Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 51: Khế ước làm nàng sợ hãi



Không có biện pháp.

Bàn tay nhỏ nhắn của Lâm Hi Hi cầm ly rượu, nàng nhắm mắt, lắc đầu, bất lực uống vào ly rượu vang đỏ.

Đầu lưỡi bị kích thích, còn có hương vị nhàn nhạt cay cay và thơm ngát, đôi mắt Lâm Hi Hi trở nên mơ màng, cồn trong người phát huy tác dụng, làm nàng chếch choáng say.

Tần Dịch Dương ôm chặt người phụ nữ trong lòng, nhìn nàng nhíu mày nắm chặt áo sơmi của hắn, nỗ lực khôi phục tinh thần, quả thật rượu rất mạnh. Ánh mắt Tần Dịch Dương nóng bỏng nhìn nàng, Lâm Hi Hi mơ màng kêu một tiếng: “Tần tiên sinh”, nàng cảm giác được bàn tay hắn đang luồn sâu vào tóc nàng, cằm Lâm Hi Hi bị ép nâng lên, hắn hôn môi nàng, người đàn ông này mãnh liệt miết lên môi nàng, thọc sâu lưỡi vào khoang miệng ngọt ngào của nàng.

Bị ép chặt vào ghế sofa, Lâm Hi Hi thở dốc, nàng chật vật cựa mình trong lòng hắn, môi lại bị hôn chặt hơn nữa. Bàn tay hắn đè sau gáy nàng rất mạnh, làm cho nàng dần dần mất đi ý thức, hít thở không thông.

Xuyên qua khung cửa kính, có thể thấy được hình ảnh người đàn ông cao lớn đang đè lên người phụ nữ nhu nhược yếu mềm, nàng bị hắn ép buộc không thể phản kháng được, chỉ có thể dịu dàng đáp lại hắn. Thật lâu sau đó, hắn mới buông lỏng nàng ra một chút, nhìn nàng thở dốc, khóe mắt ướt át, hàng lông mi khẽ rung, đôi môi hơi sưng đỏ.

Mùi vị của nàng thật ngọt ngào.

Ý thức dần dần quay lại, Lâm Hi Hi hoảng sợ, rốt cuộc cũng hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, Tần Dịch Dương buông nàng ra, lạnh lùng nói với nàng.

“Xem qua hợp đồng giao dịch này đi, sau đó kí tên vào.”

“…” Lâm Hi Hi bất thình lình luống cuống tay chân, suy nghĩ của nàng có chút hỗn loạn, trong lòng cũng có chút sợ hãi, tay run rẩy cầm tờ giấy hợp đồng.

Nàng chăm chú đọc, đọc nửa ngày mà nàng vẫn chưa hiểu gì cả

Hắn hôn nàng.

Có thể nói đây là lần thứ hai nàng chẳng biết vì sao hắn lại hôn nàng.

Đầu óc Lâm Hi Hi rối loạn, nàng không rõ lắm là vì sao, hắn vừa ép buộc nàng uống hết ly rượu, lại hôn nàng mãnh liệt như vậy, cho dù lúc trước nàng ở bên cạnh Nhạc Phong cũng chưa từng trải qua chuyện này, cảm giác này thật giống như…Hắn vừa là ác quỷ vừa là thiên thần, làm cả người nàng đau nhức, đau đến tận các đầu khớp xương.

Cảm giác rất đáng sợ.

Môi cũng rất đau, Lâm Hi Hi,nỗ lực nhìn tờ giấy hợp đồng trước mặt.

Sau một lát, nàng đã hiểu.

Thế nhưng sau khi xem xong, khuôn mặt nàng lại lộ vẻ khiếp sợ.

Đôi mắt trong veo từ từ mở lớn, Lâm Hi Hi nhịn không được đọc lại bản hợp đồng thêm một lần nữa. Nàng chậm rãi buông tờ giấy xuống, nhẹ nhàng mở miệng: “Tần tiên sinh, ý ngài là…”

“Ý ngài muốn chúng ta làm một hợp đồng vợ chồng, trong thời gian đó, tôi không được tự ý quyết định gì cả, hơn nữa sau khi thắng vụ kiện tôi phải làm việc này cho ngài, có phải không?” Lâm Hi Hi dùng một câu nói ngắn gọn khái quát toàn bộ nội dung bản hợp đồng, giọng nói mềm nhẹ mà chật vật.

“Cô có thể hiểu như thế.” Tần Dịch Dương đứng bên cửa sổ, nhàn nhạt nói.

Thân thể Lâm Hi Hi trở nên cứng ngắc, trầm mặc im lặng. Đôi mắt trong veo lại ngước lên nhìn bóng lưng cao lớn, nàng quả thật không hiểu được, chỉ là một bóng lưng thôi mà, vì sao nàng lại sợ hãi như vậy?

