Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 202: Hắn đã sớm cùng đường mạt lộ



Brown không hiểu vì sao vợ của mình đối với tin tức này lại hứng thú như vậy.

Con ngươi màu nâu của hắn hiện lên một chút nhường nhịn, nhún nhún vai: “Em muốn tìm những gì vừa nói, anh cùng em tra.”

Maria ở bên dưới chòm râu của hắn hôn một cái, ngón tay trên bàn phím đánh nhanh, trang web mở ra rất nhanh, đối với tiếng Trung bọn họ không hiểu biết nhiều, cũng rất ít mở ra trang web của Trung Quốc, lúc này đây, chỉ là đánh vào ba chữ ‘Lâm Hi Hi’ cũng đã vô cùng khó khăn.

Enter một cái, quả nhiên hiện lên rất nhiều ảnh chụp cùng tin tức.

Phần lớn là thông tin nói về việc Bác Viễn thu mua Nhạc Thị từ rất lâu trước đây, còn có ảnh chụp là Lâm Hi Hi đang nắm tay Tần Dịch Dương, có thể rất rõ ràng người đàn ông thân ảnh cao ngất kia chính là người thừa kế ngôi vị Công Tước, ba tháng trước đây trong hội nghị tranh cử đã chính thức tiếp nhận ngôi vị Công Tước.

Mà còn rất nhiều ảnh chụp, là hình ảnh Tần Dịch Dương gắt gao ôm cô gái Phương Đông xinh đẹp kia vào trong ngực, thân mật cùng nàng nói chuyện, bộ dạng nhu thuận cúi đầu trong lúc đó tràn đầy yêu thương cùng sủng nịnh.

“Oh! My God!” Maria trợn tròn hai mắt, nhịn không được kinh hãi hô ra tiếng.

Lâm Hi Hi trong ảnh cùng với Lâm trong trang viên của bọn họ giống y như đúc, hai người là một.

Chồng của cô cũng vô cùng kinh ngạc, mở miệng hỏi: “Nói cách khác, Lâm trong nhà chúng ta là vợ trước của Công Tước đại nhân?”

Maria gật gật đầu, di di chuột, miệng không ngừng khâm phục nói:

“Lâm nói với em là cô ấy trốn nhà ra đi, mà cùng thời điểm này Công Tước lại vội vàng tới Trung Quốc, anh yêu, anh cảm thấy chuyện này có liên quan gì không, nếu chúng ta hỏi cô ấy, cô ấy liệu có thừa nhận mối quan hệ của cô ấy với Công Tước hay không?”

Brown cụp mắt, nhìn vợ mình, lại nhíu mày.

“Maria, đối với chuyện này có vẻ em rất hứng thú?”

“Đương nhiên, Công Tước đại nhân là thần tượng trong lòng em a!” Maria không chút che giấu hai tay vòng lên cổ chồng mình, “Cô bé Lâm này em cũng rất thích, anh không nghĩ bọn họ hẳn là cãi nhau nên giận dỗi hay sao? ’’

Brown vừa định nói gì, từ phòng khách lại truyền đến tiếng nói.

Hai người đều kinh ngạc.

Trong phòng khách, đứa bé 8, 9 tuổi chân mang giày patin đang trượt dẫn theo chú chó nhỏ lông màu vàng chạy vào, hướng tới trước giá treo đồ lấy một túi đựng gì đó: “Lâm! Bắt lấy! Đó là ô mai cháu lấy từ trong nhà tới a.”

Lâm Hi Hi vừa vặn bắt được, một túi ô mai thơm ngát bay tới trước mặt đập vào miệng.

Nàng nhợt nhạt cười: “Thanks!”

Vợ chồng Brown đã từ phòng ngủ đi ra, nhìn thấy Lâm Hi Hi, lại liên tưởng tới hình ảnh nàng trong ảnh chụp, ánh mắt trở lên khác thường.

“Maria.” Lâm Hi Hi cũng nhìn thấy hai người, nhẹ giọng gọi: “Chuyển phát nhanh của cô đã ký gửi rồi.”

“À, cám ơn, cô bé đáng yêu của tôi.” Maria tiến lên ôm lấy nàng, tỉ mỉ nhìn bộ dáng đoan trang của nàng. “Lâm, tôi thực sự rất muốn hỏi cô một chuyện, cô cùng Công Tước đại nhân.... À không là tôi muốn hỏi, cô chính là người vợ Trung Quốc của Công Tước sao?”

Vấn đề này giống như một quả bom đột nhiên nổ vang trong phòng khách.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Hi Hi đột nhiên tái nhợt.

Maria vừa mới nhìn thấy biểu tình của nàng đã biết ngay đáp án, chạy nhanh tới ôm nàng, nhẹ giọng an ủi: “Lâm, cô đừng lo lắng, tôi vì tò mò nên mới mở internet để tra tìm một chút, cô bé đáng thương, cô không có nhà để về nhất định là có lý do phải không? Nếu cô không muốn nói, chúng tôi sẽ không bức cô, chúng ta vẫn là người một nhà a.”

