Anh không phải Tần Dịch Dương, tuy anh đã ở bên cạnh hắn từ rất lâu rồi
nhưng vẫn như trước không thể học được làm thế nào để tôi luyện con tim
đến sắt đá. Ngưng mắt nhìn cô gái nhỏ tiêm nhược nhu bạch trên ghế dựa
kia, cuối cùng anh cũng không thể giả bộ được nữa.
“Hi Hi.... Cô hãy tin tôi, không phải cậu ấy vứt bỏ cô.” Thanh âm của Mục Thanh Ngôn hỗn loạn hơi khàn khàn, nhìn nàng nói.
Ánh mắt trong veo như nước của Lâm Hi Hi dừng ở anh, có một chút hơi
nước ngưng tụ, nhưng không hội tụ thành nước mắt yếu ớt, miệng nàng nhẹ
nhàng nổi lên một nụ cười chua xót, giọng nói khàn khàn: “Đúng vậy,
không phải anh ấy vứt bỏ tôi, mà là anh ấy không cần tôi, ngay cả con
của anh ấy, anh ấy cũng không cần.”
Từ sáng sớm đến chiều muộn, trên khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn của tiểu nữ nhân kia hằn sâu nỗi tuyệt vọng thê thảm.
Nhẹ nhàng hít một hơi, nàng đè nén mọi đau nhức trong lồng ngực cùng sắc mặt tái nhợt, chậm rãi lấy mấy tờ giấy trong tay anh, nhìn thấy một
phần bản hiệp nghị mà trước đây chính tay hai người đã ký, cắn môi run
rẩy hỏi: “Tôi phải ký tên ở chỗ nào? Chỗ này sao?”
Mục Thanh Ngôn nhìn thấy bàn tay cầm bút của nàng đã bị siết chặt đến
tái nhợt, vẫn còn run nhè nhẹ, anh yêu thương sâu sắc, hạ thấp giọng,
cầm tay nàng: “Hi Hi! Từ từ!”
Khí lực của nàng chưa bao giờ lớn như vậy, thực quật cường, ngòi bút bén nhọn sắp đem trang giấy đâm thủng.
Mục Thanh Ngôn thực lo lắng cho hoàn cảnh hiện tại của nàng, tuy rằng
chuyện này là do chính miệng Tần Dịch Dương bảo anh đến hoàn thành nó,
nhưng anh vẫn như cũ không thể lý giải được. Rõ ràng hắn yêu nàng như
vậy nhưng vì sao phải ra một quyết định như vậy? Cô gái này từ khi đối
với hắn hoàn toàn mất đi tín nhiệm đến bây giờ thương hắn, yêu hắn sâu
như vậy cần bao nhiêu dũng khí? Hắn bỏ được sao? Nhẫn tâm được ư?
“Hi Hi....” Mục Thanh Ngôn xoa dịu lực đạo của nàng, lại cảm giác
được cả người nàng đang bắt đầu run rẩy, ánh sáng từ đôi mắt bị làn mi
thật dài che giấu, không biết được nàng phải chịu bao nhiêu nỗi thống
khổ.
“Mục Thanh Ngôn.... Tại sao?” Nàng hỏi.
Người đàn ông trước mắt thân thể cứng đờ.
Ngón tay nàng tái nhợt gắt gao nắm lấy trang giấy kia, vo thành một nắm, cả người run rẩy.
“Mục Thanh Ngôn, anh nói cho tôi biết là vì sao?” Nàng đột nhiên kích
động đứng dậy, tựa như điên cuồng mà khóc lớn đem tất cả những gì trên
bàn ăn hất hết xuống sàn nhà, bát cháo rơi tung tóe vỡ nát trên mặt đất.
“Hi Hi!” Sắc mặt Mục Thanh Ngôn hoàn toàn thay đổi, cả kinh lùi về sau,
rồi lại chạy nhanh tới đem nàng kéo ra, không cho nàng chạm vào những
mảnh vỡ này.
Trái tim anh đập loạn lên, mắt thấy cô gái nhỏ này lảo đảo một chút tựa vào tường, trong lòng một trận co thắt đau đớn.
“Hi Hi, cô đừng như vậy...” Mục Thanh Ngôn áp chế run rẩy trong lời
nói, buông tay nàng ra tận tới khi tay nàng không còn chạm vào thân thể
anh, chăm chú nhìn sâu vào mắt nàng nói: “Thực sự tôi không biết giữa cô và Vinson đã xảy ra chuyện gì, chẳng qua là lúc đó, đích thực là Vinson không muốn thả cô đi khỏi Tần Trạch, bây giờ cũng là đích thân cậu ấy
ký tên lên đơn ly hôn, quyết định lập tức về nước.... Nếu tôi biết vì sao, nhất định tôi sẽ nói cho cô biết.”
Thanh âm của anh lành lạnh mà rõ ràng từng chữ.
Cả căn phòng đều trở nên lạnh lẽo, thực sự rất lạnh, cánh tay Lâm Hi Hi
run rẩy ôm lấy chính mình, dán lên vách tường từ từ tuột xuống. Nước mắt buông trĩu mi, cả người nàng đều lạnh đến thấu xương.
Chính tay Tần Dịch Dương ký tên vào đơn ly hôn.
Người đàn ông bí hiểm kia, dùng phương thức lạnh như băng lại bất ngờ
đến không kịp phòng bị mà bóp chết cuộc hôn nhân cùng tình yêu của bọn
họ.
