Tổng Tài, Tình Sâu Thắm Thiết

Chương 7: Ăn nhờ ở đậu



Hoắc Thiên Kình thiếu kiên nhẫn cầm một tấm 70 ngàn ném đi, ánh mắt không dời không đổi, "Không phải đại học B thì không được?"

"Không phải đại học B thì không được." ánh mắt cô kiên định.

"Nếu như, tôi nói, không phải đại học A không được thì sao?"

Hoắc Thiên Kình là người cực kỳ khó phỏng đoán tâm tư, vì vậy Đồng Tích căn bản không phí sức lực đi suy đoán đáy lòng anh đến cùng là nghĩ gì. Chỉ kiên trì ý nghĩ của mình, "Chú ba, ngài là trưởng bối, đối với con vẫn có công ơn nuôi dưỡng. Nếu là bình thường, ngài đối với con có yêu cầu gì, con nhất định đáp ứng một tiếng. Nhưng..."

đường nét cương nghị của Hoắc Thiên Kình căng thẳng.

Chỉ nghe được thiếu nữ sau đó ngay lập tức nói: "Lần này, không thể!"

"Là vì Đình Xuyên?"

Mỗi một chữ, đều lạnh lẽo cứng rắn, giống như đá vậy.

Đồng Tích gật đầu, "đại học B còn là giấc mộng của con."

Dừng lại, cô bồi thêm một câu: "Đình Xuyên cũng vậy."

Bốn chữ cuối cùng, trong nháy mắt làm nhiệt độ trong phòng đột ngột hạ xuống điểm đóng băng. Giữa hai lông mày Hoắc Thiên Kình đều là ý lạnh làm người ta sợ hãi, "Bắt đầu từ bây giờ, thu lại giấc mộng của em đi. đại học A, em muốn đi cũng phải đi, không muốn đi nhắm mắt cũng phải đi!"

Giọng điệu cứng rắn, ngay cả một tia cứu vãn cũng không có.

Không hiểu ra sao, giấc mơ liền bị đập đến nát tan, Đồng Tích không cam tâm, "Chú ba, ngài không thể ngang ngược không biết lý lẽ như vậy."

Sắc mặt Hoắc Thiên Kình đã càng ngày càng khó coi.

Rất tốt!

Con bé này trước đây ở trước mặt anh như con thỏ nhỏ nhát gan, không dám thở mạnh. Bây giờ, vì muốn học cùng một trường với Đình Xuyên, càng dám to gan dạy dỗ anh luôn rồi!

"Giấc mơ là của con, cuộc sống cũng là của con. Con biết ngài có năng lực che trời, cũng biết ăn nhờ ở đậu, con vốn không nên có câu oán hận nào, nhưng, con hi vọng ngài có thể không cản trở cuộc đời của con."

Thật một câu "Ăn nhờ ở đậu"! Dường như so với Lâm Đại Ngọc còn oan ức hơn. Nhưng anh lại để cho cô chịu oan ức lúc nào?

"Tôi dùng tiền là cho em đi học, hay là cho em đến trường hẹn hò?" Hoắc Thiên Kình lần đầu tiên nhìn thẳng cô, ánh mắt u lạnh khiếp người đến mức khiến người ta toàn thân phát lạnh, "Trước khi tôi tức giận, em tốt nhất thu hồi sự không biết điều của em!"

Ba chữ "Không biết điều", đâm tới trái tim mẫn cảm của Đồng Tích.

Cô cắn môi.

"Thi đại học xong, con sẽ lập tức đi ra ngoài làm công kiếm tiền. Sau này đi học, con đều tự mình lo cho tự mình, sẽ không để cho chú ba lại bận tâm. Con cũng định dời ra ngoài ở, chờ tương lai kiếm đủ tiền, ân tình mấy năm qua chú nuôi con, con nhất định trả đủ."

Mặt mày Hoắc Thiên Kình giật một cái.

Bài trong tay bị ném lên bàn, phát ra một tiếng "Ầm ——" vang thật lớn, làm sáu người kia cả kinh sắc mặt đều biến đổi.

Chờ Đồng Tích hồi hồn, đáy mắt đã bị thân ảnh cao lớn của Hoắc Thiên Kình bao phủ.

Thân thể cao lớn của anh đứng ở đó, hai mắt lạnh nhìn xem cô, "Lời vừa rồi, em lặp lại lần nữa thử xem!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.