Trước khi Lily mở miệng nói, hai mắt đã nhòa lệ trong veo, “Vinson, rốt cục anh cũng đã trở lại.”
Mặc kệ bên người hắn có người phụ nữ khác hay không, mặc kệ là hắn cùng ai xuất hiện, trong lòng Lily tình yêu say đắm vẫn không ngừng tuôn trào. Cô ngóng trông người đàn ông này, chỉ sợ là khi bản thân nhìn đến hắn, rung động trong lòng cô càng không thể đình chỉ.
Mà khoảng cách chỉ xa có vài bước, người đàn ông cao lớn kia tản mát ra hơi thở vương giả, ánh mắt thâm thúy khẽ liếc cô nhìn một cái khiến cô rùng mình, thân mình khẽ cứng lại.
“Cô ở trong này làm cái gì?” Thanh âm của hắn cực lạnh nhạt, âm cuối cùng lượn lờ, lại chế trụ lòng của cô.
Sắc mặt Lâm Hi Hi có chút tái nhợt, tuy rằng rất kinh ngạc, nhưng nàng cũng không có tâm tư để ý đến sự tồn tại của Lily, ánh mắt của nàng vẫn thủy chung dừng ở cái nôi kia, tránh khỏi cánh tay của Tần Dịch Dương, bước nhanh qua đó.
Lily cũng chột dạ lùi về phía sau.
Trong cái nôi, đứa bé vừa mới tỉnh giấc không khóc không nháo, hai con mắt đen láy như hạt nhãn mở lớn nhìn mọi vật xung quanh mình, bàn tay hồng nhạt khẽ mở ra lại nắm lại, vô thức dùng cánh tay cùng tay áo nhỏ bé cọ xát ánh mắt nhập nhèm của mình.
Ánh mắt thanh thấu mà mờ mịt kia, làm cho trái tim Lâm Hi Hi hung hăng đau nhói.
Ngón tay mảnh khảnh của nàng nắm chặt cái nôi, cảm xúc bắt đầu không thể khống chế được, hơi nước tràn ngập hốc mắt, nàng không thể không che miệng để đè nén nghẹn ngào của mình, cách thời gian lâu như vậy, nàng mới tìm về được cốt nhục của chính mình.
Ánh mắt đứa bé chuyển động nửa ngày mới dừng lại ở người phía trên mình, nó cho tới bây giờ cũng không khóc không nháo, nhưng trong nháy mắt kia lại bỏ qua một bên lớn miệng khóc lên, khóc khiến cho đôi mắt Lâm Hi Hi đang đẫm lệ cũng run lên, suýt nữa nước mắt tuôn trào, vội vàng vươn tay ôm nó đi ra.
“Cục cưng... cục cưng, đừng khóc....” Nàng thật cẩn thận ôm lấy nó, cả người quỳ gối trên sàn nhà, đem đứa nhỏ ôm vào trong ngực, “Là mẹ, là mẹ...”
Cả căn phòng đều vang vọng tiếng khóc của trẻ con.
Lãnh liệt trên người Tần Dịch Dương ngay khắc kia đã tiêu tán đi, đi đến bên người nàng, chậm rãi ngồi xổm xuống cạnh nàng.
Đứa bé kia chỉ khóc hai tiếng đã không khóc nữa, như là ngửi được cái gì đó, ái muội mà tham luyến ôm ấp mềm mại ấm áp này, bàn tay nhỏ bé vươn ra ôm lấy ngực nàng, đôi mắt đen láy như trân châu chớp chớp rồi lại nhắm lại.
Nước mắt ấm áp vây quanh hốc mắt Lâm Hi Hi, cúi đầu dán lên khuôn mặt nhỏ nhắn, cảm thụ nó nằm trong lồng ngực mình, cảm động đến rơi nước mắt.
Tần Dịch Dương chậm rãi ôm lấy nàng, không muốn khiến nàng bị lạnh bởi sàn nhà lạnh giá, nhưng cũng biết giờ phút này có nói gì đi chăng nữa nàng căn bản sẽ không buông đứa bé trong lòng ra, chỉ có thể như vậy nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nhẹ giọng ở bên tai nàng nỉ non gì đó.
Trong căn phòng u tĩnh mà thanh lịch, một cô gái phương Đông xinh đẹp một thân quần áo trắng quỳ gối trên sàn nhà, trong lòng ôm một đứa bé, một người đàn ông tuấn lãng từ phía sau yêu thương ôm nàng vào lòng.
Lily trơ mắt nhìn một màn này, trái tim hung hăng bị bóp nghẹt.
“Lâm, đây là phòng mà Lan phu nhân cố ý sắp xếp cho cục cưng, cô nhớ rõ không được mang nó đi, nếu không khi phu nhân trách tội, tất cả mọi người trong lâu đài sẽ không ai có thể tha thứ cho cô đâu.” Cô ta lạnh nhạt nói một câu.
Lâm Hi Hi đang đắm chìm trong ấm áp bỗng nhiên bừng tỉnh, trong lòng cũng có chút rét lạnh, chính là giây phút này cục cưng đang ngay tại trong lòng nàng, im lặng, thậm chí còn tham luyến ôm ấp của nàng, kia một loại bản năng tự nhiên, bảo nàng giờ phút này làm thế nào có thể dứt bỏ chứ?
