Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 223: Cho cô một cơ hội cuối cùng



Chẳng qua là cô không thể ngờ tới, Tần Dịch Dương rõ ràng đã lái xe đi ra ngoài, thế nhưng chưa đến hơn mười phút liền đã trở lại, chiếc xe màu đen có rèm che kia sáng lạng trong tiết trời âm u, đâm xuyên qua cửa sắt vọt tới đây, cả người Lily run rẩy chạy nhanh tránh né, thế nhưng chiếc xe kia lại “Két” một tiếng, dừng lại ngay bên cạnh người cô.

Trong xe, thân ảnh Tần Dịch Dương giống như thần chết, làm cho tim người ta sợ run rẩy.

Lily ngây dại, ánh mắt trợn to, không biết hắn bị làm sao, tim lại áp lực đập cuồng loạn như trước, run giọng nói: “Vinson, tại sao anh đã trở lại....”

Tần Dịch Dương thản nhiên xuống xe, thân ảnh cao lớn như một ngọn núi áp bức đi tới, Lily cố gắng kiên trì nhìn hắn, buộc bản thân không được sợ hãi, nhưng là sống lưng vẫn là hơi chùng xuống một chút, suýt nữa lảo đảo ngã xuống trước mặt hắn.

Cánh tay Tần Dịch Dương giơ ra đỡ lấy cô không cho cô ngã xuống, hung hăn kéo cô ta đứng thẳng trước mặt mình.

Cổ tay Lily bị xiết chặt tựa như là hai gọng kìm.

Lily đau tới mức mặt nhăn nhó lại, hít sâu, lại hít sâu, đều không có biện pháp giảm đi đau đớn đến nát xương trên cổ tay.

“Cô đã làm gì?” Hắn nâng lên ánh mắt lợi hại có tia huyết sắc, thản nhiên hỏi.

Tần Dịch Dương nhìn chằm chằm cô một hồi, cười lạnh một tiếng kéo cô sát lại gần, hơi thở mong manh, “Cô có biết hay không, căn bản là cô không biết nói dối? Một khi nói dối cũng chỉ có thể nói được vài câu như vậy là sẽ bị phát hiện? Lily, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, nói cho tôi biết rốt cục cô đã làm cái gì....?”

Họng súng đen ngòm xuyên qua làn tóc của cô, tìm đến sau gáy cô.

Lily hấp một ngụm khí, cảm giác được cái chết đang đến gần.

“Hi Hi ở đâu?” Thanh âm của Tần Dịch Dương trở lên khàn khàn “Mười giây, đủ cho cô suy nghĩ chứ? Tôi vẫn luôn cảm thấy cô nghe và hiểu được những lời tôi nói, có thể hiểu được ý tứ của tôi, thế nhưng cô đã biết mà còn dám làm, Lily, cô thực làm tôi thất vọng.”

“Cạch” Một tiếng giòn vang, tiếng lên đạn, dí thật mạnh, một phát súng là có thể nổ tung đầu của cô ta

“Vinson...” Lily bị dọa đến khóc không ra tiếng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Có chuyện gì đau lòng hơn thế này nữa, người đàn ông mà cô yêu suốt mười năm, ôm cô vào ngực, cũng lấy cái chết để bức cô, bắt cô phải nói thực.

“Vì sao anh lại cho là em làm. Cái gì em cũng không có làm, cái gì cũng đều không có làm Vinson, không cần tìm, em yêu anh như vậy tại sao anh lại không thể chấp nhận em, em yêu anh mà...” Cô nhìn đến sắc mặt không thể khống chế của hắn, mặt hoa khóc nóc, chẳng qua là trong khoảnh khắc này, cô cầm tay hắn, túm lấy Tây trang của hắn, run rẩy giống như lá cây sắp rụng.

“Còn năm giây…” Cánh môi tái nhợt của hắn phun ra mấy chữ, càng lúc càng mím chặt.

Lily hét chói tai, trốn không thoát kìm kẹp của hắn, rõ ràng bị người đàn ông mà mình yêu thích nhất bức đến đường chết.

“Kìa Vinson, cậu đang làm gì?” Lan Phu nhân từ trong đại sảnh đi ra, nhìn thấy đôi nam nữ đang dây dưa ngoài cửa lớn, nhìn cái tư thế kia là biết bọn họ đang làm cái gì, Lan phu nhân cũng sợ tới mặt tái nhợt, cho tới bây giờ bà vẫn biết Vinson không thích Lily, nhưng mà cũng không đến mức hận cô ta như vậy chứ.

“Phu nhân.... Phu nhân cứu cứu tôi! Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết a, Lily khóc thét lên, ở trong ngực Tần Dịch Dương giãy giụa, miệng bị người ta ngăn chặn, sau gáy lại là nguy hiểm rình rập.

Lan Phu nhân đi lên phía trước, cũng không dám dùng hành động để ngăn cản, chỉ có thể lớn tiếng quát lớn: “Vinson, buông ra!”

