Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 183: Cứ như vậy thừa nhận yêu đi



Lâm Hi Hi chớp mắt ngạc nhiên, người đàn ông bên cạnh tỏa sáng như pha lê, cũng không giống như Tần Dịch Dương ban đầu mà nàng nhận thức.

Như là một người đàn ông trẻ nhàn nhã ở nhà, đây là điều mà nàng cầu cũng không được.

Mặc cho quan hệ của bọn họ vẫn còn giằng co, mặc cho nàng vẫn đang ở trong nhà của người khác, mặc cho giây phút này chỉ là nhất thời, nhưng nàng vẫn chìm đắm như trước, nhẹ nhàng thật cẩn thận đi tới gần phía sau lưng hắn, nhìn tốc độ thái đồ dứt khoát mà không quá vội vàng của hắn, trong lòng Lâm Hi Hi nổi lên một tia gợn sóng.

Nếu trước đây thứ mà nàng lưu luyến chính là sự quyết đoán cùng khí phách hơn người của người đàn ông này, vậy đây giờ khắc này, nàng thực đã bị khuất phục bởi sự ôn tồn của hắn.

Nếu thời khắc này có thể vĩnh hằng, có phải tốt biết bao không?

Ánh mắt trong veo của nàng dâng lên một tầng sương mỏng, đứng ở phía sau thân hình cao lớn nam tính của người đàn ông này, nàng càng trở lên nhỏ nhắn, tinh tế, hắn dừng dao, dừng lại nhìn thành quả trên mặt thớt, tao nhã lấy khăn mặt lau tay, hơi hơi nghiêng người, nhìn thấy ánh mắt chưa bao giờ nhìn thấy của nàng.

Trong lòng Tần Dịch Dương căng thẳng, lúc này đây sự lạnh lùng cũng tan biến đi.

“Làm sao vậy?” Thanh âm của hắn có chút khàn khan, chậm rãi tới gần nàng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đụng vào má nàng, “Đa cảm như vậy, mắt giống như sắp trào lệ...”

Ngón tay hắn rất lạnh, có cảm giác rất quen thuộc.

Lâm Hi Hi lúc này mới cảm giác được sự thất thố của bản thân, nhẹ nhàng lùi bước, ngay sau đó đã nghe được tiếng nước trong nồi sôi ùng ục, đột nhiên xoay người, mới nhìn qua đã nhìn thấy nước đã sôi trào ra.

Lông mày nhíu lại, nàng theo bản năng muốn nhấc chiếc nồi lên.

“Chờ chút...” Tần Dịch Dương đột nhiên nhíu mày, nhanh chóng dùng sức giữ chặt lấy cánh tay nàng, đem nàng kéo vào trong lồng ngực, làm cho nàng cách xa cái nồi đang sôi sùng sục kia, “Nước nóng, đừng dùng tay cầm.”

“Nóng đó, mau tránh ra.”

“Bên dưới là bếp ga.”

Lâm Hi Hi có chút bị dọa tới, lẳng lặng nhìn ánh mắt nghiêm túc rồi đột nhiên trở nên lạnh lùng của hắn.

Tần Dịch Dương chăm chú nhìn nàng thật lâu, nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng, vươn tay vội vàng nhấc chiếc nồi nóng xuống, dùng động tác nhanh nhất đem lửa dập đi.

Cô gái nhỏ kêu lên một tiếng sợ hãi, bởi vì thời điểm “Phụt” một cái khi mà lửa được dập tắt, tay hắn cũng đã nhuộm thành màu đỏ.

“Anh...” Lâm Hi Hi kinh hãi nhìn khuôn mặt không chút biến hóa của hắn, thanh âm có chút run rẩy.

“Không có việc gì....” Tần Dịch Dương vẫy vẫy tay, lấy khăn lạnh lau qua nước hắt bắn vào tay, ánh mắt thâm thúy yếu ớt cười, con ngươi tràn đầy sủng nịnh mà nhìn nàng, “Không phải bảo em đi xem ti vi rồi sao? Đang suy nghĩ gì thế?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Hi Hi có chút tái nhợt, cũng không biết bản thân mình đang suy nghĩ gì vậy, thế nhưng lại quên phải hạ nhỏ lửa khi nước đã sôi...

Mắt thấy lông mi thật dài của nàng cụp xuống, Tần Dịch Dương mím môi, che dấu ý cười, nhẹ nhàng đem nàng ôm vào lòng, thủ thỉ nói: “Đừng sợ, không phải anh đang trách em.... Là anh sai, em đang mang thai không nên động vào mấy thứ này....”

Tay vỗ vỗ vai nàng, thanh âm của hắn trầm thấp mà dễ nghe nói: “Để đó, đi ra ngoài trước đi.”

Cánh tay mảnh khảnh kịp thời bắt lấy cánh tay rắn chắc của hắn, ánh mắt mát lạnh của Lâm Hi Hi dừng ở cánh tay phải của hắn, “Tay anh bị phỏng đúng không? Em giúp anh băng bó một chút.”

Lòng nàng có chút loạn lên, giây phút vừa mới bị hắn ôm lấy kia, nàng cơ hồ cũng muốn ôm chặt lấy hắn.

Hoảng loạn đang muốn chạy ra khỏi bếp, tay nàng đột nhiên bị giữ lại, một lần nữa bị kéo về bên cạnh hắn.

