Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 156: Đối với đứa bé là vô trách nhiệm



Sau bữa sáng, hắn ôm nàng ngồi trên sofa xem TV.

Rất khó có được thời gian bình thản như vậy, thân hình của Tần Dịch Dương cao ngất, lại phải cưỡng chế mà ngồi một mình trên ghế sofa, thân thể lả lướt của Lâm Hi Hi nằm gọn trong lòng hắn, hắn chỉ cần cúi đầu là có thể ngậm được cánh môi anh đào của nàng. Mái tóc dài như thác nước vương vãi tán loạn trên ngực hắn, nàng im lặng mà cuộn mình lại, lo lắng trong lòng cứ một trận lại một trận dâng lên.

Thời gian cũng không còn nhiều, nàng sốt ruột muốn hỏi chị Tuệ đã đi mua thuốc hay chưa.

“Em đang lo lắng cái gì?” hơi thở ấm áp đảo qua trên đỉnh đầu, bàn tay hắn vuốt ve nơi mềm mại của nàng. Lâm Hi Hi cả kinh, hơi hơi ngẩng đầu lên, lúc này mới chú ý hóa ra hắn vẫn đang cúi đầu nhìn nàng. Đôi mắt thâm thúy giống như là thấu kính muốn đem cô gái nhỏ trong ngực nghiên cứu thấu đáo.

“Em....”, Lâm Hi Hi muốn nói không có gì, chẳng qua là đang lừa mình dối người, chẳng qua là nàng đang muốn gạt hắn, nhưng hiện tại xem ra, hắn tựa hồ hết thảy đều đã biết rõ.

Lâm Hi Hi hiểu khá rõ hắn, mỗi lần hắn ôm nàng lười biếng như vậy, lúc không nhanh không vội hỏi đến vấn đề, thường là hắn đã có câu trả lời xác thực, chẳng qua là hắn thích nghe nàng tự nói ra, lại càng thích nàng cầu xin hắn hơn.

Người đàn ông này nàng thật sự không thể nhìn thấu, nhưng có thể dùng sự nhạy cảm của bản thân để theo dõi tính cách của hắn.

“Khi làm anh không có dùng biện pháp phòng tránh nên em chỉ có thể uống thuốc, nhưng mà không biết nơi này có hay không.” Nhẹ nhàng hít một hơi, Lâm Hi Hi hoãn thanh nói, đôi mắt trong veo nhìn hắn, ánh mắt hết sức hòa nhã.

Nàng nhớ rõ Mục Thanh Ngôn đã từng nói, vĩnh viễn đừng chủ động chọc giận hắn.

Mà trong ánh mắt tà mị của Tần Dịch Dương quả nhiên có một tia kinh ngạc những điều mà nàng nói hắn nghiễm nhiên đều biết.

“Em đang nói đến thuốc tránh thai?”, giọng hắn thực thản nhiên, ánh mắt thâm thúy nhìn không ra là có cảm xúc gì. Lâm Hi Hi nhẹ nhàng cắn môi, gật gật đầu.

Tần Dịch Dương cũng không nói gì chỉ nhìn nàng. Bầu không khí bỗng nhiên trở nên dị thường như vậy khiến nàng vô cùng lo lắng, đôi mắt trong veo tựa như sắp chảy ra nước, chỉ có chính nàng mới biết mình đang căng thẳng thế nào, lòng bàn tay cũng đã đổ mồ hôi lạnh.

Bàn tay nhẹ nhàng luồn vào mái tóc sau gáy nàng, cúi đầu, chậm rãi tì vào trán nàng.

“Loại thuốc đó có tác dụng phụ rất lớn không nên tùy tiện uống.” Tiếng nói thản nhiên tựa như một loại quan tâm bá đạo. Nhưng là không có biện pháp nào khác, không phải sao?

Nàng phải làm thế nào để tránh đi những chuyện ngoài ý muốn sẽ phát sinh đây? Mối quan hệ cùng hôn nhân của bọn họ sớm muộn gì cũng kết thúc, một mình nàng phải gánh chịu những chuyện này sao? Một tương lai xa vời như vậy, nàng không thể nắm bắt được.