Tần Dịch Dương ngoảnh mặt làm ngơ, cười lạnh một tiếng, trực tiếp bóp cò súng.

Họng súng dán chặt da đầu, Lily rõ rằng nghe được thanh âm ” Bùm” Một tiếng đạn bùng nổ bên tai.

Sắc mặt Lan phu nhân nháy mắt đã trắng bệch, mà nữ hầu phía sau bà đều hét ầm lên, bị cảnh tượng kia dọa đến sắp xụi lơ, thậm chí có người đã sợ tới mức chạy loạn lên, bên trong tòa lâu đài một mảng tĩnh mịch, lại một mảng hỗn loạn.

Lily kêu thảm thiết một tiếng, nhắm lại mắt tựa như sắp ngất đi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Cô ngây ngốc, ngẩn người, không thể động đậy.

Sau một lúc lâu cô mới rõ ràng bản thân không có bị thương, cô còn có thể thấy ngón tay tái nhợt của mình, còn có thể cảm nhận được nhiệt độ lạnh như băng của người đàn ông trước mặt, cô.... Cô chưa chết!

Hơi nước còn đọng bên tai, lúc nãy Tần Dịch Dương lệch đi một chút góc, viên đạn xuyên qua tóc cô chạy xẹt bên tai bay ra ngoài, lỗ tai Lily nóng lên, máu tươi ồ ồ toát ra....

Cô giơ tay kên sờ thử, nửa đầu đều ong ong đau đớn, trên tay đầy máu....

“Một cơ hội cuối cùng… ” Tần Dịch Dương lên đạn một lần nữa, lúc này đẫ áp sát thái dương của cô, ”Có tin tôi dám nổ súng không? Tôi hỏi cô một câu, cô ấy ở đâu?”

Một bên, Lan phu nhân cũng sửng sốt đến chôn chân một chỗ, không thể động đậy.

Lily biết ngay lúc này nếu cô không mở miệng, thì viên đạn sẽ xuyên qua thái dương của cô, mang theo một ít dịch não dính ở đó…

Cô há mồm, toàn bộ những gì sợ hãi nhất trên thế giới này đều ngưng tụ trong con mắt đang mở lớn của cô, cánh môi run rẩy, gắt gao nắm chặt quần áo Tần Dịch Dương, nhưng Tần Dịch Dương chỉ đợi có vài giây, cô cũng không nói gì, hắn lại cười lạnh, chuẩn bị bóp cò súng.

“.... Tôi nói!!!!!!!” Đột nhiên một tiếng la bùng nổ vang vọng trong lâu đài. Lily cảm giác được giọng nói của mình phát ra có thể phá tan cả sống chết, nỗi kinh hãi bên bờ vực tuyệt vọng, kích thích màng nhĩ của mọi người.

“Cô ta đã chết... Cô ta từ trên vách núi nhảy xuống, cô ta đã chết!!!!!” Rốt cục có thể rống ra bí mật đè nặng trong đáy lòng chính mình, Lily đem tất cả tội ác của mình phơi bày trước mặt mọi người, khiến tất cả những ai nghe được đều sửng sốt, ngay cả Lan phu nhân, sắc mặt bà tái nhợt suýt nữa ngất đi, có chết cũng không muốn nghe đến loại tin như vậy.

Tần Dịch Dương để họng súng áp sát ở thái dương của cô, như là bị sét đánh ngang tai, sắc mặt lạnh lùng bỗng chốc trở lên khiếp sợ tái nhợt, cánh môi khẽ mở, khàn khàn hỏi: “Cô nói cái gì?”

“Tôi muốn cô ta chết... Là tôi muốn cho cô ta chết, tôi bức cô ta từ trên đó nhảy xuống dưới.” Lily ôm mặt khóc rống lên, thanh âm run rẩy hô “Vinson, cô ta đã chết, cô ta thực đã chết, anh không nên tiếp tục yêu cô ta, không nên yêu cô ta… “

Súng trong tay Tần Dịch Dương rơi xuống, khuôn mặt tuấn tú không còn chút huyết sắc, lùi về sau mấy bước nhìn từng cử chỉ của Lily.

Hi Hi của hắn....

Nàng mạo hiểm đi ra khỏi lâu đài lúc trời mưa lớn, từ trên vách núi cao ngất nhảy xuống, phải không?

Tần Dịch Dương gian nan tự hỏi vết thương trên mặt cục cưng là do đâu tạo thành, dùng hết khí lực cuối cùng để cẩn thận suy xét hết thảy… Đau quá, đau đến trái tim như ngừng đập, như ngừng thở…

Vách núi cao như vậy, nàng cứ như thế một mình nhảy xuống!!!!!

“Hi Hi....” Tần Dịch Dương mờ mịt kêu lên một tiếng, tựa như người điên nhằm phía chiếc xe, mở cửa xe, nổ máy, điên cuồng mà hướng vách núi kia lao tới. Toàn bộ trong đầu hắn là hình ảnh cả người nàng ướt sũng rơi xuống vực sâu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.