Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 142: Ngoại lệ động thủ với đàn bà



Lông mi cong đẹp của Lâm Hi Hi cụp xuống, thực đã không còn tâm tình để ăn cơm.

Trong phòng khách lớn như vậy, hai cô gái xinh đẹp nhưng bất đồng ngồi đối diện nhau cách một chiếc bàn, một luồng khiêu khích rất nhỏ nhưng lại tràn ngập không khí.

Cô gái Phương Đông nhỏ bé yếu ớt tựa như không xương ánh mắt trong veo, hai tay chậm rãi đặt ở trên bàn, tựa như đang suy xét điều gì.

“Không, tôi không thích đoán đáp án.” Tiếng nói nhu hòa của Lâm Hi Hi vang lên trong phòng khách, môi hồng răng trắng, từng chữ nói: “Chúng ta trực tiếp hỏi được không? Trực tiếp hỏi anh ấy sẽ nhanh đến đích hơn.”

Khuôn mặt vừa mới còn sáng lạng của Lily đột nhiên biến sắc, không biết nàng đang muốn làm cái gì.

Bờ vai nhỏ bé yếu ớt tựa vào trên ghế, nàng nhẹ giọng phân phó chị Tuệ, “Phiền chị giúp tôi gọi một cuộc điện thoại cho tiên sinh, được chứ?”

Người hầu bên cạnh khom người đáp: “Vâng, phu nhân.”

Nói xong người hầu thực sự hướng phía điện thoại ở phòng khách đi đến, bấm dãy số của Tần Dịch Dương.

Việc này khiến Lily hoàn toàn luống cuống, cô cơ hồ mà nhảy dựng lên, nhảy khỏi ghế chạy đến trước mặt người hầu, trực tiếp cắt đứt cuộc gọi, lại đoạt lấy điện thoại dập xuống, ánh mắt phẫn nộ nhìn nàng.

“Cô ta bảo chị gọi chị liền gọi hả? Chị chỉ biết làm thôi à?” Cô thở gấp quát lên.

Người hầu nhìn động tác vô lý của cô, bình thản mà ung dung: “Đó là điều đương nhiên, Lily tiểu thư, ở đây trong cái nhà này, trừ bỏ phân phó của tiên sinh, chúng tôi chỉ có thể nghe lời phu nhân nữa thôi.”

Sắc mặt Lily lúc đỏ lúc trắng, hung hăng trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái.

“Cô ta sẽ không phải là Tần phu nhân vĩnh viễn, lập tức cô ta sẽ không phải nữa.” Bỏ lại một câu như vậy, Lily lại lần nữa ngồi vào trước bàn ăn.

Lâm Hi Hi yên tĩnh chăm chú quan sát tình cảnh này, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thấu xinh đẹp mê lòng người.

Đây tựa như là một cuộc chiến tranh, nàng vô tình mà bị cuốn vào, chẳng qua là Lily nhất định cứ muốn đẩy nàng xuống nước, vậy nên nàng không có lý do gì để không phản kháng cả, dù sao từ đầu đến cuối luôn bị người khác châm chọc, cảm giác cũng không mấy là dễ chịu gì.

“Cô đã nghe rõ lời nói của tôi chứ? Cô lập tức sẽ không còn là Tần phu nhân nữa, cho nên cố gắng mà quý trọng một hai ngày này đi. Đợi cho Vinson xử lý xong công việc ở nơi này trở về nước, cô cũng quay về thân phận bần cùng trước đây của mình thôi.” Lily nhíu mày nói.

Thực ầm ĩ.

Ngay cả ăn một bữa cơm cũng ầm ĩ như vậy.

“Tôi ăn no rồi.” Lông mi thật dài của nàng khẽ chớp, nhẹ nhàng rời khỏi ghế dựa, lịch sự nói: “Cô cứ từ từ dùng.”

Nói xong nàng đứng dậy hướng phía bên ngoài đi ra.

So với việc ở trong phòng mà bị chèn ép không bằng đi ra ngoài hít thở không khí, còn tiếp tục như vậy nữa nàng thật sự sẽ không chịu nổi được nữa.

Lily nhìn thấy thân ảnh tinh tế không đoái hoài đến hơn thua của nàng, gắt gao cắn môi ở trong lòng đã dự tính xong một kế hoặch, rất to gan và mạo hiểm, nhưng mà vì chịu không được nên cô muốn làm như vậy, ghen tỵ thực sự đã khiến cô mất đi lý trí, cô không ngại mạo hiểm một lần, hy vọng dự đoán của cô đúng, Vinson chỉ là hứng thú nhất thời, qua khoảng thời gian này sẽ không còn việc gì nữa, cho dù cô ta có thực sự biến mất, Vinson cũng không để ý tới, phải không?

Bóng đêm buông xuống, một chiếc Ferrari màu đen tiến vào trong biệt thự, quay một đường cong đẹp mắt sau đó chậm rãi dừng lại, mà Lily vẫn chờ ở cửa phòng khách liền vội vàng chạy ra, nhào vào lồng ngực của người đàn ông vừa mới xuống xe, thân ảnh cao ngất thon dài của người đàn ông kia trong màn đêm lại càng có vẻ chói mắt bức người, cả người tản ra hơi thở mạnh mẽ.

Lily ôm lấy thắt lưng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn bi thương có nồng đậm mong nhớ cùng ái mộ không chút nào che giấu đi, kiễng chân ghé vào lỗ tai hắn nói cái gì đó, tựa như làm nũng thân thể cứ cọ tới cọ lui.

