Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 5: Khó có thể chịu được kích thích



Tia nắng ban mai chiếu rọi đến mí mắt mỏng manh của nàng.

Lâm Hi Hi mơ màng thức dậy trong hoảng sợ cùng đau đớn, toàn thân nàng mệt mỏi rã rời.

Trong đầu vẫn còn hiện lên hình ảnh kinh hãi tối qua cùng cơn đau lan khắp cơ thể.

Nàng vẫn tưởng đây chỉ là một giấc mộng.

Khi nhìn đến vết máu trên áo sơ mi của mình, cảm giác nửa thân dưới và cần cổ đau nhức, nàng thực sự còn tưởng mình đang nằm mơ.

“A….” Nàng kêu một tiếng, tay chạm đến vết thương trên cổ, không nghĩ sờ vào lại đau nhức đến thế!

“Shit______!” Lâm Hi Hi khẽ rít lên, đau đến ứa nước mắt.

Sao vậy….Chuyện gì đã xảy ra?

Lâm Hi Hi chớp mắt vài giây, vật lộn đi xuống giường, vào phòng tắm rửa mặt.

Nhìn vào tấm gương to, sắc mặt tái nhợt, cần cổ đầy vết máu đỏ tươi, còn có vết sẹo ghê rợn,_______ Trời ạ! Lâm Hi Hi thiếu chút nữa đứng không vững, cánh tay vươn lên dựa vào vách tường men sứ, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng thêm tái nhợt.

Sao thế này? Hi Hi không ngừng suy nghĩ, thật sự là đã xảy ra chuyện gì?

Lâm Hi Hi cắn môi, chịu đựng cơn đau đầu kịch liệt, mở van nước, vốc một ít nước lạnh, phả lên mặt cho tỉnh táo, thế nhưng khi giọt nước chạm tới vết thương do mảnh thủy tinh cắt, nàng liền cảm nhận được một cơn đau nhức tê tái.

Nàng nhớ lại, tối hôm qua rõ ràng cùng Nhạc Phong ăn cơm tại Nhà hàng Ý, hắn bảo nàng cùng uống rượu với hắn, nàng không uống được rượu nên say khướt, sau đó… sau đó nàng nhớ là đi tới một khách sạn. Nghĩ tới đây, Lâm Hi Hi bỗng chốc run rẩy, đôi mắt trong veo đảo qua bốn phía, xác định nơi đây chính là khách sạn bốn sao.

Đau quá.. Đầu vẫn còn đau quá.

Thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì. Lòng Lâm Hi Hi hơi sợ, sốt ruột, dùng khăn lau khô nước, đi vào phòng khách bên trong, tìm một ít thuốc đau đầu, rốt cuộc ở trên mặt tủ tìm được một ít bông băng cứu thương cùng với băng cá nhân, nàng sửa soạn qua vết thương, quyết định đi tìm Nhạc Phong.

Mặc dù biết rõ sáng sớm không phải là thời điểm thích hợp, nhưng bây giờ, thực sự rất muốn trông thấy hắn.

Tống Viện Y đã gọi cho nàng không biết bao nhiêu cuộc điện thoại.

“Hi Hi! Cậu tối hôm qua lại dám không về nhà!!” Tống Viện Y lớn tiếng rống, “Mình gọi điện thoại cho cậu nhưng chờ mãi vẫn không có người bắt máy, sau đó lại là Nhạc Phong nghe máy, nói với mình là cậu sẽ không về… Hi Hi, các cậu, các cậu…” Có đúng đã tu thành chánh quả rồi hay không?

Tia nắng ban mai chiếu xuống cổ tay nhỏ bé và yếu ớt của Lâm Hi Hi, nàng chống một bên tay lên cửa sổ đứng một hồi, lắc đầu.

“Không có, Viện Y, tối mình về giải thích cho cậu rõ được không? Thật có lỗi, tối qua để cậu phải lo lắng rồi”.

“Ha ha, không cần giải thích, cậu về kể tỉ mỉ cho mình một chút là được, Nhạc Phong nhà cậu sao lại để cho cậu thủ thân như ngọc được chứ? À? Rốt cục cậu cũng bỏ rơi người bạn chí cốt của cậu rồi…”

Tống Viện Y lại bắt đầu nói nhảm.

Ngón tay Lâm Hi Hi nhè nhẹ run.

Gì mà “thủ thân như ngọc”, nàng nghe không được, chợt nhớ lại khi nàng cùng Nhạc Phong ở chung một chỗ, nàng đột nhiên phát hoảng, tối hôm qua cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.

