùng với lời xin lỗi đã là sự nhân từ của chúng tôi không bắt cô phải trả, cô có gì mà kiêu ngạo chứ? Bất quá là bị chồng sắp cưới ruồng bỏ, ngay cả trinh tiết cũng không có, cô chẳng qua cũng là con đàn bà dâm đãng mà thôi.”

Lời lẽ như vậy tuôn ra từ miệng một cô gái trẻ, tất nhiên không có lấy một lời khen ngợi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Hi Hi lướt qua một tia ưu tư, không nói lời nào, chỉ là uống một ngụm cà phê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.