Ngay mấy tiếng trước thôi, trong phòng thay đồ của tiệc rượu, lửa nóng
của hắn xâm chiếm thân thể nàng, làm ý thức nàng mê muội, nghe nàng ngu
ngốc nói yêu hắn, nói sẽ tùy tiện đi theo hắn như thế nào. Chẳng qua là
mấy tiếng sau, xuyên qua màn hình cao cao nàng chứng kiến hắn tinh thần
sáng láng, thân ảnh to lớn cao ngất, nhìn thấy từ miệng hắn nổi lên một
nụ cười lạnh lùng.
Hắn tao nhã mà nói, bất quá đây chỉ là trò đùa, giống như trò chơi bình thường.
Quên đi......
Ngón tay lạnh lẽo đụng đến trán mình, nàng che mặt, thân thể nhỏ bé yếu ớt cuộn chặt tại chỗ.
“Hi Hi....” Mục Thanh Ngôn thử gọi một tiếng, từ xa đi tới, từ từ ngồi xuống nhìn bộ dáng của nàng.
“Đừng nhìn tôi....” Thanh âm khàn khàn mang theo cả nghẹn ngào từ
trong cổ họng thoát ra, khuôn mặt nàng quay sang một bên, dừng ở ánh
sáng đang dần dần trở nên chói mắt ngoài cửa sổ, một bàn tay gắt gao che chở bụng mình.
Xin đừng nhìn bộ dạng chật vật như vậy của tôi.
Trên bàn tay ôm khuôn mặt nhỏ nhắn chợt tái nhợt, mình không được khóc,
chính là trong đôi mắt trong trẻo lắng đọng sự tuyệt vọng mà lạnh lùng.
Cuối cùng hắn vẫn là lạnh lùng xoay người bỏ đi, không nhìn nàng, không nghĩ đến nàng, không để lại cho nàng nửa câu giải thích.
Chính là để một người luật sư không quan trọng đi đến, lạnh lùng nói với nàng: ‘Lâm tiểu thư, mời ký tên vào hiệp nghị, chúc mừng cô, cô có thể
rời khỏi người đàn ông mà cô vẫn muốn thoát khỏi. ’
Mày rốt cục cũng có thể rời khỏi hắn.
Lâm Hi Hi cương quyết đứng dậy.
Mục Thanh Ngôn cả kinh, chạy nhanh đến giơ tay đỡ nàng, nàng không cự tuyệt, chỉ là vẻ mặt hiện lên vẻ hờ hững.
“Hiệp nghị kia còn có gì không?” Lâm Hi Hi khàn khàn gian nan hỏi một câu.
Mục Thanh Ngôn buông tay, cho tới khi xác định nàng không có việc gì mới từ từ xoay người đi trở về chỗ cũ, từ trong cặp công văn lấy ra một
phần nữa.
Chính là khi anh xoay người trở lại trong nháy mắt đã bị hoảng sợ, bởi
vì nhìn thấy trong lòng bàn tay nàng đang nắm chặt một mảnh sứ sắc nhọn, cổ họng Mục Thanh Ngôn nghẹn lại, vừa định đi lên lấy mảnh vỡ kia ra
khỏi tay nàng, lại phát hiện nàng đã dùng mảnh vỡ cắt ngón tay mình.
Cắt rất sâu, dường như trong nháy mắt máu liền xông ra.
“Cô....” Mục Thanh Ngôn ngây ngốc nhìn thấy nàng vứt mảnh vỡ sang một bên, ngón tay xanh xao đọng một giọt máu bước về phía anh.
Ngón tay nàng run rẩy, ở vị trí cần chính mình ký tên in một dấu tay đầy máu.
“Không muốn ký tên, như vậy có thể chứ? ” Nàng nâng mắt, trong ánh mắt trong veo tĩnh lặng như nước có một tia khác lạ.
Mục Thanh Ngôn mím môi gật gật đầu.
Lâm Hi Hi mang theo ngón tay còn vết máu rời khỏi trang giấy, ánh mắt
chăm chú nhìn sang bên cạnh, chữ ký của Tần Dịch Dương cứng cáp có lực
mà đẹp đẽ. Chữ ký kia tiêu sái mà vô tình, tựa như một mũi dao lạnh lùng mà sắc nhọn lợi hại.
Nàng muốn đi, đi rất xa, rốt cuộc nhìn không tới nơi chốn của hắn.
Tạm biệt... Tần Dịch Dương.
Nàng đứng dậy đi ra ngoài, cũng không để ý tới Mục Thanh Ngôn còn ở bên trong.
Người đàn ông trong phòng đứng cứng ngắc vài giây, hoàn hồn vội vàng hỏi: “Hi Hi, cô đi đâu?”
“Đi tới nơi chịu thu nhận tôi, nơi tôi có thể đi cũng không nhiều lắm,
so với hai bàn tay trắng còn tốt hơn một chút.” Bóng dáng nàng tinh tế
lại thẳng thắn, quật cường không lộ ra một chút yếu ớt.
Lòng Mục Thanh Ngôn ê ẩm đau, thanh âm rũ xuống, nhẹ giọng nói: “Cô
không cần phải rời đi, Vinson nói, chỉ cần cô muốn, vẫn có thể ở trong
ngôi nhà này, không ai dám đuổi cô đi.”
Lâm Hi Hi nhẹ nhàng cười cười.
“Cám ơn!” Nàng chân thành nói lời cảm tạ, mở cửa xoay người, vẻ tươi
cười mất đi sự hồn nhiên và hi vọng; “Chẳng qua đây không phải nhà của
tôi... Tôi không có nhà.”