Mục Đương nhìn Tề Thiếu Khanh từ trên xe bước xuống mi tâm nhíu chặt lại.
Đây chẳng phải người nhà họ Tề sao? Phía sau còn có thêm Hàn Tín, rốt cuộc có ý gì?
Có một đoàn người mở đường cho Tề Thiếu Khanh tiến vào trong nơi người của Mục Đương và Tư Cảnh Hàn đang đối đầu căng thẳng.
Hoàng Tịch Liên vừa trong thấy anh ánh mắt lập tức sáng rỡ cứ như tìm được cái phao cứu sinh, mà trong lúc cô không để ý Mặc Lạc Phàm nãy giờ với tâm tình cực kỳ tồi tệ lại phát phát tay, cho hai người đang khống chế anh bằng súng lùi ra phía sau, giống như đã hạ vai diễn vậy, còn dư thời gian chỉnh lại quần áo sao cho đẹp đẽ.
Các nguyên lão đã nhìn rõ mặt người đến là ai, bọn họ cũng ngẩn ra nhưng Tề Thiếu Khanh làm động tác giơ tay ngăn lại lời của họ, anh lên tiếng nói với Tư Cảnh Hàn trước:
"Lúc nào cũng là tôi dọn tàn cuộc cho cậu, hử?"
Tư Cảnh Hàn đối với nụ cười của Tề Thiếu Khanh không đáp tiếng nào, còn hất tay của anh ra, chỉ có hứng thú nắm tay của Hoắc Duật Hy. Ánh mắt của Tề Thiếu Khanh cũng vì thế dời về phía sau lưng của hắn, trong mắt vẫn mang một cảm giác phức tạp nhưng hơn hết là đã nhẹ nhõm khi anh còn đến kịp chưa để chuyện gì đi quá xa.
Hàn thúc là người phá vỡ sự tĩnh lặng giữa ba người bọn họ, muốn đưa Hoắc Duật Hy sang một bên nhưng Tư Cảnh Hàn ngăn động tác của thúc ấy lại: "Để cô ấy ở gần con."
Mục Đương nóng mắt nhìn cảnh như gia đình đoàn tụ của Tư Cảnh Hàn, cực kỳ phẫn nộ hướng về phía Lạc Tư Vũ đang dửng dưng: "Mày lừa tao, Lạc Tư Vũ, như vậy là có ý gì? Mày không phản bội Tư Cảnh Hàn, mày vẫn là người của hắn?!"
"Mục lão đại đừng nóng giận, trên thực tế thì tôi không hề lừa ông, súng lục tôi đưa cho ông là thật chỉ không có đạn mà thôi, cả chiếc nhẫn ông đang đeo cũng là nhẫn thật đấy. Ông hẳn rằng đã cho người kiểm tra qua rồi mà nhỉ." Lạc Tư Vũ chắc chắn nói.
"Vậy tại sao...?"
"Ý ông muốn hỏi đến khả năng chi phối quyền lực của nó phải không?" Lần này là Tề Thiếu Khanh tiếp lời, Mục Đương quay lại nhìn anh thì phát hiện trên bàn tay trái của anh, ở ngón trỏ cũng đeo một chiếc nhẫn Bách Xích.
"Không cần ngạc nhiên, thứ tôi và ông đang đeo đều là nhẫn thật." Tề Thiếu Khanh chậm rãi giải thích, lời nói thuần thục, phong thái vương giả uy quyền tuyệt đối, cả đôi mắt ôn nhu thường ngày cũng trở nên sắc bén: "Chỉ là chiếc nhẫn của ông đeo không phải là Bách Xích mà Tôn chủ của Vong đeo, tuy nhiên trên thực tế nó vẫn là nhẫn thật vì được tách ra từ chính Bách Xích, trong lễ thành hôn của tổ chức, phần nhẫn được tách ra này sẽ được tôn chủ trao cho tân nương và cũng xem nó như nhẫn cưới mà Vong dành tặng cho mợ chủ mới."
Mục Đương và cả những người có mặt đều ngẩn ra, đương nhiên người trước kia chưa từng tiếp xúc với Bách Xích sẽ không biết được chuyện này, chỉ là người giám hộ của tổ chức có mặt ở đây đã khẳng định điều đó.
Cho nên...
"Cho nên quyền lực chủ trì tổ chức Vong không nằm trên tay Mục Đương ông mà đang ở trong tay tôi, chiếc nhẫn ông đeo chỉ có giá trị khi nó nằm trên tay hôn phối của tôi. Thật xin lỗi Mục lão đại, khiến ông hao tâm tổn trí nhưng thật sự... chủ nhân đời tiếp theo của Vong là tôi - Tề Thiếu Khanh - người xuất sắc nhất trong lễ trưởng thành của mười hai năm trước."
Lời của Tề Thiếu Khanh vừa dứt, đoàn người bảo vệ cho hôn lễ lật ngược tình thế từ chỉa súng về phía Tư Cảnh Hàn chuyển sang hướng vào đám người của Mục Đương.
"Cạch."
Ông ta lảo đảo lùi lại hai bước, may rằng thuộc hạ đã kịp thời đỡ lấy. Lạc Tư Vũ ở một bên càng thêm tốt bụng, tiện thể làm rõ nhiều vấn đề liên quan: "Mục lão đại sa cơ thì cũng nên hiểu hết lý do để không khỏi uất ức, thật ra mà nói tôi đã từng bảo rằng còn rất nhiều trò vui tôi bày cho ông thấy, nên là tôi cứ nghĩ rằng ông đã hiểu được mục đích của tôi rồi chứ."
