Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 52: Cô dạy tôi làm thế nào đi



Lâm Hi Hi hít sâu một hơi, nói: “Đã muộn rồi, Tần tiên sinh, tôi về trước…Cảm ơn ngài.”

Dáng người to lớn đứng sát cửa sổ nhìn người phụ nữ bé nhỏ, khuôn mặt trắng nõn của nàng có chút ửng hồng, thật không bình thường, chỉ là nàng có chút hoảng sợ, Tần Dịch Dương cũng không muốn ép buộc nàng, hắn chỉ dùng đôi mắt thâm thúy của mình mà nhìn nàng, đôi bàn tay xinh đẹp của nàng cầm lấy túi xách, nàng im lặng không nói gì.

Không thấy hắn trả lời, Lâm Hi Hi không thể làm gì khác hơn là bước lùi mấy bước, thân người mảnh khảnh quay đi, cắn cắn môi nói: “Ngủ ngon.”

Nàng nói xong liền bỏ chạy. Mồ hôi trong lòng bàn tay không ngừng tứa ra, nàng vội vàng hoảng loạn.

Mãi đến khi trở lại phòng mình, Lâm Hi Hi mới đỡ sợ hãi, bước đến rót cho mình một cốc nước, chậm rãi bình phục tinh thần, nàng vừa nghĩ đến bản hợp đồng kia kia, cảm giác như bị ai đó đăng săn đuổi, chung quanh đều là bủa vây, nếu nàng không đồng ý đã không thể rời khỏi được, đôi mắt Tần Dịch Dương không ngừng nhìn xoáy vào nàng, nàng không hiểu ẩn ý trong đôi mắt đó, chỉ có thể trốn tránh.

Đêm rất yên tĩnh, nàng cuộn thân người mảnh khảnh trong ghế sofa, không thể hình dung được thần uy của Tần Dịch Dương lúc này.

Nàng không biết sau khi rời khỏi, đôi mắt Tần Dịch Dương càng thêm lạnh lùng, nàng càng không biết, đây là cơ hội để hắn nắm lấy nàng, hắn đang đợi nàng, đợi nàng sập bẫy!

Một đêm không ngủ, Lâm Hi Hi cũng không ngủ được.

Sáng sớm bước ra khỏi phòng ở, nàng nhẹ nhàng xoa xoa thái dương, giảm bớt phần nào cảm giác khó chịu, ngay lúc đó nàng thấy chiếc Ferrari đen tuyền đang đợi sẵn tự lúc nào, tim nàng đập “thình thịch” một cái.

Chiếc xe hơi đen tuyền, hệt như màu của đêm tối, làm nàng không dám đến gần.

“Hi Hi qua đây.”

Vốn định xoay người bước đi, ai ngờ lại bị gọi lại, Lâm Hi Hi quay đầu lại, thì ra là Nguyễn Húc gọi nàng.

“Đến công ty sao? Tôi đang đợi Dịch Dương, cô có muốn đi cùng không?” Nguyễn Húc lái xe đến bên nàng, hạ kính cửa sổ nói.

Lâm Hi Hi khoát khoát tay: “Không cần, cũng không xa lắm, tôi tự đi được rồi.”

Nguyễn Húc nắm tay lái cười cười: “Nếu tiện đường thì không nên viện cớ nha, dù sao cũng cho tôi ga-lăng một chút, sao hả?”

Lâm Hi Hi nhìn nụ cười của hắn, tựa hồ như chưa từng cười thật thoải mái như thế, bọn họ có chút quên mất phải cười như thế nào.

Tần Dịch Dương bước tới, đón ánh nắng mặt trời, hắn mặc quần áo Tây Âu được cắt may khéo léo, hé ra khuôn mặt tuấn tú, Lâm Hi Hi không dám nhìn thẳng hắn, nàng đang khẽ cười làm lộ ra hai lúm đồng tiền duyên dáng, trong nháy mắt chạm được vào ánh mắt hắn, nụ cười kia chợt tiêu tan, đôi mắt hiện lên tia sợ hãi.

“Tần tiên sinh.” Nàng vẫn nhẹ giọng như xưa gọi hắn, lễ phép mà xa cách.

Nàng không biết, bóng lưng nàng đưa về phía ánh mặt trời, thật xinh đẹp biết bao.

Tần Dịch Dương nhớ lại tối qua lúc nàng bị hắn ôm hôn trong lòng, cái miệng nhỏ nhắn của nàng không ngừng bật lên tiếng “Ưhm”, nàng thật sự đã rất mê say đáng yêu. Hắn mở cửa xe ngồi vào trong, ánh mắt lạnh lùng không rõ ẩn ý.

Nguyễn Húc cảm nhận được bầu không khí giữa hai người bọn họ, hơi bất đắc dĩ, chỉ có thể gật đầu với Lâm Hi Hi, nhấn chân đạp ga, lái xe đi. Chiếc xe Ferrari màu đen làm cuộn lên một làn gió, Lâm Hi Hi nhìn theo bóng chiếc xe hơi sang trọng bóng loáng, cũng hơi tự giễu mình.