“Không nói, mình còn có việc.” Lâm Hi Hi hơi xấu hổ, cũng có chút thấp thỏm không yên.

“À, được!” Tống Viện Y rất sảng khoái, “Buổi chiều có buổi phỏng vấn ở “Bác Viễn Thế Kỷ, cậu không được quên đấy, công ty này rất nổi tiếng, cậu nhất định phải đi…”

Lâm Hi Hi lẳng lặng nghe, cố sức giữ cho bản thân bình tĩnh lại.

“Ừ!” nàng nhẹ nhàng nói, khóe môi cũng hé nở một nụ cười.

….

Từ lúc bắt đầu vào cao ốc Nhạc thị, Lâm Hi Hi rõ ràng nhận ra những ánh mắt kì lạ xung quanh mình.

Nàng không rõ lắm đó là chuyện gì, nhưng viên trợ lí dẫn đường phía trước quay đầu lại nhìn nàng một cái, nhẹ giọng nói: “Lâm tiểu thư, cô xác định, muốn vào trong sao?”

Lâm Hi Hi có chút run sợ. Ngón tay nắm chặt lại, nàng nhẹ giọng hỏi: “Xin hỏi Nhạc tổng có ở bên trong không?” Viên thư ký liếc nhìn nàng một cái, gật gật đầu: “Nhạc tổng ở phía trong.” Viên thư ký trước khi thoái lui còn nói với theo nàng: “Cửa văn phòng không khóa, cô cứ vào.”

Lâm Hi Hi thoáng có chút khẩn trương. Nàng cảm ơn viên thư ký rồi hướng về phía bên kia dợm bước. Một thiếu nữ xinh đẹp, da dẻ trắng nõn kèm theo thân hình ôn nhu bên trong chiếc váy dài duyên dáng hệt như đóa hoa bách hợp kiêu sa. Vừa nhẹ nhàng khoan thoai, lại vừa có sức mê đắm bao ánh nhìn.

Chính là ánh mắt kia, giờ đây đã bắt đầu có chút cảm thông. Lâm Hi Hi chạm tay vào cánh cửa, nhẹ nhàng “Cạch” một tiếng, cửa phòng thật sự là đang để ngỏ.

Nàng có chút do dự rụt rè bước vào phòng. Trong lòng không khỏi suy nghĩ mình thật không nên cứ tùy tiện đi vào thế nà. Đột nhiên nàng nghe thấy tiếng động kì quái phát ra bên trong phòng nghỉ. Đó là tiếng rên rỉ khe khẽ mà ngân dài của phụ nữ hòa cùng tiếng thở nặng nề của đàn ông.

Lâm Hi Hi có chút xấu hổ. Nàng vội xoay người bước ra ngoài, thầm trách cứ mình đã đến không đúng lúc. Bàn tay mềm mại của nàng vừa chạm vào cánh cửa thì đã kịp trấn tĩnh lại, nàng thoáng giật mình, toàn thân bất động.

Chẳng phải đây là phòng làm việc của Nhạc Phong sao? Nếu đúng thế thì người đang ở trong phòng nghỉ chẳng phải là Nhạc Phong sao?

Ý nghĩ đó quét qua đầu nàng làm nàng sợ hãi run lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng giờ đây đã tái nhợt, bước chân nặng nề dường như không nhấc lên nổi. Nàng run rẩy quay đầu, mang theo mớ cảm xúc hỗn độn bước nhanh về phía phòng nghỉ.

Nàng khẽ hé cửa phòng làm lộ ra khuôn mặt tuấn tú quen thuộc giờ đây tràn đầy hưng phấn đang đè người phụ nữ xinh đẹp lõa thể dưới thân mà đâm sâu vào.

Lâm Hi Hi vội lấy tay che miệng, đem tiếng nấc nghẹn ngào kia nén chặt trong lòng. Không thể như thế…Không thể! Tại sao lại có thể như vậy?

Chuyện này thật ra là như thế nào? Nàng còn nhớ đêm qua Nhạc Phong đã cùng nàng ân ân ái ái ở khách sạn, thế mà sáng nay nàng lại nhìn thấy hắn làm việc này trong chính văn phòng của hắn. Lâm Hi Hi cảm thấy choáng váng, nàng vội chống tay lên tường, bước lui từng bước. Sợ hãi cùng với nỗi đau tột cùng cơ hồ đã hút hết sinh lực của nàng. Đầu óc nàng trở nên mụ mị, cứ mơ hồ, mông lung, mãi vẫn không suy nghĩ được gì. Bên tai nàng vẫn văng vẳng tiếng hoan ái, càng lúc càng mãnh liệt. Nàng nén tiếng khóc, chạy vội ra ngoài.