"Láo toét! Oắt con, quả nhiên thâm hiểm nhất vẫn là mày." Mục Đương không cam tâm, nhìn Lạc Tư Vũ với đôi mắt rực đỏ tơ máu.
"Nhưng tại sao, những thứ mày có được sau khi hoàn thành đại nghiệp đều có giá trị hơn vị trí mà Tư Cảnh Hàn cho mày, vậy tại sao... mày vẫn phải trung thành với hắn?!"
Lạc Tư Vũ lại phát tay, hững hờ:
"Ông hiểu lầm rồi, tôi không về phe của ông nhưng chẳng đồng nghĩa tôi vẫn là người của Tư Cảnh Hàn... trên thực tế từ lâu tôi đã là người của Tề gia."
Sự chấn động lập tức loan rộng trong nhóm người có mặt, ngoại trừ ba người đàn ông: Tư Cảnh Hàn, Tề Thiếu Khanh và Mặc Lạc Phàm là thản nhiên, bình tâm như vại.
"Điều đó thì có liên quan gì, ta không tin mày sẽ vì trung thành với một ai mà từ bỏ quyền lực, thứ đó ta có thể cho mày nhiều hơn bọn chúng thì tại sao...?"
Lạc Tư Vũ không đắn đo cho Mục Đương đáp án: "Trên đời thứ gì cũng cái giá của nó, tôi vẫn luôn nói như vậy. Ai trả đúng giá sẽ có được sự trung thành của tôi, nhưng có lẽ Mục lão đại không biết một điều, đó là: tôi không chọn cái giá cao nhất mà sẽ chọn cái giá mình cần, theo Mục lão đại tôi sẽ có quyền lực của nửa giang sơn nhưng mà thứ tôi cần không phải là điều này."
"Vậy thứ mày cần là gì?"
"Chiếc ghế đại đương gia mà ông giữ ở Nam Á!"
Mục Đương trừng to đôi mắt, "Mày muốn thứ đó để làm gì?"
"Trở về Vũ Văn gia." Nói đến đây giọng của Lạc Tư Vũ trở nên cực lạnh lùng: "Chắc ông không ngờ đến tôi là người của họ Vũ Văn làm mưa làm gió ở Nam Á?"
Có lẽ người khác không hiểu gì nhưng Mục Đương đã đoán được ý nghĩ của Lạc Tư Vũ.
Mẹ của Tề Thiếu Khanh cũng là người của họ Vũ Văn, em trai của bà hiện là người đứng đầu trong họ, thế nhưng sau khi kết hôn cùng một tiểu thư quyền quý, một người phụ nữ lại dẫn đứa bé chừng bốn năm tuổi đến tự xưng là núm ruột của ông, khi ấy trên dưới Vũ Văn gia bàng hoàng sửng sốt, mà chính thất của ông khi ấy cũng đã sinh cho công ấy con trai, con gái nên làm sao có thể chấp nhận được thân thế của đứa bé mới xuất hiện kia.
Cũng may là ông nội Vũ Văn tuổi đã cao, rất mong con cháu trong nhà đông đúc, sum vầy nên đã chấp nhận cho đứa bé kia tiến vào hào môn nhưng mà mẹ của nó thì phải chấp nhận không thân, không phận. Cuối cùng vẫn không tránh được bi kịch hào môn sau đó đã diễn ra, đứa bé kia không ai khác chính là Lạc Tư Vũ của bây giờ, theo quan hệ vai vế hắn phải kêu Tề Thiếu Khanh một tiếng anh họ.
Mục Đương càng nghĩ càng hiểu ra, vì để trở về nhà Vũ Văn hắn phải có quyền thế tối cao, muốn đối đầu với một dòng tộc lớn mạnh ngay trong địa bàn của họ thì buộc hắn cũng phải lớn mạnh tương đương, mà chức vị Đại đương gia của ông ta ở Nam Á vừa khớp với thứ quyền lực mà hắn luôn kiếm tìm đó. Không cần thế lực của Vong, những thứ danh vọng đó đối với hắn đều vô nghĩa bởi vì hắn trước nay chỉ nhắm đến một mình Vũ Văn gia.
"Loại con riêng như mày quả nhiên thâm độc hơn người, dã chủng vẫn là dã chủng!" Mục Đương phẫn hận rít từng chữ này qua kẽ răng.
Lạc Tư Vũ bật cười không cách kiềm chế, chỉ vào ông ta: "Nhưng đáng thương cho ông nhất là lại bị loại dã chủng này lừa gạt!"
Mục Đương càng thêm sa sầm, "Bọn người các ngươi đừng vội đắc ý, cho dù hôm nay ta thất thủ thì sau này thân tín của ta vẫn nắm thóp được Tư thị, sẽ không bao giờ để yên cho các ngươi."
"A, ý ông nói là 30% Tư thị đã bán ra đấy à?" Bây giờ nhân vật chính là Tư Cảnh Hàn đã bắt đầu lên tiếng: "Để đạt được thành tựu này hẳn là ông nhận được không ít sự giúp sức của cô ta đi?"
