Tác dụng của thuốc mê khiến cho ý thức của nàng trở lên mơ màng.
Tần Dịch Dương hôn nàng thật sâu, cơ hồ chiếm lấy toàn bộ hô hấp trong miệng nàng.
Không nghĩ muốn buông tha nàng....
Chỉ cần cứ như vậy mà ôm nàng, sẽ hiện nên ý nghĩ không muốn thả nàng ra.
Hình như nàng đã gầy đi nhiều, thời điểm ôm vào ngực thấy vô cùng mỏng
manh yếu ớt, bàn tay ấm áp vuốt ve thắt lưng nàng, một trận lại một trận đau lòng mãnh liệt dâng lên, Tần Dịch Dương hôn càng thêm sâu, hận
không thể đem nàng thu tiến vào trong thân thể.
“Trừng phạt anh như vậy đã đủ chưa?” Thanh âm của hắn khàn khàn từ cánh
môi dây dưa mà tràn ra, Tần Dịch Dương lại hôn nàng, lông mi dày rậm gắt gao nhắm lại, “Hi Hi nói cho anh biết.... Đã đủ chưa? Cùng anh trở
về.... Đừng rời đi nữa, được không?”
Thanh âm tựa như cơn gió trải qua tháng năm từ trong lồng ngực thổi tới, mang theo thanh âm nghẹn ngào, đau đớn, nhẹ giọng nói chuyện với nàng.
Nàng không nghe được.
Cũng may mà nàng không nghe thấy.
Không nhìn thấy hắn, không lại bị sự cường ngạnh của hắn bắt giữ, có lẽ, thực tự do phải không?
Ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương hằn lên sự ngưng trọng, ánh mắt hắn dừng ở khuôn mặt tái nhợt cùng cánh môi không ngừng mấp máy của nàng.
Nếu nàng biết được, liệu có bài xích hay không? Từ ngày đó trở đi, rốt
cục nàng có nghĩ đến những điều này hay không?
Đúng vậy, là hắn không có can đảm đi nếm thử.
Nàng muốn tự do, vậy hắn cho nàng, hắn cam đoan không đi can thiệp không đi nhúng tay, cũng như ở rất xa, nàng không thể nhìn thấy, hắn có thể
thừa nhận, chuyện thống khổ nhất vẫn là nhìn thấy sự chán ghét cùng đề
phòng trong mắt nàng, hắn tình nguyện nàng không cần tỉnh lại, chỉ cần
nàng nhu thuận mềm mại nằm ở trong lồng ngực hắn, sống dưới sự ấm áp.
Đúng, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời của Tần Dịch Dương hắn sợ hãi sự cự tuyệt của một cô gái nhỏ.
Trong hôn mê thân thể Lâm Hi Hi tìm tới nơi ấm áp càng tiến sâu vào lồng ngực hắn, cảm thấy được sự ấm áp, run rẩy nhè nhẹ từ từ dừng lại, cánh
môi tái nhợt đã có chút huyết sắc, càng thêm tiến sâu vào lồng ngực hắn.
Tần Dịch Dương ôm chặt nàng, cụp mi xuống hôn lên đôi mắt nàng.
“Anh chờ em tiếp nhận anh...” Tiếng nói khàn khan của hắn có mang
theo sự tĩnh lặng cùng an ủi nàng, “Anh sẽ chờ em... Bảo bối không
bao giờ nữa... sợ anh nữa....”
Đây là nhượng bộ lớn nhất mà hắn một người đàn ông cũng là chồng của nàng có thể làm cho nàng.
Mà hiện tại hắn lại ước ao cứ thế mà ôm nàng không bao giờ... buông ra nữa.
Trong mộng, khuy áo màu bạc sáng bóng mà chói lọi.
“Hi Hi...” Đó có phải là mộng hay không? Hình như nàng nghe được hắn đang gọi nàng.
Ánh sáng mông lung ẩn hiện trước mắt, mắt Lâm Hi Hi hé mở một chút lại
bị ánh sáng kích thích rất nhanh theo bản năng đã nhắm lại, sau một lúc
lâu mới chậm rãi mở ra.
