Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 85: Sự dịu dàng không đoán trước được



Tư thế của hắn tao nhã như vậy, không thể nghi nghờ như thế.

Trái tim Lâm Hi Hi đập thình thịch, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt, nàng không dám đáp lại, bởi vì vẫn còn nhớ rõ nhục nhã tối qua, nàng cơ hồ đem mình bại lộ hoàn toàn.

Trong đáy mắt hắn, mãi cho đến khi nàng không chịu nổi mà nức nở lên, hắn cũng lạnh như băng không một tia đồng tình.

Lâm Hi Hi muốn lui về phía sau nhưng vòng eo mảnh khảnh va vào bàn, vang lên một tiếng nhỏ phía sau.

Nàng ngẩn ra, trên lưng bất chợt bị một cánh tay quấn lên, kéo nàng qua để cho nàng cách cái bàn xa một chút.

Lâm Hi Hi có chút kinh ngạc, nhẹ nhàng nâng mắt lên liền thấy dung mạo tuấn mỹ như điêu khắc của Tần Dịch Dương, nàng theo bản năng vịn cánh tay của hắn

Cánh tay nhỏ bé yếu ớt rơi vào trong khuỷu tay hắn, vừa cái tư thế hợp nhất.

Trong nháy mắt giống như trở về tối hôm qua, hắn cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt lạnh như băng, lời nói nhục nhã giống như con dao sắc nhọn.

Lưng Lâm Hi Hi căng thẳng, cố tạo ra khoảng cách giữa hai người.

“Không phải là như vậy..” Nàng nhẹ giọng giải thích, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn ngấm vài tia ửng đỏ khô nóng, chịu đựng cảm xúc chua xót nói: “Tần tiên sinh, nếu anh không cần tôi, tôi sẽ không tự để mất mặt nữa…sẽ không..”

Nàng thừa nhận, tối hôm qua là nàng sai, là nàng quá ngây thơ, như vậy được chưa?

Tần Dịch Dương cười lạnh một tiếng, hai tay tóm lấy lưng nàng, ép buộc nàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn sắp khóc lên, cơ thể cùng hắn dính sát vào nhau.

“……..”Lâm Hi Hi than nhẹ một tiếng, thân trên nhỏ nhắn sớm bị hắn nhào nát.

“Em cho rằng tôi muốn lấy được cái gì? Thân thể của em sao?” Hơi thở ấm áp trở lên nóng bỏng, ánh mắt lợi hại của Tần Dịch Dương tiến gần tới mặt nàng.

Cười lạnh càng sâu, “Lâm Hi Hi, nếu như tôi muốn, em đã sớm không còn gì vài trăm lần rồi, cũng không tới lượt em đem thân thể trao đổi điều kiện với tôi, hiểu không?”

Cả người hắn tản mát ra sức kéo bộc phát, cơ hồ muốn đả thương nàng!

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Hi Hi gợi lên khuất nhục cùng yếu ớt, nước mắt lấp lánh chợt hiện ở trong mắt, xuất hiện đột ngột khiến người ta phải hoảng sợ.

Lúc này, nàng không nhúc nhích được, giãy giụa không được, chỉ có thể giống như con rối bị hắn bóp trong lòng bàn tay đùa bỡn.

“Tha cho tôi đi….” Thanh âm của nàng run run, một giọt nước mắt rớt xuống, lắc đầu cầu xin: “Tôi chịu không nổi, buông tha cho tôi đi…”

Bị người ta gắt gao đạp tất cả tự ái, chỉ có thể ở trong trạng thái hèn mọn cầu xin, nàng thực sự chịu không nổi nữa rồi.

Có thể không cần ép nàng nữa không? Có thể không?

Tần Dịch Dương ngưng mắt nhìn nàng nước mắt giàn giụa, trong lòng lạnh lùng từ từ mềm đi..

Hắn biết cô gái nhỏ trong lòng gần như tuyệt vọng, nàng không phải gánh không nổi hiện thực tàn khốc cùng bức bách khiến người ta không thở được, chẳng qua đã chống đỡ tới điểm giới hạn, cũng không chống đỡ nổi nữa.

Lực đạo ở cánh tay hắn từ từ buông nhẹ, nhưng vẫn ôm chặt nàng như trước, để cho nàng khóc trong lòng hắn.

Nhưng nàng run rẩy từng trận, run rẩy khiến lòng hắn cũng đau.

“Được rồi, đừng khóc,…” Giọng Tần Dịch Dương nhẹ nhàng, giữ chặt sau gáy nàng ôm vào ngực, cúi đầu nhẹ đặt lên trán nàng một nụ hôn ôn nhu dỗ dành.

Nước mắt Lâm Hi Hi rơi càng thêm lợi hại, đem tất cả mềm yếu trút ra, nàng không khống chế được.

“Đừng khóc, đừng khóc, đừng khóc..” Tần Dịch Dương thở dài một tiếng, cô gái nhỏ trân bảo ôm trong ngực, cúi đầu hôn môi nàng, cũng cắn nuốt cả tiếng nghẹn ngào rất nhỏ của nàng, đầu lưỡi của nàng thật lạnh, hắn cuốn lại ngậm vào trong miệng, bàn tay êm ái vuốt ve đường cong sau gáy.