Vẻ mặt viên thư ký bình thản nhìn nàng, không nói lời nào, cũng không ngăn cản nàng.

Lâm Hi Hi đóng chặt cửa văn phòng. Ánh mắt của mọi người dường như đều hướng về phía nàng. Nàng như có cảm giác lưng bị đè nặng, cố sức gắng gượng, nàng muốn duy trì chút tôn nghiêm, trang nhã nhưng lại hoàn toàn bất lực.

Nàng chỉ lấy tay che miệng. Trước những ánh nhìn cảm thông có mà châm chọc cũng có, nàng chật vật bước về phía thang máy.

Chiều đó, buổi phỏng vấn vẫn được tiến hành như thường lệ.

Ở trên lầu hai của Bác Viễn Thế Kỷ, một người đàn ông dáng vẻ cao lớn tráng kiện đang cầm văn kiện đi ngang qua. Hắn vội bước chậm lại, nhìn người đi cùng cằn nhằn: “Có chuyện gì? Cậu đang nhìn gì thế hả?” Nguyễn Húc nhìn theo ánh mắt hắn, “À, kia không phải là nơi công ty tổ chức thi tuyển sao? Cậu cũng không phải chưa từng thấy qua chứ?….Ai kia…chả lẽ lại là cô ấy?”

Lúc vừa nhìn thấy thân ảnh cô gái kia, Nguyễn Húc lộ chút hoảng sợ.

“Dịch Dương…cô ấy đến công ty cậu tham gia phỏng vấn sao? Tối hôm qua không phải cô ấy — Không phải đã bị cái kia sao?”

Tần Dịch Dương im lặng không nói gì, ánh mắt vẫn thản nhiên chăm chú nhìn vào dáng người ở dưới lầu. Hắn nắm chặt hai tay vào lan can, nét mặt cứ lạnh lùng thản nhiên như thế mà quan sát toàn bộ quang cảnh buổi phỏng vấn.

Tổng cộng có năm người chủ trì buổi phỏng vấn. Người ngồi chính giữa là một phụ nữ có ánh nhìn sắc sảo. “Lâm Hi Hi…” Người nữ phỏng vấn nhẹ nhàng kêu tên nàng, ánh mắt chợt rời tập tài liệu trên tay, nhìn lên nàng. Khóe miệng nở nụ cười không mấy thân thiện, “Lâm tiểu thư, xin hỏi đây là cái gì vậy?”

Trước mặt nữ phỏng vấn ánh có mắt lạnh lùng kia, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng có chút tái nhợt. Cả tay, cổ tay và vùng gáy của nàng bỗng dưng đều chuyển thành tái nhợt. Đây chính là một bệnh liên quan đến tâm lý làm cho da nàng đột nhiên chuyển màu nhưng sắc đẹp của nàng lúc này vẫn khiến kẻ khác miên man không yên.

Lâm Hi Hi ngước mắt nhìn, ngón tay chạm khẽ vào vết thương trên cổ.

“Hôm qua tôi không cẩn thận nên bị thương…Thực xin lỗi, tôi biết là thật khó coi.” Nàng nhẹ giọng nói, vẻ mặt có chút hoảng hốt.

Người nữ phỏng vấn cười nhạo một tiếng, buông rơi tập tư liệu.

“Khó coi? Lâm tiểu thư, cô cho rằng Bác Viễn chúng tôi là nơi tổ chức cuộc thi sắc đẹp sao?”

Lời nói của người nữ phỏng vấn mang theo châm biếm làm Lâm Hi Hi có chút khó chịu. Nàng ngồi thẳng người, cố gom lấy dũng khí trả lời nữ phỏng vấn: “Thực xin lỗi, tôi không phải có ý đó.”

Nữ phỏng vấn liếc nàng một cái, gõ bút xuống bàn nói: “Ý của cô là cô đang đợi tôi nương tay có phải không? Tôi chỉ muốn cho cô biết, bộ dạng của cô hiện tại chẳng khác nào gái làng chơi đi đêm về cả. Trên người cô mang dấu vết gì thì chính cô phải biết rõ chứ? Đã thế lại còn đòi đi phỏng vấn, giờ cô muốn tôi nói thế nào đây nhỉ?”

Lâm Hi Hi nhịn không được, run lên.

Nàng sao lại không hiểu ý tứ trong câu nói của người nữ phỏng vấn kia chứ?