Không có ai.
Ánh mắt mở lớn, khuôn mặt tái nhợt, nàng nhìn chằm chằm trần nhà màu trắng, từ trong mơ màng nàng tỉnh dậy.
“Hi Hi!” Lam Đóa vui mừng kêu lên một tiếng, hai tay chắp lại cầu trời
khấn Phật, “A di đà Phật, rốt cục cô cũng tỉnh lại, tôi còn tưởng là cô
gặp phải chuyện gì chứ. Hi Hi thế nào mà cô lại té xỉu ở bệnh viện thế,
không phải là thân thể cô rất yếu ớt rồi sao, đứa nhỏ....”
Cô chần chờ một lúc rồi mới hỏi: “Đứa nhỏ đã bỏ rồi sao?”
Thời điểm hỏi câu này lòng Lam Đóa khẩn trương đến sắp chết, cô đã dốc
toàn lực ngăn cản Hi Hi đi bệnh viện, chính là ai ngờ được nàng bày ra
khuôn mặt nhỏ nhắn sóng yên biển nặng, lại thừa dịp cô đi làm mà một
mình chạy tới bệnh viện.
Lam Đóa đúng là đã bị hù sắp chết, nếu nàng thật sự xóa sạch đứa bé,... thậm chí là nếu mà chủ tịch biết được, cô có cơ may còn sống hay
không nha?
Lâm Hi Hi khẽ cựa thân mình uể oải nhìn lướt qua bốn phía xung quang.
“Vì sao tôi lại ở đây?” Nàng không thể tìm thấy thanh âm của chính mình, khàn khàn hỏi.
Trong mộng, một đôi tay chặt chẽ ôm lấy nàng kia, nàng còn nhớ rõ hương
vị nước hoa của hắn, chặt chẽ bao trùm nàng... Như thế nào vừa tỉnh
lại đã không còn nữa? Lâm Hi Hi toát một tầng mồ hôi mỏng, cảm thấy được những thứ kia không phải là mộng.
Lam Đóa cũng cảm thấy kỳ quái, “Như thế nào cô lại không biết chỗ này? Đây là nhà của tôi mà?”
Lâm Hi Hi đương nhiên là nhận ra, chính là... Nàng cắn môi, khuôn mặt xinh đẹp tái xanh lại, giơ tay vuốt bụng chính mình lại không cảm thấy
chút động tĩnh nào từ nơi đó, chính là thân thể lại không cảm thấy có gì đó khác thường, đứa bé.... Có phải vẫn còn phải không?
Chính là, khi ở bệnh viện, nàng thực đã hôn mê mà.
Nàng có thể nhớ rõ lời nói của người đàn ông kia, nói muốn đưa nàng sang Anh, nói phải bắt lấy con nàng mang về.... Nàng sợ hãi không để ý
đến bản thân, liều chết giãy dụa đều không có tác dụng rồi trong nháy
mắt khi lòng tràn đầy tuyệt vọng cứ thế mà ngất đi...
“Lam Đóa..” Lâm Hi Hi nhẹ giọng kêu lên, ánh mắt lộ ra tia nghi vấn, “Là ai đưa tôi trở về thế?”
Lam Đóa sửng sốt một chút, thành thật nói: “Là cảnh sát.”
“Tôi còn đang ở công ty, liền nhận được điện thoại của bọn họ, nói cho
tôi biết có người té xỉu ở bệnh viện, có phải là bạn của tôi hay không,
sau đó mô tả hình dáng cho tôi biết, tôi vừa nghe liền đã biết đó là cô, trên người cô lại có viết địa chỉ nhà tôi, vậy nên họ đã nhanh chóng
đưa cô về đây.
Là cảnh sát...
Làm sao lại có thể như vậy?
Lâm Hi Hi nhẹ nhàng cắn môi, chống đỡ người dời khỏi sofa, một thân váy
dài ôn nhu đảo qua mắt cá chân trần của nàng, nàng cũng không để ý chính là đang tìm kiếm gì đó mà chạy vội ra ban công, tìm kiếm dấu vết trong
mộng.
