Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 18: Nguyễn Húc cố ý nhắc đến nàng



Nguyên Đồng dừng lại, nhìn nàng.

Lâm Hi Hi cắn cắn môi nói: “Công ty mình có nhà ở cho cán bộ không ạ? Em muốn chuyển đến đấy ở.”

Nguyên Đồng nhíu mày.

Ánh mắt Lâm Hi Hi trầm mặc mà kiên trì. Cô ta suy tư một chút: “Có thì có, nhưng chỉ là phòng bình thường, không phải ở một mình, sẽ có người ở cùng, nếu cô muốn ở một mình cũng được, tan tầm cô đi tìm bộ phận hành chính tìm hiểu thử tình hình xem sao, có thể sẽ nhanh được có nhà ở.”

Lâm Hi Hi gật đầu: “Cám ơn chị, chị Đồng, tan tầm em sẽ đi tìm hiểu thử.”

Nàng cụp mắt xuống, ánh mắt một lần nữa lại ngước lên nhanh nhạy, lần lượt từng bộ hồ sơ được đặt trên bàn làm việc, những nét chữ như rồng bay phượng múa, nàng có phần không nhìn rõ được người đó là ai.

Có người từ phía sau bước lại gần, cười hì hì, cúi người nói: “Người đẹp, chào buổi sáng!”

Lâm Hi Hi cả kinh, đứng bật dậy, chớp chớp mắt, lưng đụng phải một khoang ngực cứng cáp, nàng đau một lúc, cắn môi quay đầu vè phía sau, ánh mắt Nguyễn Húc nhẹ nhàng đang nhìn nàng.

“Nguyễn chủ quản, chào buổi sáng.” Nàng ngay cả hít thởi cũng thấy khó khăn, ngữ điệu nhẹ bẫng tựa làn khí mỏng.

Nguyễn Húc cười nhìn nàng, thực là một cô gái xinh đẹp. Mọi phụ nữ trong công ty này đều bị hắn đùa giỡn qua, duy chỉ có nàng, không hề mỉm cười đáp lại hắn, trên mặt còn lộ ra vẻ khó chịu.

“Hi Hi…Di động đâu? Tôi chỉnh lại thời gian một chút.” Nguyễn Húc đem tập công văn đặt lên bàn, tùy ý nói.

Lâm Hi Hi hơi hơi kinh ngạc nhưng vẫn đưa điện thoại di động cho hắn: “Thời gian của tôi cũng không chính xác lắm đâu.”

Nguyễn Húc cười, không nói thêm gì nữa, hắn thừa dịp nàng cúi đầu, kiểm tra mục nhật kí cuộc gọi trong máy nàng.

Tối qua, từ lúc tám giờ đến chín giờ, trong điện thoại nàng ghi nhận hai cuộc điện thoại.

Dãy số kia, Nguyễn Húc thoạt trông thấy quen thuộc quá.

Khóe miệng hé một nụ cười, Nguyễn Húc có ý muốn nắm lấy tay của Hi Hi, ngay lúc đó cửa văn phòng chủ tịch chợt mở ra, Tần Dịch Dương bước ra nhìn ánh mắt đầy gain tà của Nguyễn Húc, hắn giơ tay nắm lấy bả vai Lâm Hi Hi.

“Vẫn còn chưa chuẩn xác lắm, nhưng cô cứ thử sửa lại theo cách tôi đã làm xem sao”, Nguyễn Húc cười, thân mật đưa trả lại điện thoại. Cánh tay hắn ôn hòa vòng tay ôm nàng bước đi.

Lâm Hi Hi hơi kinh hãi, có chút lảo đảo, nàng ngẩng đầu nhìn Nguyễn Húc, sự đụng chạm này là quá mức bình thường so với mối quan hệ đồng nghiệp.

Cách đó không xa, Tần Dịch Dương thấy Nguyên Đồng cầm tập văn kiện đưa lên đọc nhưng mắt lại nhìn về phía này.

“Nguyễn chủ quản, tôi có việc, đi trước nhé…” Bàn tay mềm mại của Lâm Hi Hi nằm gọn trong tay hắn, nàng lặng lẽ cùng hắn rời đi.

Nguyễn Húc cười thầm, cúi đầu nói nhỏ: “Cô bận việc gì? Bộ phận thư kí nhiều người như vậy, bọn họ còn mong bận hơn cả cô đấy, dù sao cũng là giúp việc cho Dương tổng, bọn họ so với cô cũng nhiệt tình lắm.”

Toàn thân Lâm Hi Hi vã mồ hôi, tay vịn trên tấm ngăn, cứng ngắc nói: “Nguyễn chủ quản, có thể để tôi đi không?”

Trong long Nguyễn Húc cười đến sảng khoái, rốt cuộc đã biết nàng là một đóa hoa hồng gai.

Hắn cố tình nắm chặt tay nàng, cười nói “Được”, không hề báo trước đột nhiên buông tay nàng ra.

Lâm Hi Hi sau khi được tự do liền bước lui ra sau, Nguyễn Húc sở dĩ chịu buông nàng ra, đơn giản vì hắn nhìn thấy đôi chân nàng run run, quả nhiên, hắn vừa buông tay, nàng lập tức lảo đảo, cả người ngã vào máy đánh chữ.

Chỉ là phần lưng bị chạm phải, tiếng động cũng không lớn.

Nguyễn Húc che miệng cười rộ lên trước trò đùa quái đản của mình.

Thế nhưng rất nhanh sau đó, hắn không thể cười nổi nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.