Đột ngột Hoắc Duật Hy từ nãy đến giờ luôn im hơi lặng tiếng đã bị Tư Cảnh Hàn kéo về phía trước, tay hắn bóp chặt lấy cằm của cô: "Thân tín của ông là người phụ nữ mỗi tối vẫn rên rỉ dưới thân tôi, là kẻ đã lấy cấp thông tin mật tôi từ văn kiện tôi để trong thư phòng, phải không?" Đến cuối cùng, Tư Cảnh Hàn gần như là quát lên, ánh mắt đầy phẫn nộ nhìn Hoắc Duật Hy.
Cô vì đau không nói được gì, liên tục lắc đầu sợ hãi cầu xin.
"Cảnh Hàn, sao có thể?" Cả Mặc Lạc Phàm và Lạc Tư Vũ đều bị dọa sợ, muốn ngăn cản nhưng bị thái độ của Tư Cảnh Hàn hiện tại làm cho thuyết phục, hắn sẽ không bao giờ vội phán đoán một điều gì nếu như chưa có căn cứ xác thực. Chỉ có Tề Thiếu Khanh nhíu mày nhìn Tư Cảnh Hàn nhưng không nói đỡ cho Hoắc Duật Hy lời nào cả.
Mục Đương cũng không ngờ Tư Cảnh Hàn đã phát hiện ra Hoắc Duật Hy từ lâu vẫn tiếp tay cho ông ta, trong phút giây này dường như mọi thứ chuẩn bị đều trở thành vô ít, ông ta gào lên: "Số cổ phần mày bán ra là số khống?"
"Cái này thì đúng rồi, xem ra bây giờ ông rất sáng suốt." Tư Cảnh Hàn cười đậm, lại nhìn về phía Hoắc Duật Hy nước mắt lưng tròng, u ám vỗ vỗ lên má của cô: "Thấy không, nhờ có cô tôi mới lừa được ông ta chi ra hết tài lực để mua số cổ phần trên danh nghĩa kia, không uổng công tôi luôn chiều chuộng cô."
"Tư Cảnh Hàn, tôi không có... tôi không cố ý..." Hoắc Duật Hy run rẩy, vì sức lực của Tư Cảnh Hàn dụng trên người cô lớn đến dọa người chỉ thêm chút nữa có thể cô sẽ tan nát thành mảnh vụn.
"Không cố ý?" Tư Cảnh Hàn cười trào phúng thêm phần lạnh lẽo: "Một câu không cố ý liền muốn phủi bỏ hết trách nhiệm? Hoắc Duật Hy, tôi nuông chiều cô như vậy còn chưa đủ hay sao, tại sao cô còn muốn phản bội tôi? Tại sao hả?!"
"A!" Hoắc Duật Hy thét lên chói tai, nắm lấy cánh tay đang bóp lấy cổ của mình, cố gắng nói trong đứt quảng: "Không, Tư Cảnh Hàn, anh nói yêu tôi mà..."
"Cô tin không, khi ai đó phản bội cô nhưng cô vẫn nói được tiếng yêu?" Tư Cảnh Hàn như rên rỉ nói ra một câu này rồi ném mạnh cô sang một bên: "Cút đi!"
Hoắc Duật Hy run rẩy ngồi trên đất, nước mắt rơi ướt thảm đỏ ướt đẫm một mảng, Hoàng Tịch Liên vội vàng ngồi xuống đỡ lấy cô, tuy rằng không rõ đã có chuyện gì nhưng đối với một cô dâu thì bị thế này quả thực đáng thương.
Tư Cảnh Hàn không nhìn về phía bên này thêm lần nào nữa, quyết tuyệt như phong cách làm việc lạnh lùng thường ngày của hắn, Mục Đương từ đầu đến cuối vẫn nhìn kỹ biểu tình của Tư Cảnh Hàn, bỗng nhiên một ý định lóe lên xẹt qua đôi mắt già nua nhưng đầy hung ác:
"Đến bước đường cùng ta cũng không còn gì để giữ lại, nếu đã không thể thoát được vậy hãy cùng nhau mà xuống địa ngục đi!"
Ngửi được mùi nguy hiểm từ lời nói của Mục Đương, Mặc Lạc Phàm vội kéo Hoắc Duật Hy và Hoàng Tịch Liên sát về phía mình, rất nhanh sau đó tiếng súng đã nổ ra. Hoàng Tịch Liên trước giờ tuy gan có lớn thật nhưng chưa từng va chạm phải tình huống này, huống hồ gì sự tình lúc này không khác gì phim hành động Mỹ mà cô sẽ chẳng bao giờ hình dung được ngoài đời thật còn kinh khủng hơn.
Tuy rằng Mục Đương bị thất thế nhưng không đồng nghĩ bên cạnh ông ta không có người trung thành và không có thế lực, bị dồn tình thế này bọn họ chỉ có cách quyết tử hoặc là sống hoặc là chết nên vô cùng liều lĩnh.
Một hôn lễ được trang hoàng vô cùng tinh tế bỗng chốc bị biến thành một bãi chiến trường, những nơi khuất đều có thể trở thành nơi ẩn nấp đắc lực, Mặc Lạc Phàm với nhiệm vụ cấp bách là đưa Hoắc Duật Hy cùng Hoàng Tịch Liên rời khỏi hiện trường, hiện tại nhóm ba người của Tư Cảnh Hàn không thể tiếp cận về phía bên này, một mình anh đã còn mang theo hai người phụ nữ đúng là bị cô lập đến không có đường thở.
