Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 46: Nàng vì thương tổn mà tuyệt vọng



“Mình còn thê thảm hơn cậu một chút, mình không biết người đó là ai, mình cũng không biết phải làm sao, không ai biết cũng không ai giúp mình…” Lâm Hi Hi nhợt nhạt cười rộ lên, nhìn về phía khác, lấy tay gạt mớ tóc bị gió làm rối, có nhiều người ở đó như vậy, nhưng nàng không màng đến, đem nỗi đau thương từ sâu trong lòng nói ra, “Thế nhưng không có vấn đề gì…Cũng chẳng sao cả, mình vẫn ổn, vẫn sống tốt, không phải sao? Chia tay với Nhạc Phong, bởi vì hắn không đáng để mình yêu, thân thể bị thương cũng không thể trở lại như cũ được, mình chấp nhận, nhưng không có nghĩa là mình phải chết —– Viện Y, không ai vứt bỏ cậu, cậu cũng không được vứt bỏ bản thân mình, có được không?”

Tống Viện Y lẳng lặng nhìn nàng, nước mắt cứ thế tuôn ra: “Mình không tin, cậu chưa hề nói với mình…”

“Bây giờ mình nói cậu nghe,” Lâm Hi Hi chậm rãi bước đến, hướng về phía tay vịn lan can, đôi mắt rưng rưng, đôi môi hé nở nụ cười yếu ớt, “Trước đây mình run sợ, không dám nói, giờ cậu đã biết hết rồi, cậu còn muốn nhảy xuống dưới sao?”

Tống Viện Y nắm chặt lan can, tuyệt vọng gọi: “Hi Hi…”

Hai tay Lâm Hi Hi đều vươn tới, đón cô: “Ngoan…Người cậu đang nóng rần lên, rất khó chịu đúng không? Mình đưa cậu về nghỉ ngơi, mình liên hệ được với luật sư rồi, Viện Y, mình sẽ không để cho cậu phải chịu bất cứ thiệt thòi nào đâu, nào, mau xuống đây…”

Bốn phía đều là tiếng gió thổi, Tống Viện Y bị ánh mắt nhu hòa của nàng làm lay động, trong chốc lát òa khóc thành tiếng, buông tay ngồi bệt xuống, Lâm Hi Hi ôm lấy cô, cả hai cùng ngồi bệt trên mặt đất.

Dưới đất mọi người đang xôn xao, trời đất lúc bấy giờ tựa như chỉ có hai người, Lâm Hi Hi ôm chặt cô, khẽ vỗ về đầu cô, sắc mặt cực kì tái nhợt. Nàng vừa rồi bị Viện Y dọa làm cho sợ hãi, mặt mày vẫn còn xanh mét, hai chân đã mềm nhũn, cố nén lắm mới để nước mắt rơi xuống.

“Hi Hi…cậu nói với mình, sẽ có người không quan tâm mà yêu mình…những lời cậu nói với mình, có thật không…” đôi mắt Tống Viện Y sưng đỏ, ôm chặt nàng nói.

“Sẽ có mà…” Lâm Hi Hi nói, thanh âm rất nhẹ, mắt ướt lệ, đầu ngón tay run run xoa lưng Viện Y, nỉ non nói, “Nhất định là có…”

Bốn phía cảnh sát đều thở dài một hơi, thong thả tiến về phía hai người, trấn tĩnh Tống Viện Y cả buổi trời, mới đưa cô lại cho hộ sĩ đưa lại phòng bệnh, Lâm Hi Hi đứng dậy, nàng đón từng đợt gió mát lạnh, rất yên tĩnh, rất bình yên, chỉ có một người nhận thấy sắc mặt tái nhợt của nàng, đó là do nỗi đau thương cùng tuyệt vọng đến tột cùng bị dồn nén lâu ngày mà thành, lúc này đây nàng thật mỏng manh, yếu đuối.

Đây là lần cuối cùng.

“Hai ngày nữa không được cử động, vết thương đã khép miệng thì tốt rồi.” Bác sĩ nhìn qua vết thương một lát, một lần nữa quấn một vòng băng gạc lên tay nàng.

Lâm Hi Hi gật đầu: “Cảm ơn.”

Nàng nhanh chóng quay về công ty, tiện đường ghé vào phòng cấp cứu đổi lại một số loại thuốc, Lâm Hi Hi đang xem miếng băng gạc, không biết có người đứng sau mình, cho đến khi một cánh tay quay nàng lại, Lâm Hi Hi mới giật mình, nhìn thấy khuôn mặt tuấn lãng cùng đôi mắt thâm sâu của Tần Dịch Dương, nàng nhẹ giọng nói: “Tần tiên sinh…”

Nàng lúc này mới ý thức được, hình như hắn cũng đã đợi rất lâu rồi.

“Ổn rồi chứ?” Hắn nhìn cổ tay nàng.

Lâm Hi Hi có chút kinh ngạc, vội gật đầu: “Đã ổn rồi.”

Tần Dịch Dương vuốt tóc nàng, thản nhiên nói: “Vậy thì đi thôi.”

Bác sĩ vừa bốc thuốc, vừa nhìn họ, thấy bọn họ bước ra cửa, vị bác sĩ gọi với theo: “Bà nhà quên cầm túi xách theo này!”

Lâm Hi Hi ngẩn ra, quay đầu lại.

Bà nhà?

Là nói nàng sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.