“Em............ không muốn mang thai.” Tiếng nói mềm nhẹ mang theo một chút nghẹn ngào, lông mi nàng rũ xuống, có chút thống khổ mà nói. Sắc mặt Tần Dịch Dương không chút thay đổi, khóe miệng nổi lên một nụ cười lạnh lùng.

“Không muốn có con, hay là không muốn có con của anh?”, ánh mắt hắn chăm chú nhìn sâu vào mắt nàng, nàng không dám đối diện nhìn lên, cánh môi anh đào bị cắn đến mức hằn cả dấu răng, rất đau, trong lòng nàng cũng rất đau!

“Không phải........... Em không có ý này........... .” Bàn tay nhỏ nhắn chống lấy trán, Lâm Hi Hi cố gắng giải thích rõ ràng suy nghĩ của mình, đôi mắt trong veo như nước ngẩng lên nhìn hắn “Hôn nhân của chúng ta chỉ là giao dịch, không lâu dài, bây giờ mà lưu lại đời sau là vô trách nhiệm đối với nhau, nếu như thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đối với...........”. Nàng cắn môi, cố hết sức nói ra, “Đối với đứa nhỏ cũng là vô trách nhiệm.”

Bọn họ đều là nam nữ đã trưởng thành, cũng đã từng dùng hôn nhân để mua bán, vấn đề này sớm hay muộn cũng phải bàn bạc lại.

Tần Dịch Dương chăm chú nhìn nàng thật lâu, lúc này mới phát hiện sự thiện lương của cô gái nhỏ trên người này có thể gọi là bản năng của người mẹ, trong lúc đó hắn đột nhiên nghĩ đến nếu cho nàng một đứa nhỏ, như vậy bản năng làm mẹ của người phụ nữ này có phải sẽ vui vẻ nở rộ hay không?

Dường như hắn............. rất muốn nhìn thấy cảnh tượng kia.

Có thể hiện tại nàng rất thống khổ bởi vì phải làm chuyện thống khổ nhất, vì nghĩ đến một kết quả tệ hại hơn. Mi tâm kia nhuốm đầy u buồn làm cho hắn vô cùng đau lòng.

“Được rồi.............”, thanh âm của hắn trầm xuống, ánh mắt cũng không còn vẻ khiêu chiến nữa, nhẹ nhàng đem nàng ôm vào trong lòng, ôm chặt thân hình nhỏ xinh của nàng trên người mà sủng nịnh trấn an. “Không cần nghĩ nhiều chuyện như vậy, thả lỏng đi,.... Đừng cắn.........”

Ngón tay ấm áp vuốt ve mặt nàng, đem cánh môi anh đào bị nàng cắn đến không còn chút huyết sắc giải cứu ra.

Tâm tình đang căng thẳng của Lâm Hi Hi thả lỏng hơn một chút, thái độ đột nhiên dịu dàng của hắn, nàng cũng không cần tiếp tục phải thống khổ mà chống đỡ nữa. Nàng chỉ hi vọng, hắn có thể thấu hiểu, có thể thông cảm.

Thân thể trong lồng ngực thật mềm mại, ngoan ngoãn ôm lấy thắt lưng hắn, suy nghĩ mơ hồ mông lung.

Tần Dịch Dương trấn an nàng một hồi, đến khi nàng buông lỏng toàn bộ đề phòng, mới nhẹ giọng gọi người hầu, thản nhiên nói: “Đi đến phòng, đem thuốc lấy lại đây.” Người hầu hỏi rõ vị trí rồi lên lầu.

Đầu óc Lâm Hi Hi thực bấn loạn, không rảnh bận tâm đến vấn đề hắn đã chuẩn bị thuốc như thế nào, nàng cũng là lần đầu tiên uống thứ thuốc này, đợi người hầu lấy xuống mới phát hiện viên thuốc rất nhỏ, đóng gói phức tạp, hướng dẫn sử dụng cùng liều lượng cũng được in rất rõ ràng.

Nàng chần chừ một lúc mới đưa viên thuốc đặt vào lòng bàn tay, cầm lấy cốc nước.

Không kịp nhìn vẻ mặt của người khác, nàng thực quyết đoán nuốt viên thuốc vào, uống một ngụm nước, không có cảm giác gì.

Đây có lẽ là thương tổn chính bản thân mình, nhưng cuối cùng có thể tránh được việc ngoài ý muốn.