Không kịp chờ Tần Dịch Dương mở lời, Lâm Hi Hi nhẹ nhàng mà kiên định nói: “Đây là máu mủ của tôi, không cần người khác giúp tôi an bài cái gì.”
Lily nhíu mày, cũng quên mất sự có mặt của Tần Dịch Dương, sắc mặt lạnh lùng phản kích, “Cô không có nghe được tôi vừa nói cái gì sao? Lâm Hi Hi nơi này không phải Trung Quốc, đây là hoàng gia Anh, không phải việc cô có thể dính vào.”
“Những thứ này có gì liên quan với tôi sao?” Nàng nhẹ giọng đáp lại, ôm đứa bé đứng dậy đối diện với Lily, khuôn mặt thuần mỹ lộ ra một tia kiên cường, “Đây là hoàng gia nhà các người, không phải của tôi, ngay cả con dân nước Anh tôi cũng không phải, vậy nên không cần lấy lý do đó để áp bức tôi, tôi chỉ là một phụ nữ, đều là phụ nữ, nếu như phu nhân có thể chịu được con của mình bị kẻ khác bắt đi thì tôi cũng không vấn đề gì.”
“Cô...” Lily đột nhiên nghẹn lời, mặt đỏ bừng, cô nhớ rõ Lâm Hi Hi vốn không phải là người nhanh mồm nhanh miệng đáp trả như vậy. Cho tới bây giờ nàng vẫn luôn ôn nhu đến nhu nhược, sẽ chỉ khiến cho người ta thương hại nàng mà thôi.
Đứa bé có chút không an phận, chưa bao giờ vui mừng như vậy mà vùng vẫy ở trong ngực nàng, khóe miệng nở một nụ cười xinh đẹp, hay bàn tay đô đô phấn nộn cũng vung vẫy không ngừng, ngửa đầu xinh đẹp chằm chằm nhìn vào mắt nàng.
Nhu hòa lại khôi phục trên mặt Lâm Hi Hi, nàng cười yếu ớt nhìn nó.
“Lâm, đây là đứa nhỏ của Hoàng Gia, là con trai của công tước đại nhân.” Cuối cùng Lily cũng tìm được điểm để phản bác, mạnh mẽ có lực hét lên, “Cô không có quyền ôm nó đi.”
Lâm Hi Hi một chút cũng không để ý tới người phụ nữ trước mắt này, nàng và con trai ly biệt nhau lâu như vậy mới gặp lại, nàng không muốn lãng phí thời gian ở đây tranh chấp đấu khẩu vô nghĩa. Đứa bé thực đáng yêu, cũng theo bản năng thực tham luyến ôm ấp của nàng, trời biết được lòng nàng có bao nhiêu xúc động, ánh mắt tuyệt không muốn rời khỏi con.
Vẫn trầm mặc, Tần Dịch Dương nhìn ra suy nghĩ của nàng, nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc ra sau tai nàng, thân thiết ôm nàng một cái, dán vào bên tai nàng nói: “Trước mắt đến phòng của anh đi... Yên tâm, bảo bối, sẽ không ai dám động đến con.”
Lòng Lâm Hi Hi run lên, ôm đứa bé nên nàng càng khó khăn để tránh đi ôm ấp của hắn, hơi thở nóng bỏng kia phả vào tai nàng khiến nàng tê dại một trận, thậm chí nàng còn cảm nhận được bàn tay nóng ấm của hắn sau lưng nàng.
Ôn nhu như vậy, mang lại cho nàng an ủi lớn nhất.
Nàng nâng mắt nhìn hắn, trong nháy mắt khi bốn mắt chạm nhau lửa tình lan tràn, nàng vội vàng thu hồi ánh mắt, ôm đứa bé đi ra ngoài.
Lily kinh hãi, phát hiện bản thân mình đẽ xem nhẹ việc Tần Dịch Dương còn ở đây, cô nhớ tới những lời nói độc ác của mình, cũng hiểu được giờ phút này Vinson cảm thấy cô chướng mắt đến cỡ nào.
Chính là, đối với hắn, cô đúng là không thể có khả năng mà kiêu ngạo, một câu nói độc ác cùng bộ dáng nhu tình ban nãy, khiến ắt cô tràn đầy bi thương.
Cô nên bi thương sao?
Cách khoảng cách xa như vậy, cô từ ngàn dặm xa xôi chạy đến Trung Quốc tìm hắn, không ngại hắn thờ ơ với cô, hắn vội vàng đẩy cô đến biệt viện của Mục Thanh Ngôn, cô đều có thể nhẫn nhịn. Thậm chí là hắn thích người con gái khác, cùng người đó ở một chỗ, cô cũng không có năng lực gì để phản đối, đúng là có một số việc cô đã làm thực có lỗi với Lâm Hi Hi, nhưng mà không phải cô cũng đã bị trừng phạt rồi sao? Bị hắn trục xuất về nước, cũng bị nhốt ở trong phòng vẽ tranh của lâu đài, khiến cho tất cả mọi người trong hoàng gia đều chê cười cô, phải biết rằng nữ nhân đã được Lan phu nhân đưa đi mà lại bị đuổi quay về, cũng giống như nam nhân Trung Quốc thời cổ đại hưu thê vậy, người phụ nữ như vậy sẽ không có ai nguyện ý cưới làm vợ hết.