Chính nàng đã cự tuyệt sự giúp đỡ của hắn, quyết định này, sai rồi sao?

Lắc lắc đầu, nàng thư thái bước bộ, tiến về phía công ty.

Trong phòng trà, Lâm Hi Hi vừa mở nước, vừa gọi điện thoại cho Viện Y.

Phía bên kia, giọng nói trầm thấp của Viện Y vang lên: “Hi Hi”

“Viện Y, hôm nay cậu thấy thế nào?” Lâm Hi Hi cố sức lấy lại tinh thần, cười nói chuyện với cô.

Bên kia là giọng nói của Tống Viện Y, cô mặc bộ đồ bệnh nhân đứng bên cửa sổ, thân thể không có vấn đề gì, chỉ là tinh thần vẫn không phấn chấn lên được, cô thấp giọng nói: “Hi Hi, lần trước cậu nói với mình, cậu đã liên lạc với luật sư rồi đúng không?”

Lâm Hi Hi khẽ giật mình, động tác chậm lại, nhẹ giọng nói: “Phải rồi, Viện Y, cậu cũng đã đồng ý, không phải sao”

Tống Viện Y gật đầu, khàn khàn nói: “Phải, mình đã đồng ý rồi. Chỉ là hiện tại mình hơi do dự một chút, Hi Hi, nếu như mình không thắng kiện, mọi người sẽ biết chuyện của mình, bao gồm cả đồng sự, bạn bè…Hi Hi, mình rất sợ, cậu cũng biết không phải người phụ nữ nào bị cưỡng bức cũng có đủ dũng khí để đi khởi kiện, cậu có hiểu không?”

Ngực Lâm Hi Hi như có vết dao đâm trúng, nàng tắt vòi nước, nhẹ giọng nói: “Mình hiểu mà.”

Nàng lấy lại bình tĩnh, ôn nhu nói: “Viện Y, cậu không nên lo lắng, được không? Mình sẽ cố gắng hết sức, Nhạc Phong phải bị nghiêm trị đích đáng, mình đồng ý với cậu, mình nhất định sẽ làm được.”

“Ừ,” Tống Viện Y mang theo vài phần oan ức, do dự một chút rồi mở miệng nói, “Hi Hi, mình có thể nhờ cậu một việc không? Đến lúc mở phiên tòa, mình không đi có được không? Mình không muốn xuất hiện với bộ dạng yếu đuối thế này, không phải cậu đã thay mời luật sư sao, vậy cậu thay mình đến tòa án luôn có được không?”

Câu nói đó làm Lâm Hi Hi cứng người, nàng không biết phải nói sao cả.

Nếu ngay cả tòa án mà Viện Y cũng không đến dự, vụ kiện này làm sao có thể thắng được đây?

Lâm Hi Hi có chút hoảng hốt, nhẹ giọng kêu lên: “Viện Y…”

“Cứ quyết định như vậy đi!” giọng Tống Viện Y run run, bức bách khẩn cầu, sợ nàng đổi ý, “Hi Hi, cậu thật sự không phải là mình, mình thật sự không thể đứng trước tòa án được, Hi Hi, cậu hãy giúp mình, mình xin cậu đấy.”

Bàn tay nhỏ nhắn của Lâm Hi Hi xoa xoa thái dương, muốn nói cho cô biết căn bản chuyện này là không thể, thế nhưng Tống Viện Y đã ngắt điện thoại.

“Tút…tút…” âm thanh đó rơi vào bên tai Lâm Hi Hi, nàng đột nhiên cảm giác được một tia tuyệt vọng.

Nàng nhắm mắt, đôi lông mi mềm mại cũng rũ xuống, nàng khôi phục lại tinh thần, nghĩ sẽ đến bệnh viện lúc nào đó để khuyên nhủ Viện Y, nàng có thể hiểu được Viện Y khiếp sợ là điều hiển nhiên, nhưng không ai có thể thay thế được cô cả.

Trong phòng trà ngây người vài giây, Lâm Hi Hi mới giật mình bước ra ngoài.

Một thân người nóng bỏng đang đứng ở cửa, ánh mắt yếu ớt nhìn nàng.

Lâm Hi Hi dừng bước, nhìn người phụ nữ trẻ đẹp trước mặt, ánh mắt rơi xuống đôi môi đỏ mọng của cô, lễ phép khẽ kêu một tiếng: “Chị Đồng.”

Nguyên Đồng lẳng lặng nhìn nàng vài giây, ánh mắt trong veo lộ rõ vẻ lạnh lùng, một lát sau cô bước đến gần Lâm Hi Hi, mùi nước hoa trên người sực nức, cô ép Lâm Hi Hi đến góc phòng, mãi đến khi lưng nàng đập vào tường, cô ta mới chịu dừng lại.

Người phụ nữ trong góc phòng hệt như đóa hoa bách hợp mềm mại làm lay động lòng người. “Lâm Hi Hi, không bằng cô dạy tôi, phải thế nào đây?” Nguyên Đồng mở miệng, không phải châm chọc hay lăng nhục, ngược lại rất bình tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.