Bỏ ly nước xuống, tâm tình của nàng không khỏi chùng xuống một chút, nhưng ngay sau đó trong nháy mắt cả người đã bị ôm lấy. Cánh tay mảnh khảnh bị ép quấn lên cổ hắn, cùng hắn mặt đối mặt.

“Thật xin lỗi...........” Giọng nói của Tần Dịch Dương khàn khàn, hơi thở ấm áp phả lên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng, “Lần sau sẽ không còn như vậy............. Anh sẽ không để cho em lại bị thương nữa............”

Là vì phụ nữ quá dễ dàng tha thứ và khoan dung đối với lỗi lầm của đàn ông sao? Lâm Hi Hi nghĩ có chút buồn phiền. Nhưng trong khoảnh khắc hắn thốt ra câu xin lỗi kia, nàng lại không còn thấy oán giận nữa.

Gắt gao nhắm mắt lại, nàng đột nhiên cảm thấy trái tim yếu đuối của chính mình cũng không có chấn động nhiều, chẳng qua là xem mình phải đối mặt với loại người nào. Nàng bắt đầu học được sự kiên cường lãnh đạm đối với những thứ vô tình gây thương tổn cho chính mình, nhưng đối với hắn, nàng vẫn như trước, không thể kháng cự.

Yêu, hơn nữa còn trầm luân.

Tần Dịch Dương nhẹ nhàng hôn cánh môi của nàng, tùy ý cho nàng ở trong lồng ngực rộng lớn của chính mình biến thành một dòng nước, hơi thở của nàng vẫn ngọt ngào như cũ, hắn ngày càng thấy nếm không đủ, cô gái trong lòng cũng càng lúc càng mơ màng.

Thế nên nàng căn bản không nhìn thấy rõ được tia u ám trong ánh mắt thâm thúy như nắng mai của hắn.

Tất cả cổ phần của Nhạc Thị trên danh nghĩa của cá nhân Lâm Hi Hi đã chuyển nhượng hoàn toàn sang Bác Viễn Thế Kỷ, buổi họp báo tuyên bố tin tức này đặc biệt long trọng.

Buổi sáng tòa sẽ tuyên án, Tần Dịch Dương dẫn theo nàng để nàng chính mắt nhìn thấy lần cuối cùng thân ảnh của Nhạc Phong, hắn mặc bộ quần áo phạm nhân, bộ dáng vẫn ôn tồn tuấn lãng như trước, chỉ có sự kiêu ngạo trong mắt đã hoàn toàn tan biến, thay vào đó là lụi bại tro tàn.

Lâm Hi Hi ngồi trên chiếc ghế lạnh lẽo, yên tĩnh ngưng mắt dừng ở một màn kia, hiện tại và quá khứ cứ cuồn cuộn dâng lên.

Nàng cũng đã từng ngồi ở vị trí kia, một cảm giác thất bại.

Nhẹ nhàng ngẩng đầu, nghe quan tòa đưa ra phán quyết cuối cùng, khi hai chữ “tử hình” kia vang lên, nhẹ nhàng thì thầm một tiếng, “Viện Y, mong cậu yên lòng nhắm mắt.”

Buổi họp báo buổi chiều, Lâm Hi Hi cũng không muốn tham dự, phóng viên thắc mắc nhiều vấn đề như vậy, nàng không muốn đối mặt. Bên trong chiếc xe màu đen xa hoa có rèm che, di động của Tần Dịch Dương vang lên.

Đem nàng thu xếp ổn thỏa, hắn bắt xe khác đi tiếp, cánh tay tao nhã chống lên cửa xe, nét mặt lạnh nhạt mà rất dọa người. “Có việc gì thế?”, hắn thản nhiên hỏi.

“Không có chuyện gì quan trọng cả.” Mục Thanh Ngôn nhíu nhíu mày, “Chẳng qua là nói cho cậu biết LiLy tôi đã giúp cậu xử lý tốt.............. Cậu ấy à, lần sau đừng bắt mình phải xử lý những chuyện tào lao này nữa, mình là luật sư, cậu lại bắt mình đem vitamin đổi thành thuốc tránh thai, xem mình là mèo máy Doraemon à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.