"Mẹ nó, thế mà người lão ta mang theo lại đông như vậy."
Bên này Tư Cảnh Hàn, Lạc Tư Vũ, Tề Thiếu Khanh nắp vào ba chỗ khá gần nhau, Tề Thiếu Khanh trước tiên đẩy một cây súng về phía Tư Cảnh Hàn, thấp giọng: "Xem ra ông ta không hoàn toàn tin tưởng Tư Vũ, vẫn có phòng bị, người của chúng ta bị ông ta mua chuộc không ít, nhóm tùy tùng đi theo các nguyên lão không nhiều, e là chỉ tự bảo vệ được bọn họ mà thôi."
Tư Cảnh Hàn lên đạn cho cây súng, nhạt giọng không đầu không đuôi: "Đưa hai người bọn họ đi trước." Hai người mà hắn nhắc đến đương nhiên là hai người phụ nữ duy nhất trong hôn lễ ngày hôm nay, Tề Thiếu Khanh cũng hiểu ý cố gắng cho người đưa một chiếc xe đến.
Mặc Lạc Phàm bên này rất nhanh nhạy bắt lấy thời cơ, "Tịch Liên, anh đếm một hai ba cả em và Tiểu Hy đều nhanh chân vào xe biết không?"
"Nhưng mà Tề..." Hoàng Tịch Liên chần như nhìn về phía ba người đàn ông ở bên kia.
"Đúng rồi, Tề gia dặn em thế nào còn nhớ không, phải biết nghe lời không được chạy lung tung nếu không cậu ta hành sự không được nhất định sẽ nổi giận." Mặc Lạc Phàm bắt trúng thóp của Hoàng Tịch Liên, chỉ có như vậy cô mới nghe theo anh nếu không thì có khi sẽ ỷ vào chút tài lẻ võ công mà ở lại chiến trận.
Lại nhìn sang Hoắc Duật Hy, cô không nói gì cả, ánh mắt tuy đã khô nước mắt những vẫn đỏ hoe, dù rằng Tư Cảnh Hàn đột nhiên nói cô là nội gián nhưng không đồng nghĩa anh sẽ bỏ mặt không bảo vệ cô: "Tiểu Hy, em nghe anh nói gì không?"
Hoắc Duật Hy ngẩn lên: "Em nghe." Mặc Lạc Phàm gật đầu, cho chiếc xe de lại gần thêm chút ít, chỉ là Mục Đương đã nhìn ra tâm kế này, ông ta cho một nữa số người còn lại tổng lực tấn công về phía chiếc xe của Mặc Lạc Phàm.
"Pằng pằng pằng!"
Mặc Lạc Phàm giật mình rụt cánh tay lại, suýt chút nữa thì đã bị bắn trúng, bọn người kia nhanh chóng tiến lên, Mục Đương ánh mắt như dã thú: "Bắt sống hai con nhóc đó cho ta."
Hừ, Tư Cảnh Hàn ngươi cũng quá khinh thường ta rồi, nghĩ rằng chỉ cần nói vài câu với Hoắc Duật Hy thì có thể đánh lạc hướng ta mà bỏ qua cho cô ta trốn thoát?
Điểm yếu của ngươi hôm nay chỉ có một mà thôi!
Bọn thuộc hạ vâng mệnh Mục Đương làm ngay, một bên chia ra phân tán người của Tư Cảnh hàn đến giải vây, một mặc khác lại cô lập Mặc Lạc Phàm về một góc, bọn họ dùng dao để tấn công anh, Mặc Lạc Phàm tuy thân thủ tốt nhưng không cách nào bảo vệ cùng lúc hai người.
Hoàng Tịch Liên có mấy chiêu thức karatedo tốt nhưng so với lính đặc công cô còn rất non kém huống hồ bọn họ lại có vũ khí, không mấy chiêu đã bị hạ gục, rất may Mặc Lạc Phàm nhanh tay giải vây cô mới không bị thương hơn nữa.
Bên này Lạc Tư Vũ, Tư Cảnh Hàn và Tề Thiếu Khanh cũng liều mạng chạy đến ứng cứu, tuyệt đối không để hai người phụ nữ rơi vào tay Mục Đương nếu không nhất định bọn họ hôm nay chỉ còn đường chết.
Khi họ vừa rời khỏi chỗ khuất người của Mục Đương được dịp xả súng, nhưng người của Tư
Cảnh Hàn cũng chẳng đứng yên, ra tay yểm trợ cho ba người đàn ông vượt qua đám hỗn chiến tới chỗ của Mặc Lạc Phàm.
"Giết, giết hết cho ta, không chừa một ai cả!" Mục Đương thét lên ra lệnh, bọn thuộc hạ càng thêm hung hăng.
"Mọi người cố gắng kéo dài thời gian, Trí Quân đang đưa người đến." Tề Thiếu Khanh vừa hạ thêm được một tên, nói lớn.
Mục Đương nheo mắt, dựa vào ánh mắt cũng đoán được thời gian cho ông ta không còn nhiều, bốn người giỏi nhất ở đây chỉ có Tề Thiếu Khanh, Tư Cảnh Hàn, Lạc Tư Vũ và Mặc Lạc Phàm, ông ta dùng người như cách đặt đội hình của một trận bóng đá, cho từng nhóm người kè chân những chân bóng giỏi không thể chuyền bóng cho nhau tiến về khung thành.