Tần Dịch Dương ấn xuống nút trong lòng bàn tay khóa lại cửa xe, lúc này mới lạnh nhạt mà nhìn người trong lồng ngực mình.

Lily trợn lớn mắt bày ra vẻ điềm đạm đáng yêu, thật dè dặt mà nói ra nỗi lòng với hắn, cắn cắn cà-vạt của hắn, tỏ vẻ khiêu khích. Trong màn đêm đen nghịt như vậy, cô dùng loại nước hoa khiêu khích tình dục, cũng không tin hắn không động tâm.

Nước hoa kia, thực mị hoặc lòng người.

Chóp mũi Tần Dịch Dương ngửi được, có thể nhạy cảm phát hiện ra ý đồ của cô ta.

Hai cánh tay tăng lực mà bóp chặt lấy eo cô ta, thong thả dùng sức, nhu hòa mà kiên định đem cô gái đang dán trên người mình như bạch tuộc đẩy ra, ánh mắt thâm thúy có tia lãnh ý nhìn cô.

“Em gọi điện thoại cho Lan phu nhân, nói cho bà ấy biết tin tôi đã kết hôn, đúng không?” Ngữ điệu của hắn thực bình thản, tựa như là đang hỏi một chuyện rất bình thường.

Thân thể Lily kịch liệt run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mét.

“Em …. Em không có gọi điện thoại riêng cho bà ấy, là do phu nhân từ bên Anh gọi tới cho em, hỏi em một việc, em chỉ nói chi tiết cho bà ấy thôi, anh biết mà, em luôn luôn không dám trái lời bà ấy.” Cô ta tận lực bày ra bộ dáng thoạt nhìn thật vô tội.

Tần Dịch Dương nhìn chằm chằm cô vài giây, khóe miệng gợi lên một nụ cười ái muội như hư không, thực lãnh đạm, rất lãnh khốc, hai tay đẩy eo của cô ra, vân vê tóc của cô, cả người lại mang theo lãnh liệt của ban đêm, Lily bị hắn đẩy ra đứng yên tại chỗ, tim đập loạn ình ình.

Cô hung hăng áp chế mọi sợ hãi cùng khẩn trương, đi theo phía sau hắn đi vào trong, thậm chí còn lớn mật mà ôm lấy cánh tay hắn, cô biết Lâm Hi Hi đang ngắm cảnh trên ban công lầu 2, cho nên một màn này nhất định nàng sẽ nhìn thấy, vừa mới hết thảy, cô là cố ý để cho nàng nhìn thấy.

“Cô ấy đâu?” Vừa vào đến phòng khách, Tần Dịch Dương dùng thanh âm trầm thấp hỏi.

“Tiên sinh đã về, phu nhân ở trên lầu.”

“Hình như cô ta đã đi ngủ sớm rồi. Đúng là người đàn bà không biết chừng mực.” Lily vội vàng đệm vào, một lần nữa bò lên thắt lưng hắn, nhỏ giọng nói: “Đêm nay em cùng anh được không? Em đã rất lâu rồi không có cùng anh.”

Chút tâm tình tốt cũng bị phá hư, Tần Dịch Dương chỉ cảm thấy hắn đã rất lâu rồi không có lãnh khốc như vậy.

Bàn tay chế trụ cổ tay của cô, hung hăng ngăn lại. Ánh mắt lợi hại của Tần Dịch Dương nhìn thẳng vào trong đáy mắt cô, ở giây phút cô không nén được đau mà kêu lên một tiếng kéo cô sát lại gần mặt chính mình, gần gũi mà mình cô đau đến mức méo sệch mặt mũi.

“Trước đây tôi chưa từng động thủ với đàn bà, phải không?” hắn thản nhiên hỏi cô, tựa như tử thần địa ngục.

Lily đau đến mức chảy cả nước mắt, cô không biết nên trả lời thế nào, mở miệng bảo hắn giảm bớt lực đạo cũng không thể, chỉ có thể run rẩy toàn thân, đứt quãng nói: “Không, không có …. Em sai rồi …. Vinson ….. Anh …. Đừng như vậy ….”

Ngọn lửa phẫn nộ một khi đã bị khơi mào thì không thể dập tắt.

Tần Dịch Dương lạnh lùng cười, từng chữ từng chữ tàn nhẫn mà phun ra từ miệng hắn: “Hôm nay là ngoại lệ.”

Trong phòng trên lầu, Lâm Hi Hi đang miên man.

Ánh trăng nhu hòa bao phủ sườn mặt trầm tĩnh của nàng, tấm chăn tuyết trắng đắp trên người nàng, lộ ra một mảng nhỏ bờ vai và vùng ngực tuyết trắng, gió mơn man trên mặt nàng, vô cùng diễm lệ.

Nàng bị một tiếng hét thảm làm thức giấc, trong đêm tối mù mịt như vậy, nàng lập tức bật dậy.

Rõ ràng là nàng nghe được, hình như thanh âm là từ dưới lầu truyền đến.

Ý thức vừa mới còn đắm chìm trong mơ màng giờ đã bị đánh thức, cả người Lâm Hi Hi tựa như là bị điện giật, cả người đều nổi gai ốc, không khí lành lạnh xâm nhập vào da thịt của nàng, nàng đứng dậy, tấm chăn mỏng rơi trên mặt đất, nàng bước chân đi vào, xuyên qua căn phòng, đi vào lan can đại sảnh lầu hai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.