“Chỉ là việc nhỏ, không cần lo lắng.” Tần Dịch Dương cảm thụ được mẫn cảm của nàng, nhẹ nhàng dỗ nàng. Đàn ông bị thương cũng chỉ là chuyện nhỏ, không cần nghiêm trọng hóa như vậy.

“Tần Dịch Dương.”

“Gì?” Tiếng nói mị hoặc của hắn đáp lại lời của nàng.

“Anh nghe lời được không? Nước trong nồi rất nóng, trước kia em cũng đã từng bị bắn vào, không bôi thuốc sẽ bị sưng phồng lên rất đau rát.” Lâm Hi Hi chăm chú nhìn hắn, cầm lấy cổ tay hắn, “Anh đi theo em, bôi một chút thuốc lên sẽ tốt thôi.”

Đôi mày anh tuấn của Tần Dịch Dương nhíu lại: “Em cũng đã từng bị bỏng? Bị khi nào?”

Lâm Hi Hi ngẩn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn có một tia quỷ dị, nhíu mi nhìn hắn: “Chuyện này không qua trọng.”

“Vậy cái gì mới là quan trọng?” Tần Dịch Dương chậm rãi đem cả người nàng ôm lấy, bàn tay to lớn đỡ lấy gáy nàng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, thanh âm như sương khói lượn lờ, “Em ở bên cạnh anh, ở trong ngực anh, đây mới là trọng điểm. Hi Hi anh thực vui vẻ... Những chuyện khác không cần để ý.”

Hoạt động của Bác Viễn đang ở thời kỳ nước sôi lửa bỏng, sau khi Nhạc Thị được sát nhập lại việc phân bố lại chức vụ cũng cực kỳ phức tạp, mà hắn có thể thoát khỏi hội nghị cấp cao của Bác Viễn đi ra đây quả là một quá trình gian nan. Mỗi ngày hắn gánh vác công việc nặng nề, áp bức tinh thần, cuộc sống của hắn có chút màu sắc duy nhất đó là có thể đến nhìn nàng và con.

Bắt đầu là đứng ở xa xa nhìn ngắm, sau đó nhân lúc nàng không đề phòng mà tiến gần lại đây, có thể nhìn thấy nàng, ôm nàng, nghe nàng nói chuyện, cảm thụ được sinh mệnh nhỏ bé đang tồn tại trong nàng... Thời khắc như vậy trời biết hắn đã có bao nhiêu cảm kích.

Lâm Hi Hi chỉ cảm thấy không khí xung quanh đều đã bị cướp đi phân nửa.

Nàng không thể hô hấp.

Hít vào cũng chỉ là hơi thở của hắn, vẫn giống như trước vậy, bá đạo, cũng có sự tồn tại của tình yêu như nàng nghĩ.

Nàng lắc lắc đầu, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của hắn, có một chút yếu ớt: “Em không hiểu, vì sao anh phải làm như vậy?”

“Tần Dịch Dương, em đã từng yêu anh một lần, nếu anh tiếp tục đối xử tốt với em như vậy, em thực là khó có thể cam đoan bản thân mình sẽ không yêu anh một lần nữa... Anh thích như vậy sao? Nhìn thấy em không có chút khí lực để đấu tranh, cứ như vậy chìm đắm vào anh, tiếp tục rơi vào tay giặc?”

Nàng mê mang, thanh âm khẽ run.

Một cỗ đau lòng dâng lên trong đầu, Tần Dịch Dương đè thấp giọng nói, lộ ra lưu luyến thâm trầm, dán vào cánh môi đỏ bừng của nàng, ánh mắt không chút che giấu dục vọng: “Hi Hi.... Yêu một người không có lần thứ hai, chỉ có thể dừng lại, hoặc là tiếp tục.... Chấp nhận nó được không? Em không thể ngừng yêu anh được, tựa như anh không thể ngừng thương nhớ em vậy...”

“Thế nhưng.... Đừng...” Nàng mới chỉ nói ra được ba chữ này, cánh môi đã bị mạnh mẽ ngăn chặn.

Tần Dịch Dương không thể nhẫn nại được nữa.

Đem cánh môi anh đào ngậm lấy, yêu thương say đắm, đoạt lấy tất cả hô hấp của nàng. Nàng ở trong ngực hắn giãy giụa, có chút khó thở, hắn cũng không nghĩ buông tha, ôm chặt lấy thân thể của nàng khiến cho nàng chỉ có thể ngửa cao đầu đón chịu nụ hôn của hắn.

Cánh môi mềm mại bị tách ra, hắn cường ngạnh xâm chiếm, hôn đến khi nàng nhẹ giọng nức nở.

“Tần... Dịch Dương...” Hai tay Lâm Hi Hi để trong ngực hắn ra sức chống cự, miệng lại bị cường ngạnh ngăn chặn, hắn mạnh mẽ cướp đi hơi thở của nàng, từng chút từng chút ngọt ngào, tận đến khi cả người nàng xụi lơ trong lồng ngực hắn.

“Là anh, bảo bối, là anh...” giọng hắn khàn khàn đáp lại thanh âm của nàng, làm cho đôi tay đang chống cự của nàng trở lên vô lực, cuối cùng cũng chỉ có thể đem phản kháng biến thành vòng tay, gắt gao ôm lấy cổ hắn mới khiến cho đôi chân chính mình không bị khụy xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.