Bọn người của Mục Đương không dùng súng lại nhóm người của Tư Cảnh Hàn, súng trên tay của bọn chúng sau mấy chiêu đều bị cướp mất, nhưng việc này không đồng nghĩa Tư Cảnh Hàn hay Tề Thiếu Khanh có thể sử dụng được súng, bọn chúng đều là lính đánh thuê chuyên nghiệp, tuy thân thủ không sánh kịp bốn người Tư Cảnh Hàn, nhưng một khi cùng nhau phối hợp đối phó một cá nhân bằng võ lực thì lại khác.
Bọn chúng cố tình tách Tư Cảnh Hàn, Tề Thiếu Khanh, Lạc Tư Vũ, Mặc Lạc Phàm mỗi người về một phía khác nhau, cử một nhóm bốn năm người đánh một người, không xâm nhập được bằng chiêu thức thì cũng làm suy yếu thể lực.
Quả thực với tình hình này, bốn người của Tư Cảnh Hàn đều cảm thấy không ổn khi đã thấm mệt...
Mục Đương mỉm cười đắc chí, vốn dĩ Tư Cảnh Hàn không có điểm yếu nếu như không có sự hiện diện của hai người phụ nữ kia, chỉ cần nhắm vào bọn họ thì tất sẽ xảy ra nhiều điều hắn không thể kiểm soát.
Hắn đã quá chủ quan khi xem ông ta trở thành bù nhìn mà không biết tâm tư của hắn đặt trên người ai, cho dù hắn lạnh lùng, vô tình thế nào thì đứng trước tình cảm hắn vẫn để lộ sơ hở đấy thôi, bởi vì vậy con tim chính là kẻ thù của lý trí, Tư Cảnh Hàn biết quá rõ điều này nhưng bại cũng bởi điều này.
"Không, tránh ra! Tề Thiếu Khanh, anh qua đây mau!" Tiếng thét của Hoàng Tịch Liên báo hiệu điềm không ổn, cô ấy và Hoắc Duật Hy đã bị tách ra khỏi tầm kiểm soát của Mặc Lạc Phàm, đám lính đang bủa vây xông đến.
Mi tâm của Tề Thiếu Khanh dán chặt lại, cố gắng hạ gục những mục tiêu đang bao vây mình đến chỗ của hai cô gái.
Dựa theo tình hình hiện tại Mặc Lạc Phàm và Lạc Tư Vũ phải tùy cơ ứng biến, nhìn về phía Tư Cảnh Hàn: "Cậu và Tề gia qua đó, ở đây để hai bọn mình giải quyết!"
Tư Cảnh Hàn bỏ thêm một cước, tên lính đánh thuê dưới chân hắn không gượng dậy được nữa, tuy rằng không trả lời Mặc Lạc Phàm nhưng đã lách người xông qua đám đông, Tề Thiếu Khanh ở phía sau cũng hạ tay trái xuống thấp, đẩy từ trong chiếc nhẫn Bách Xích ra một mũi ám khí nhỏ dài tầm 3cm, đường kính 1mm, cực kỳ bén nhọn, dường như bất kể kẻ nào xông đến tấn công anh thì chính là tìm đường chết.
Ở chỗ này, Mặc Lạc Phàm liếc nhìn những tên lính đánh thuê người châu Âu cao lớn, lưng dựa vào lưng Lạc Tư Vũ, không quên tỏ vẻ đẹp trai: "Lâu rồi phòng thí nghiệm của mình vẫn thiếu vài người sống, giữ lại mấy tên này đi, không được quá mạnh tay làm bầm dập biết không!"
Giọng của anh nói nhẹ tênh và thản nhiên như đang bàn về việc đi chợ mua rau nhưng Lạc Tư Vũ không quá để ý, thở hắc một tiếng: "Nếu cậu còn dư hơi sức đó thì tự mình đi mà giữ lại, chỉ sợ đợi đến khi cô nàng trợ lý của Tề gia đem người đến chỗ này đã thành tan hoang."
"Chẳng phải Tề gia nói một lát sẽ đến sao?"
Lạc Tư Vũ không trả lời nhưng ánh mắt tỏ ra khinh thường, Mặc Lạc Phàm nói một câu nữa liền xông lên: "Chuyện này không thể dùng thành kiến của cậu đối với cô ấy mà đánh giá đâu, người ta đến cũng là để giúp Tề gia chứ đâu vì cậu."
"Huỵch... Bịch bịch bịch..."
Đi bên cạnh Mục Đương có một người rất giỏi, cũng còn rất trẻ, trong lễ trưởng thành của hai năm trước hắn ta là người xuất sắc nhất cho nên cả Tư Cảnh Hàn và Tề Thiếu Khanh mất khá nhiều sức để đối phó người này. Chính bản thân Tề Thiếu Khanh cũng biết tay phải của Tư Cảnh Hàn có vấn đề, chiêu thức hắn dùng tuy hiểm nhưng không đủ sức, so với trước kia đúng là không thể phát huy hết tác dụng của đòn tấn công.
Hết một đòn nữa, anh cùng Tư Cảnh Hàn lùi về sau phòng thủ, tên kia chưa mấy suy suyển, sức của hắn ta rất mạnh, đoán chừng đã dùng thuốc đặc chế mà tổ chức cấm sử dụng để đột ngột tăng thể lực. Nghĩ đến hai người cùng đối phó một mình tên kia lúc này sẽ mất thời gian, nhưng điều quan trọng bây giờ là đến được chỗ Hoàng Tịch Liên đang cần ứng cứu chứ không phải hạ gục đối phương, nên trước tiên giữ chân hắn ta ở lại đây và anh hoặc Tư Cảnh Hàn sẽ đến chỗ hai cô gái mới là thượng sách.