Nàng sợ cái gì chứ?

Lòng bàn tay nàng tứa mồ hôi lạnh, Lâm Hi Hi suy nghĩ, nàng biết cha mẹ Nhạc Phong sẽ giúp hắn giải quyết vụ này, nàng biết Nhạc Phong đưa ra ý định hòa giải là muốn hòa hoãn vụ việc, nàng dù có ngốc nghếch cũng đủ hiểu không thể đồng ý việc hòa giải này, nàng phải giúp Viện Y đòi lại công bằng.

Nàng nhớ rõ Tần Dịch Dương đã từng nói, cho dù là có chứng cứ, cho dù sự thật xảy ra trước mắt, phần thắng của bọn họ cũng không phải là nhiều.

Nàng thật sự cần đến sự giúp đỡ của Tần Dịch Dương, cũng biết nếu như nàng nhờ hắn, hắn nhất định cũng sẽ không giúp không công! Dĩ nhiên là phải có điều kiện, thế nhưng nhất thiết phải thành quan hệ vợ chồng sao? Lâm Hi Hi nhíu mày suy nghĩ, nhưng nàng vẫn không hiểu được.

Nàng khó qua nổi tối nay rồi.

Lâm Hi Hi đứng lên bước tới bên hắn, cùng hắn nhìn thành phố. “Chúng ta sẽ là vợ chồng, chỉ là tạm thời thôi, đợi sau khi thắng kiện, sẽ trở về như lúc đầu, phải thế không?” Lâm Hi Hi nhẹ giọng hỏi, có chút dè dặt.

Ý nguyện của nàng rất đơn giản, chính là bọn họ sẽ cùng diễn một vở tuồng, ngoài ra không có gì khác, chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, thế thôi. Lúc thắng kiện cũng là lúc hợp đồng kết thúc, trong thời gian đó, bọn họ sẽ không phát sinh ra sự tình gì. Có phải thế không?

Tần Dịch Dương cảm giác được nàng tới gần hắn, đôi mắt thâm thúy nhìn sang bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng của hắn bắt gặp ánh mắt mềm mại của nàng.

Lâm Hi Hi nỗ lực ra lệnh cho bản thân không được trốn tránh, phải hỏi cho rõ vấn đề.

“Việc này…phải xem cô thế nào đã,” Tần Dịch Dương đưa tay, mu bàn tay hắn lướt qua khuôn mặt mỹ lệ của Lâm Hi Hi, lần theo những sợi tóc rũ của nàng đi xuống dưới. “Tôi nói rồi tôi không có lí do gì lại giúp đỡ vô điều kiện một người phụ nữ cả, xưa giờ vẫn chưa có ngoại lệ.”

“Trừ phi cô ở bên cạnh tôi, trở thành người phụ nữ danh chính ngôn thuận của tôi, lúc đó tôi mới có thể giúp cô được.”

“Lâm Hi Hi…cô cứ suy nghĩ đi.” Ngón tay thon dài vuốt ve chiếc cằm trắng muốt của nàng, chậm rãi hướng lên, nhẹ nhàng nắm cằm của nàng —— Tần Dịch Dương trầm giọng nói, hệt như là đang cảnh cáo nàng vậy.

Chớp chớp mắt, Lâm Hi Hi cảnh giác, người nàng như bị điện giật, nàng lùi về phía sau, thoát khỏi vòng tay hắn!

Trái tim nàng đập “thình thịch, thình thịch, thình thịch” rối loạn, Lâm Hi Hi chống tay vào cửa sổ, ánh mắt đề phòng nhìn hắn, đôi mắt run rẩy sợ hãi.

Tần Dịch Dương nhìn nàng nhạy cảm đề phòng, khóe miệng lộ ra nụ cười, dời ánh mắt, tiếp tục nhìn ra cửa sổ.

Cả thành phố đều sáng choang rực rỡ, hệt như ban ngày.

“Tần tiên sinh…tôi…” bầu không khí yên tĩnh này làm Lâm Hi Hi thấy sợ, nàng nhíu mày, hồi lâu mới xua tan được cảm giác xấu hổ vì mới bị hắn chạm vào, nàng thở nhẹ, dịu giọng nói, “Tôi nghĩ bản thân có chút lo lắng. Tôi đang cân nhắc đến việc đồng ý đến buổi hòa giải vào chủ nhật, nếu như Nhạc Phong có thể trả lại sự công bằng cho Viện Y.”

“Dù sao tôi cũng muốn hỏi qua ý của Viện Y một chút…”

Lâm Hi Hi nói năng hỗn loạn, thiếu chút nữa cắn vào lưỡi. “Chúng ta tạm thời cứ như vậy đi, cảm ơn ý tốt của ngài, chỉ là…” Chỉ là nàng không đủ dũng khí để tiếp nhận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.