Hít sâu một hơi, Lâm Hi Hi cố gắng quên đi hình ảnh đau đớn nàng phải chứng kiến sáng nay, gắng gượng không cho nước mắt tràn ra, nhìn thẳng vào người phỏng vấn: “Khả năng làm việc của tôi cũng không tồi, chúng ta có thể thảo luận về phương diện này được không? Tôi thật sự không phải cố ý như vậy…”

Nàng không phải cố ý muốn đi tìm Nhạc Phong, cũng không phải cố ý muốn tận mắt chứng kiến cảnh tượng kia.

Chính là vì trong lòng đau đớn quá đỗi thế nên tâm trạng cũng có chút bất ổn.

Người nữ phỏng vấn không biết vì sao, lập tức nổi giận, vội ném cây bút xuống bàn. “Cô cho là tôi sẽ ấn tượng sao, tôi sẽ có hứng thú phỏng vấn cô sao? Cô nghĩ rằng cứ xinh đẹp là có thể tới đây ứng cử chức vụ ‘Trợ lý tổng giám đốc’ sao? Tôi cho cô hay, chúng tôi không cần bình hoa cảnh như cô.” Nữ phỏng vấn giận dữ hét vang cả đại sảnh.

Lâm Hi Hi bóp chặt bàn tay, nàng từ nhỏ cho tới giờ chưa từng bị nhục nhã như thế này. Không cần phải ngước mặt lên nàng cũng thừa biết ánh mắt mọi người nhìn mình lúc này mang hàm ý gì.

“Thực xin lỗi…” Lâm Hi Hi dùng tay quệt những giọt nước mắt chực chờ lăn xuống, vội đứng lên: “Tôi từ bỏ…Tôi không dự tuyển nữa…”

Nàng nghẹn ngào. Trong nàng giờ đây chỉ còn là nỗi tuyệt vọng. Khuôn mặt nhỏ nhắn kìm nén bi thương, thẳng bước về phía cửa lớn.

Sau lưng nàng, người nữ phỏng vấn không những không hạ lửa giận, ngược lại đột nhiên đứng phắt dậy, hét to lên: “Tôi cho phép cô đi sao? Tôi cũng chưa cho gọi người tiếp theo, cô sốt ruột cái gì? Có hay không có tố chất…”

Không thể chịu đựng thêm được nữa, Lâm Hi Hi cố nén nước mắt lao ra ngoài. Nàng còn chưa đi đến nơi thì cánh cửa liền mở ra. Nàng cũng chẳng buồn ngẩng đầu nhìn nên đâm sầm vào người đàn ông đang từ ngoài bước vào.

Nàng kêu lên một tiếng, gắt gao ôm chặt tập văn kiện vào lòng.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi…” Nàng ngước đôi mắt đẫm nước nhìn lên. Trước mặt nàng giờ đây là một người đàn ông trầm tĩnh, lạnh lùng.

Thế nào…thế nào lại là hắn?

Lâm Hi Hi đau đến nghẹn thở, nàng nhớ lại, lần trước hắn đã ngang nhiên chỉ trích hồ sơ của nàng quá sơ lược, mà lần này, chính là nàng với bộ dạng như thế này xuất hiện trước mặt hắn.

Thật sự…rất xấu hổ…

Khuôn mặt sáng sủa, dáng người cao lớn trong bộ Âu phục, cổ tay áo xắn lên cao, Tần Dịch Dương đảo mắt nhìn lướt qua những người phỏng vấn phía sau nàng, vài giây sau mới trở lại nhìn nàng, nhẹ nhàng mở miệng: “Từ bỏ sao?”

Lâm Hi Hi ngẩn ra, thế mới biết những gì nàng nói lúc nãy đều đã bị hắn nghe thấy hết cả.

Sau một phen bị nạt nộ không thương tiếc vừa rồi, nàng quả thật không muốn tiếp nhận thêm sự lăng nhục nào nữa.

“Thật không phải…” Nàng nghe giọng mình run run, “Tôi nghĩ vị trí đó có lẽ không thích hợp với tôi, vả lại tôi cũng không muốn mọi người mất thời gian vì mình.”

Tần Dịch Dương nhìn nàng, gật gật đầu, bình tĩnh nói với nàng: “Cô cũng nghĩ rằng đi làm ở các câu lạc bộ đêm mới phù hợp với năng lực của cô phải không?”

Chỉ với một câu nói này thôi, chút yên bình còn sót lại trong lòng nàng bỗng chốc bị cướp đi mất!

Nàng ngước đôi mắt trong veo lên nhìn hắn, trong lòng đau đớn không sao kể xiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.