Cuối cùng, Tề Thiếu Khanh quyết định mình sẽ trực diện đối phó với người kia: "Cậu đến chỗ Hoàng Tịch Liên, người này để tôi ngăn lại."
Bên này Mục Đương cũng không đứng yên nữa, người của Tư Cảnh Hàn đang cật lực đối phối với thủ hạ của ông ta giữa lúc rối ren không ngờ Mục Đương sẽ đánh lén từ phía sau, bắt được Hoàng Tịch Liên và Hoắc Duật Hy đang nấp ở một góc. Nhưng ông ta cũng thừa hiểu một mình không thể chế trụ được hai người cùng lúc, vừa hay Tư Cảnh Hàn xông đến bèn cười nhếch môi nói ra sự thật: "Tư Cảnh Hàn, mày chỉ chọn được một người thôi."
Tư Cảnh Hàn khuôn mặt lạnh lùng, mày kiếm khẽ nhíu lại một cái rồi nhanh chóng tiến lên.
Mục Đương và hắn thọ chiêu, ông ta không phải là một lão già còm cõi mà thật chất là một cao thủ ít đối thủ, đối với những miếng đánh Tư Cảnh Hàn học từ tổ chức ông ta đều đoán được. Hoắc Duật Hy và Hoàng Tịch Liên liên tục bị xô đẩy qua những chiêu thức rốt cuộc Tư Cảnh Hàn không còn cách nào khác phải chọn cứu hẳn một người.
Hoàng Tịch Liên nhanh nhẹn hơn, vốn dĩ cô ấy không liên quan đến chuyện này, nếu không phải vì hắn cô ấy cũng không phải rơi vào cảnh nguy hiểm.
Tư Cảnh Hàn mím chặt môi, ôm Hoàng Tịch Liên lùi về phía sau, nhìn Hoắc Duật Hy thẩn thờ tuyệt vọng, lòng quặn thắt từng cơn.
"Hừm.." Mục Đương cười nham nhở xiết lấy Hoắc Duật Hy, gằn giọng: "Thấy không, thấy không? Hắn vẫn chọn người khác bỏ mặc cô rồi. Ha ha ha..."
Tư Cảnh Hàn muốn nói nhưng chẳng thốt ra được lời nào nhìn Mục Đương dí sát khẩu súng vào gáy Hoắc Duật Hy, cô không phát ra âm nào cả, cứ như đã không còn sức sống. Hoàng Tịch Liên cũng ngẩn ngơ, không ngờ Tư Cảnh Hàn lại cứu mình, thế còn Hoắc Duật Hy thì phải làm sao? Hốc mắt của cô ửng đỏ.
Ngay tại giây phút này tất cả hoạt động đều trở nên ngưng trọng, Tề Thiếu Khanh cũng buông tên đặc công trong tay ra, hắn ngã nhào xuống đất ôm bụng ho khan ra một búng máu, đều còn sót lại là tiếng cười cuồng dã của Mục Đương. Lão ta hít mạnh một hơi như lấy lại được sinh khí, hai thế lực đang giao chiến trở về trạng thái phòng thủ lẫn nhau, không ai dám manh động thêm chút nào.
"Tư Cảnh Hàn, mày nói xem tao nên làm gì ả đàn bà này nhỉ?"
Nhưng không đợi Tư Cảnh Hàn trả lời lão ta lại nói tiếp: "À à, mày đừng nói với tao là ả đàn bà này không liên quan gì đến mày, tùy tao xử trí. Những lời này đó, không còn phản tác dụng nữa đâu, nếu mày có gan nói không cần Hoắc Duật Hy, tao liền cho mày thấy cô ta rời khỏi thế giới này thế nào."
Quả nhiên Tư Cảnh Hàn im lặng không nói câu nào, vẻ mặt lạnh lùng nhưng không hề dửng dưng như trước đây, so với cái lần đối phó với Na Mộc Lệ thì lần này Mục Đương đã bị dồn vào đường cùng không cần phải e dè thêm một thế lực nào nữa, ông ta nói được thì nhất định sẽ làm được, cho nên Tư Cảnh Hàn không mạnh miệng, không thể qua mặt ông ta.
"Sao sao, không nói được tiếng nào luôn à?" Mục Đương ra vẻ mỉa mai, lại đập đập cây súng vào má Hoắc Duật Hy, đùa nhạo: "Cô thì hắn cũng cần đấy nhưng là thứ được xếp ở vị trí cuối cùng, thấy không, đã bảo cô sớm tỉnh mộng làm việc cho ta mới là đúng đắn."
"Mục Đương, hôm nay dù có làm ma tôi cũng không tha cho ông." Vì một câu vừa rồi của Mục Đương mà giọng nói của Hoắc Duật Hy trở nên dữ dằn, ông ta nghe xong lại cười khà khà giống như vừa nghe kể về một câu chuyện tiếu lâm: "Ồ, thế à, nhưng mà ở đây có rất nhiều người không muốn điều này xảy ra đấy, Hoắc Duật Hy cô biết không, cái mạng của cô lúc này có giá trị đến thế nào."