Không thể là nàng đã nhớ lầm, ôm ấp cùng sự ấm áp kia, quá mức quen thuộc.
Từng đêm trước kia, hắn ôm nàng, thời điểm đó có thể cảm nhận được hương vị đó mãnh liệt dâng lên. Yêu thương của hắn tựa như khắc cốt ghi
xương, nàng rời đi lâu như vậy, mỗi ngày đều nhắc nhở mình không được để ý đến nữa, không được nhớ đến nữa, nhưng mà những hình ảnh đó lại dâng
trào mãnh liệt, không thể dừng lại được.
Lam Đóa lo lắng, vội vàng chạy theo sau, nhìn thấy hai cánh tay nhu bạch mảnh khảnh của nàng chống vào thành lan can, khuôn mặt xinh đẹp lại mê
mang, biểu tình tràn đầy mất mác, không khỏi có chút đau lòng.
“Hi Hi, cô làm sao thế?” Cô cẩn thận kéo nàng lại, “Không phải là cô
đang hối hận? Đứa bé cô thực đã xóa sạch phải không? Hi Hi cô nói chuyện với tôi được không, cô như vậy rất dọa người nha...”
Chua xót dâng lên khiến cho Lâm Hi Hi không thể chống đỡ được nữa, lông mi thật dài cụp xuống, dựa nửa người vào lan can.
“Tôi không sao.... Đứa bé cũng không có việc gì....” Cánh tay
mảnh khảnh chống lên trán Lâm Hi Hi cũng không dự tính sẽ nói cho cô
biết chuyện đã xảy ra với nàng ở bệnh viện, nàng theo bản năng mà biết
được việc này có liên quan đến những người xung quanh Tần Dịch Dương,
chính là không dám suy đoán bừa bãi, lại càng không muốn loại tai vạ này dính líu đến Lam Đóa, còn về giấc mộng kia, đại khái coi như là mình ảo tưởng đi....
Nàng chỉ có thể nghĩ như vậy, thời điểm mà nàng té xỉu, vừa vặn là lúc
cảnh sát đi qua nên cứu nàng, mà đối phương cũng đã dùng kế để thoát
thân.
Chính là, những điều này có thể lý giải thông suốt sao?
Đầu óc loạn thành một mảnh, Lâm Hi Hi không muốn lại để ý tới nữa, chính là khi mà nhắm mắt lại toàn đầu chỉ hiện lên thân ảnh của Tần Dịch
Dương cùng với những thanh âm nhu tình kia, Lâm Hi Hi đành phải mở mắt
để chống chọi nhắc nhở mình: ‘Hiện tại thực đã không có hắn ở bên cạnh
nữa.’ Sự thật này tạo thành chênh lệch lớn như là sông nhỏ và biển khơi
vậy.
Nhẹ nhàng lắc đầu, Lâm Hi Hi ôn nhu hỏi: “Thời điểm cảnh sát đưa tôi về
có nói gì hay không? Ví dụ vì sao mà tôi té xỉu chẳng hạn?”
Lam Đóa cũng lắc đầu: “Không có. Bất quá, à họ còn để lại một cái áo
khoác nói là người báo án đắp trên người cô, cô tới xem đi, ngay tại
trên sofa kia.”
Cô không dám để cho Hi Hi tiếp tục ngẩn ngơ ở ngoài ban công nữa, nhanh chóng kéo nàng trở vào.
“Cô nhìn xem, chính là cái này, thoạt nhìn có vẻ rất đắt giá nha...” Lam Đóa chỉ cho nàng xem.
Trên chiếc sofa nhỏ màu trắng, có một chiếc áo vec lớn mở rộng ra, màu
tối cho thấy chủ nhân là người có tính cách lãnh đạm, mà cổ tay áo hé ra một chiếc khuy áo màu bạc sáng chói thu hút sự chú ý của Lâm Hi Hi.
Màu bạc mê ly như ánh trăng, kích thích mắt nàng.