Trong phòng làm việc tĩnh lặng như tờ, Âu phục màu đen của Tần Dịch Dương làm nổi lên màu váy trắng tuyền của Lâm Hi Hi, rất đỗi đẹp mắt.

Hắn vĩnh viễn cũng không biết chính mình lúc này có bao nhiêu ôn nhu.

***

Ngoài cửa phòng làm việc, Lily bước đi, ánh mắt sưng đỏ, không để ý tới lời khuyên can của thư kí.

“Tiểu thư, vị tiểu thư này! Phòng làm việc của Tần tổng không thể tùy tiện vào, cô chờ một chút, tôi thông báo cho Tần tổng được không, chỉ cần đợi một chút là được.”

“Cô có biết tôi là bạn gái của anh ấy không?” Lily không quan tâm, nghẹn ngào bỏ lại một câu, đi nhanh hơn.

“Cái này…tôi biết!” Thư kí bước nhanh theo, nhỏ giọng nói thầm một câu, “Bạn gái thì thế nào?”

Nhưng chỉ có một người hoảng hốt, Lily đã mở cửa phòng làm việc.

“Ai! Vị tiểu thư này!” Thư kí hối không kịp! Thảm rồi, lại bị phê bình!

Ai biết Lily vừa mở cửa ra liền sững sờ tại đó, ánh mắt sưng đỏ ngơ ngác nhìn chốc lát, nước mắt bắt đầu trào ra.

Cô cho tới bây giờ cũng không gặp qua Vinson ôm phụ nữ, còn thấp giọng dỗ cô ta.

Thế nhưng lúc này, cô thấy rõ, cánh tay rắn chắc của hắn đem Lâm Hi Hi vây vào trong ngực, hôn môi nàng, dáng vẻ ôn nhu kia thật khiến cho người ta không khỏi thấy lạ lẫm.

Cả người Lily run lên, cảm giác thấy thư kí ở phía sau cũng ghé đầu nhìn tới đây, hét lên một tiếng: “Cô nhìn cái gì?”

Thư kí bị hét lên vội vàng lui về, chỉ thấy chủ tịch ôm một người phụ nữ, không thấy rõ là ai, cũng đã đủ kinh hãi.

“Thật xin lỗi…” Thư kí có điểm vui sướng khi người khác gặp họa, giọng nói rất vô tội, dù sao cũng đã thấy được, hừ, cô nói không sai chứ?

Bạn gái thì có gì hơn người?

Thư kí cười cười, còn rất quan tâm mà giúp bọn họ đóng cửa.

Lily thấy cả người đều nhanh sụp đổ.

Người so với cô còn cảm thấy kinh hãi hơn là Lâm Hi Hi, môi lưỡi nóng hổi của Tần Dịch Dương cuối cùng cũng lưu luyến mà rời khỏi môi nàng, trong ánh mắt tỏa ra ôn nhu, nhìn thoáng qua Lily đứng ở cửa.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Hi Hi nhất thời trắng bạch, đôi mắt trong veo long lanh, không biết làm sao.

Nàng thử giãy dụa, trong ngực Tần Dịch Dương vẫn ôm chặt như trước khiến nàng nhúc nhích một chút đều khó khăn, Lâm Hi Hi nhất thời kinh hãi, nhìn Tần Dịch Dương, không tin ngay trước mặt bạn gái mình hắn cũng không có chút cố kỵ nào.

“Vinson..” Lily ủy khuất mà kêu lên một tiếng, vô cùng bi thương.

Tần Dịch Dương nhìn ra người trong ngực bị hắn ôm không thoải mái, xoa tóc nàng một chút, buông khỏi ngực.

“Đi làm việc đi.” Hắn khôi phục vẻ lạnh lùng, nhẹ giọng nói.

Lâm Hi Hi rút cuộc có thể thuận lợi mà hô hấp, thân hình nhỏ bé yếu ớt đứng tại chỗ, điều chỉnh y phục bị vò nát, có chút hỗn loạn bước ra cửa.

Loại tình cảnh này khiến người ta khó chịu, nàng không hiểu, vì sao mình đột nhiên giống như người thứ ba vậy?

Lily trừng mắt nhìn nàng đi tới, đột nhiên cản lại, ngăn trở lối đi của nàng.

Trốn không thoát rồi.

Lâm Hi Hi ngước mắt, còn chưa kịp phản ứng, trước mắt liền một bàn tay quét qua, nàng bị một cái tát thật mạnh!

“Ba” một tiếng thanh thúy, trong nháy mắt không hề cảm giác, sau mới bỏng rát bắt đầu đau.

Là Lily cho nàng một cái tát

“Lâm…Cô thế nào, thế nào có thể không biết xấu hổ như thế?” Lily giận đến run cả người, nước mắt chảy ròng ròng.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của Lâm Hi Hi, nhanh chóng nổi lên một mảnh đỏ khác thường, ngay sau đó hơi sưng.

Tần Dịch Dương biến sắc, bước chân nhanh chóng đi tới, một phen kéo cánh tay Lâm Hi Hi, nhìn nàng lấy tay che má trái, trong lòng nổi lên tia lạnh lùng nồng đậm.

“Cô rất rảnh đúng không?”- nói xong ánh mắt lạnh lùng đảo qua mặt Lily, Tần Dịch Dương lạnh giọng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.