"Ông nằm mơ đi, tôi đã phản bội anh ta thì ông nghĩ anh ta còn có thể vì tôi mà hy sinh lợi ích?" Hoắc Duật Hy nói với Mục Đương nhưng cũng là tự trào cho bản thân mình, ngẩn đôi mắt ngấn lệ nhìn Tư Cảnh Hàn một cái nhưng rất nhanh quay đi chỗ khác, đau lòng tan ra trong khoảnh khắc.
Mục Đương tặc lưỡi đầy tiếc nuối: "Sai rồi, sai rồi. Đương nhiên là hắn có thể, thậm chí là không tiếc gì nữa kìa, tin ta đi."
Hoắc Duật Hy đương nhiên không tin.
Mục Đương càng cười lớn, quát: "Hàn Tín, Hàn Tín ngươi mau ra đây để nói chứng minh lời ta nói có chỗ nào sai không!"
Lạc Tư Vũ đưa Hàn thúc từ một góc bước ra, thúc ấy không nói gì cả, cứ như một lời thừa nhận.
"Thấy không, Tư Cảnh Hàn động lòng với cô, cho nên dù cô phản bội hắn thì bản thân cô vẫn bình yên vô sự đến bây giờ, nếu không dù có mười cái mạng cô cũng không đủ để sống!"
Trái tim Hoắc Duật Hy như ngừng đập, đôi môi trở nên run rẩy nhìn Tư Cảnh Hàn: "Ông ta nói... là thật?"
Tư Cảnh Hàn không nói gì, chỉ nhìn cô, trầm mặc.
"Ây da, đừng vội khóc chứ, tiếp theo còn có nhiều chuyện hay hơn mà." Mục Đương ghì súng sát vào gáy Hoắc Duật Hy, "Thế nào, Tư Cảnh Hàn, chọn đi, là cô ta chết, hay mày chết?"
Những người có mặt đều kinh sợ nhìn về phía Tư Cảnh Hàn, sợ hắn lựa chọn sẽ dẫn đến thảm cảnh.
"Tư Cảnh Hàn, không..." Hoắc Duật Hy ở trong tay Mục Đương bất lực lắc đầu: "Tại sao anh có Bảo Bối rồi còn phải động lòng với tôi, tôi không tin, tôi không tin..."
Giọng nói của Tư Cảnh Hàn ngỡ từ lâu đã biến mất nay vang lên giống như rượu ủ ngàn năm, thật mê ly: "Vậy em nói đi, tôi đã động lòng rồi thì tôi chết hay là em chết?"
Hắn tiến lên một bước, đến trước mặt Mục Đương, bình thản.
"Cảnh Hàn!" Những người khác thất thanh gọi nhưng Tư Cảnh Hàn không có ý định quay đầu.
Mục Đương cười sảng khoái: "Ra là con trai Tư Cảnh Uyên vẫn biết một chữ tình đáng giá... Thật bất ngờ đấy, vậy mà ta cứ nghĩ ngươi lúc nãy chọn con nhóc kia là đã muốn bỏ mặc cô ta rồi."
Hoắc Duật Hy lệ rơi như tuyết đang rơi, nhìn Tư Cảnh Hàn gọi nhỏ tên hắn.
"Hoắc Duật Hy, đừng khóc, sẽ không sao đâu." Tư Cảnh Hàn trấn an, lúc hắn kéo Hoàng Tịch Liên về phía mình thì đã biết chuyện này sẽ không tránh được, chẳng qua cô nói với hắn sống chết không rời nên làm sao hắn có thể để cô xảy ra chuyện gì.
Mục Đương nhìn Tư Cảnh Hàn tay không đứng yên tại chỗ, ánh mắt nóng rực, khàn giọng chỉ để một mình Hoắc Duật Hy nghe thấy: "Hoắc Duật Hy, Hoắc Duật Hy thấy không, chỉ có cô, chỉ có cô mới hạ gục được hắn... chỉ cần là cô thì hắn sẽ không phản kháng, cô tin ta đi. Nếu ta thất thủ, thì chốc nữa đây cô sẽ còn một cơ hội cuối cùng."
Hoắc Duật Hy chỉ cảm thấy toàn thân Mục Đương đang run lên, cả lời của ông ta cô còn chưa tiêu hóa kịp thì một mũi súng đã hướng về phía Tư Cảnh Hàn, hắn đứng im như phỏng, cả chớp mắt cũng không có.
Không gian hoàn toàn ngưng trọng, tất cả dường như không có âm thanh.
"Pằng!" một tiếng đinh tai nhức óc, và tiếng thét đau xé của Mục Đương phá vỡ chuỗi tĩnh lặng.
Cây súng trên tay ông ta rơi xuống, đường đạn chếch sang một bên sượt qua khuôn mặt của Tư Cảnh Hàn.
Giữa cổ tay ông ta máu không ngừng tuôn ra, kéo Hoắc Duật Hy cùng gục xuống.
Có hai tiếng súng đã nổ ra cùng một lúc, ngay thời điểm Mục Đương bắn ra phát đạn thì Trí Quân từ đằng xa cũng kịp ra tay, cô đã mang người đến, vừa đúng lúc, không sớm không muộn, thật trùng khớp cứ như một tay bắn thiện xạ chỉ bằng một viên đạn đã trúng mục tiêu.