Tim Lâm Hi Hi bỗng chấn kinh.
“Cô nói... Đây là đồ của người báo cảnh sát để lại cho tôi?” Nàng cảm giác thật sự khó thở, gian nan hỏi.
Khuôn mặt Lâm Hi Hi tái nhợt, bước chân đi qua, thân ảnh mảnh mai chậm
rãi ngồi xổm xuống, ngón tay chạm đến vải dệt của áo vec kia, tơ lụa mềm mại lại có tia lạnh lẽo, đó là hương vị của hắn.
Nàng nhất định sẽ không nhận nhầm.
Người cứu nàng là Tần Dịch Dương sao?
Trái tim tựa như phải hứng chịu một vụ nổ bom lớn, tất cả mọi ý thức của Lâm Hi Hi đều trở lên mông lung không có năng lực suy xét. Nàng không
dám lật áo khoắc của hắn lên để có thể xác nhận đúng sai, đây là Âu phục mà hắn thường mặc khi quay về Tần trạch, hắn thích màu đen, cả người
cũng tản ra sự băng lãnh u tối, màu đen lại càng khiến hắn trở lên bí
ẩn.
Nếu không phải hắn, như vậy vì sao áo khoác này lại có thể xuất hiện ở đây?
Lâm Hi Hi có chút hỗn loạn, khuôn mặt tái nhợt có chút khiếp sợ cùng nghi hoặc.
Hắn đã biết nàng chạy trốn, cũng đã tìm được nàng rồi, nhưng vì sao lại không có đến bắt nàng đem về Tần trạch nữa?
Ai tới nói cho nàng biết, đây là chuyện gì đang xảy ra?
Suốt cả buổi tối Lam Đóa đều nghĩ cách bình ổn cảm xúc của nàng, sợ nàng lại kích động mà chạy đến bệnh viện xóa sạch đứa bé một lần nữa.
Hai cô gái cùng nhào lên một chiếc giường, mặc hai chiếc áo ngủ giống nhau, Lam Đóa nhẹ nhàng kêu một tiếng. “Hi Hi?”
“Gì?” Lâm Hi Hi hờ hững đáp lại, từ trong suy tư bừng tỉnh.
“Cô a, đang nghĩ tới chủ tịch đúng không?” Lam Đóa không có ý tốt mà
đoán giật giật váy ngủ của nàng, “Nói thật, có nhớ hay không? Một người
đàn ông tốt như vậy, cô cũng cảm thấy ngài ấy rất tốt phải không?”
Sắc mặt Lâm Hi Hi có một tia mất tự nhiên, thân thể mềm mại sà vào giường, có một vẻ xinh đẹp thản nhiên.
“Không náo loạn với cô nữa, Hi Hi.” Lam Đóa nhẹ nhàng vuốt ve bụng của
nàng, nhẹ giọng khuyên nhủ, “Cô đừng bỏ đứa nhỏ đi được không? Mang thai là chuyện vô cùng cao cả nha.... Một sinh mệnh vô tội như vậy, cô
cũng nỡ bỏ được sao?”
Nhắc tới đứa nhỏ, trong mắt Lâm Hi Hi có một tia mềm mại.
“Umh...” Nàng ôn nhu nói, tay cũng vuốt ve bụng mình, “Tôi đã nghĩ
thông rồi, Lam Đóa, tôi thực là rất luyến tiếc. Về sau cho dù thế nào
tôi cũng nhất định mang theo nó, tôi sẽ không tiếp tục làm chuyện điên
rồ nữa.”
Tảng đá trong lòng Lam Đóa bắt đầu hạ xuống.
Di động trên đầu giường vang lên.
Lam Đóa bực mình cầm lấy điện thoại nhìn liếc mắt dãy số trên điện
thoại, kinh hô một tiếng: “Mẹ ơi??????” Cầm điện thoại lần nữa ném
ngược về chỗ cũ. Trên màn hình vẫn nhấp nháy không ngừng dòng chữ: “Chủ
tịch đại nhân.” Mấy chữ này chưa từng hiện lên trên màn hình nha.