Sự nhiệt tình tăng vọt của vị phu nhân này, cho dù ở bất kỳ tình huống nào cũng đều có thể an ủi lòng người.

Sắc mặt tái nhợt của Lâm Hi Hi có chút khôi phục, cũng không biết nên nói cái gì, ‘Công Tước’ hai chữ này trong ý nghĩ của nàng là một địa vị cao quý cùng quyền thế, nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng tưởng tượng nổi, biệt hiệu này gắn lên trên người Tần Dịch Dương sẽ có cảm giác gì.

Mỗi một lần nhìn thấy bộ dáng hắn trên bản tin, dưới ánh sáng máy ảnh, khuôn mặt tuấn lãng như điêu khắc, vung tay toát ra hơi thở vương giả, rất quen thuộc, lại khiến nàng không nghĩ muốn tới gần.

“Maria, cám ơn cô!” nàng nhẹ giọng nói, ánh mắt trong veo có một tia khẩn cầu.

Maria lập tức hiểu được ý tứ của nàng, nếu như cô bé thông minh xinh đẹp này đã lựa chọn rời đi, như vậy nhất định có lý do của nàng: “Lâm, tôi sẽ không để lộ tin tức cô đang ở đây đâu.”

Nàng khe khẽ ngẩn ngơ, cụp mắt, sâu trong đôi mắt ẩn chứa tia tuyệt vọng.

Maria sẽ không biết, từ rất lâu trước đây, nàng thực đã bị bỏ rơi một cách tàn nhẫn.

Mà mới mấy ngày trước đây, cái người đàn ông đã biến mất nửa năm kia chợt xuất hiện, đều chỉ muốn cướp đi cục cưng vừa mới sinh ra của nàng.

“Maria yêu quý, không phải tôi đang lẩn trốn, mà là bị bỏ rơi, anh ta sẽ không để ý, cũng sẽ không tìm tới.”

‘Anh ta không phải không cần đứa bé, không cần hôn nhân, không cần tình yêu, chẳng qua là anh ta không cần tôi mà thôi.’

***

Trong bệnh viện.

Chưa bao giờ ở một nơi như thế này ngây ngốc lâu như vậy, sắc mặt Tần Dịch Dương tái nhợt, trên tay còn có kim chuyền, tay còn lại mạnh mẽ bấm bàn phím.

Lạc Thành cùng cán bộ chính trị vừa nói chuyện vừa đi vào, lại nhíu mày.

“Công tước đại nhân ở đây nếu cần giúp đỡ gì, cứ việc mở lời, chúng tôi sẽ hết sức hỗ trợ.” Vị cán bộ ân cần nói.

Lạc Thành liếc mắt nhìn người đàn ông trên giường bệnh, sắc mặt xanh mét, thản nhiên nói: “Không cần, ngài ấy có thể tự mình làm.”

Đợi ọi người đều đã rời đi, Lạc Thành đi qua, mạnh mẽ đem máy tính của hắn gập lại, mở miệng nói: “Bên Anh vô cùng rối ren, Bruce mấy ngày gần đây ngang ngược hung hăng, toàn bộ ủy viên chính trị cùng Lan phu nhân đều đứng ra ứng phó. Cái chính là theo như suy nghĩ của tôi, đây chính là thủ đoạn lừa bịp, hắn đã biết hành tung của chúng ta ở Trung Quốc, hiện tại ngài cũng không an toàn.”

Ánh mắt thâm thúy đảo qua một lượt phòng bệnh, Tần Dịch Dương trầm giọng nói: “Trước đây cô ấy ở bệnh viện này sinh sao?”

Lông mày Lạc Thành giãn ra một chút, cảm nhận được sự ngậm ngùi trong giọng nói của hắn.

Tần Dịch Dương mím môi, dựa vào gối sau lưng, sắc mặt ủ dột, con ngươi vô cùng tái nhợt.

Hắn và nàng cứ như vậy đi vào ngõ cụt.

Lần đầu tiên hắn sợ hãi như vậy, sợ tìm khắp nơi cũng không thấy nàng, vĩnh viễn cũng không thấy bóng dáng nàng, nửa tỉnh nửa mơ thức dậy nhìn đến cũng chỉ là ảo giác, duy nhất có một hy vọng là ngày nào đó xuyên qua cửa sổ nhìn thấy thân ảnh kia, có thể làm cho hắn xác định, Hi Hi của hắn còn sống, nàng còn cùng hắn hít thở một bầu không khí, ở cùng một thành phố, có thể nghe thấy hơi thở của nàng.

“Đi tung tin 3 ngày nữa ở hội trường lớn nhất thành phố C mở cuộc họp báo.” Tần Dịch Dương thản nhiên ra lệnh. “Nói cho cô ấy biết, tôi chỉ vì một mình cô ấy mà đến, nếu cô ấy muốn gặp con, hãy đến trước mặt tôi.”

Đây là uy hiếp.

Lạc Thành lại nhíu mày, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt chỉ còn lại tuyệt vọng này. Chỉ có anh mới biết, khi trong lòng hắn lo lắng cùng tuyệt vọng chồng chất thì hắn mới đưa ra quyết định như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.