Tất cả đã sụp đổ, trạng thái đang đề phòng lẫn nhau giữa hai nhóm người lập tức trở nên hỗn loạn, Mục Đương bị thương đoàn người của ông ta cứ như rắn sắp mất đầu, liều chết lần nữa lâm vào ác chiến. Nhưng nhóm người của ông ta đưa tới đều đã rệu rã, thật chất sau đó chỉ là một cuộc đàn áp đẫm máu.
Tư Cảnh Hàn không hề chần chừ, càng không quá ngạc nhiên khi bản thân vẫn bình yên vô sự, tất cả đều đã có dự tính, hoặc vào giờ khắc này linh cảm của hắn chính xác hơn bao giờ, hắn sẽ không gục ngã trong tay ai khác ngoại trừ một người...
Ngay khoảnh khắc tiếng súng vang lên hắn lập tức hành động, nhanh chóng đem Hoắc Duật Hy từ trong tay Mục Đương kéo về phía mình khi thuộc hạ ông ta còn chưa kịp vây tới. Cả Lạc Tư Vũ, Tề Thiếu Khanh và Mặc Lạc Phàm trong phút này đều thở phào nhẹ nhõm, cứ như mọi chuyện dời non lấp bể, dù khó khăn hay nguy hiểm tới đâu thì ở thời điểm này đều đã kết thúc.
Không còn ai có thể đến gần chỗ của Tư Cảnh Hàn mà gây nguy hiểm, trong khi đó đoàn người của Trí Quân đang gấp rút tiến vào.
Chỉ là trong vài giây ngắn ngủi này khi Tư Cảnh Hàn không giấu được kích động ôm chặt lấy Hoắc Duật Hy, mọi chuyện mới thật sự bắt đầu.
"Không còn ai có thể tổn thương em được nữa rồi."
Cô ở trong ngực hắn lặng thin, đôi mắt vô hồn, giọng nói vừa mới tìm lại trở nên run rẩy:
"Tư Cảnh Hàn, tôi không nghe nhầm... lúc nãy anh nói, anh động lòng với tôi rồi sao?"
Tư Cảnh Hàn không hề do dự: "Đúng vậy... Tôi yêu em, bằng mọi giá."
"Bằng mọi giá?" Hoắc Duật Hy cười lơn, hỏi lại.
"Đúng vậy."
Hoắc Duật Hy đột nhiên như hiểu ra, bàn tay mảnh khảnh lặng lẽ mân mê vào váy cưới, thật mềm mại: "Như thế nào cũng được?"
"Ừm..." Tư Cảnh Hàn chắc nịch.
"Vậy thì anh chết đi!" Con dao sắt bén bỗng chốc được vung lên, "Uỵch!" Tư Cảnh Hàn bị một lực lớn đẩy ra, kế đó Hoắc Duật Hy cũng bổ nhào đến.
"Không, Tiểu Hy!" Tề Thiếu Khanh thét lên, những người khác cũng kinh hoàng không kịp trở tay, gọi tên Tư Cảnh Hàn bảo hắn tránh ra.
Chỉ là tất cả đều đã trở nên quá muộn, dù chỉ là một phần nghìn của một giây thì vào lúc này cũng trở nên chậm trễ.
Hoắc Duật Hy vô hồn cứ như một mũi kiếm lao tới, chuẩn bị tàn nhẫn xé toạt cõi lòng của Tư Cảnh Hàn, trong khoảnh khắc ấy cả người hắn cứng nhắc, kịp nhận ra một sự thật nên đứng đó không lay chuyển, đôi môi hồng nhuận khẽ nở nụ cười.
Một nụ cười thật nhẹ nhưng còn đẹp hơn ánh nắng hiếm hoi của mùa đông, tan chảy và đầy bi thương.
Vào giờ phút này hắn lại lựa chọn nụ cười, bởi vì ngoài ra không còn biểu ngữ nào nữa dành cho cho một kết thúc thật sự.
"Hự!"
Đừng mong có ngoại lệ, sự thật vẫn là sự thật...
Không có ngoại lệ, không có sự kịp thời kỳ tích nào cả, con dao bén lạnh thẳng thừng đâm vào ngực trái của hắn.
Và bởi vì hắn đâu phải một người bằng sắt đá, nên máu... máu từ tây trang trắng tinh, từ bộ lễ phục chú rể đẹp đẽ cứ thế loan đỏ như màu hoa bỉ ngạn.
Nhưng... hắn vẫn mặc kệ đau đớn, càng không dám ngã xuống, khuôn mặt trong trẻo đã trắng bệch dùng chút sức lực còn lại ôm chầm lấy Hoắc Duật Hy đang tần ngần cầm con dao dính đầy máu.
Tên thủ hạ thân tín đi theo Mục Đương vốn dĩ đã bị Tề Thiếu Khanh hạ gục đang vươn dậy, trong đám người hỗn loạn hắn ta như một con thú khát máu cầm một thân ghế đã gãy lao đến chỗ của cô, liều chết cũng muốn có người chết chung.
Hắn ta dùng hết sức, không cần phân biệt, tàn bạo đập mạnh thân ghế xuống.
"Ầm!"
Thân ghế nát gãy...
Giây phút này có thể lắng nghe được âm thanh tí tách như hạt mưa đang rơi, từng giọt, từng giọt nhỏ xuống.
"Tạch."
"Tạch."
"Tạch."
Trên nền tuyết trắng xóa, từng chấm máu đỏ loang lổ tan ra cũng xinh đẹp như một đóa hoa vừa bung nở.