"Không có nhưng nhị gì cả, đừng tưởng có Đại Bạch thì em sẽ không tính sổ chuyện anh xấu anh đã làm." Hoắc Duật Hy đanh giọng, đẩy Tư Cảnh Hàn xuống giường, kéo áo ngủ của hắn khỏi vai.
"Không được." Tư Cảnh Hàn chặn bàn tay của Hoắc Duật Hy: "Đại Bạch đang ngủ ở bên cạnh, bà xã đừng đùa nữa mà."
"Ai đùa với anh? Mau nằm xuống." Hoắc Duật Hy hung hăng đè hai cánh tay của Tư Cảnh Hàn xuống gối, mặt đối mặt với hắn: "Anh nuôi con trai của em thành bộ dạng này, anh nói anh đáng tội gì?"
Tư Cảnh Hàn không hiểu: "Đại Bạch vẫn rất tốt mà."
"Đúng là tốt nhưng mà không tốt."
"Như vậy là thế nào? Bà xã nói thật khó hiểu."
Hiện tại Hoắc Duật Hy khó lòng mà giải thích với một người không mang tâm tư của Tư Cảnh Hàn, cô thở hắc một hơi: "Được rồi, bỏ qua chuyện này. Nhưng chuyện anh muốn tìm phụ nữ khác sinh con thì em không thể bỏ qua."
"Bà xã cũng không muốn sinh mà." Tư Cảnh Hàn nói lý lẽ, ánh mắt ngược lại chất vấn Hoắc Duật Hy.
"Sao cơ?" Cô thật không nghĩ ra hắn dựa vào đâu mà nói những lời như vậy.
"Lọ thuốc trong bàn trang điểm của bà xã không phải vitamin." Tư Cảnh Hàn nói đến đây thì mi tâm nhíu thành một đoàn, bất giác nhớ đến gì đó: "Bà xã cất rất kỹ, không muốn ông xã thấy."
Chuyện này đến quá đột ngột khiến Hoắc Duật Hy phải bất ngờ, cô nắm lấy cổ áo của hắn kéo sát về phía mình: "Làm sao anh biết được, anh biết chuyện này từ khi nào?"
Đối với câu hỏi này của cô Tư Cảnh Hàn không trả lời được, hắn chỉ biết có chuyện này là thật, nâng giọng khẳng định lần nữa: "Nhưng bà xã không muốn sinh em bé mà phải không?"
Lần này người phải cứng miệng là Hoắc Duật Hy, cô không biết nên trả lời sao cho thỏa đáng vào lúc này, đặc biệt trí nhớ của Tư Cảnh Hàn nửa tỉnh nửa mê rất nguy hiểm, thêm vào đó trong lòng hắn trước kia đã biết được bao nhiêu bí mật của cô cô cũng không rõ, lâu lâu hắn lại xuất kích một chiêu làm cô vô phương chối cãi.
"Đó là chuyện của trước đây, thật sự có chút hiểu lầm giữa chúng ta cho nên bà xã mới làm như vậy." Hoắc Duật Hy chỉ có thể như vậy, còn những lời cô có thể nói thì Tư Cảnh Hàn bây giờ lại không hiểu.
Có vẻ Tư Cảnh Hàn cũng không muốn đào sâu vấn đề này, hắn trật tự nằm xuống: "Bây giờ bà xã nói nuôi ông xã tốn tiền mà, sinh em bé cũng rất tốn tiền, nên là không được đâu."
"Anh đừng có biện bạch, vậy người khác sinh con cho anh thì không tốn tiền à?"
"Đó là chuyện sau này, bây giờ ông xã cũng đâu nói là sẽ sinh."
"Tư Cảnh Hàn, đừng khiến em nổi đóa, cái gì mà bây giờ với chẳng sau này?! Anh còn nhắc tới sinh em bé với phụ nữ khác em liền hoạn anh!" Hoắc Duật Hy thẳng thừng hét lên sau đó lập tức im bặt vì nhớ ra trong phòng còn một đứa nhỏ đang ngủ.
Cũng may Đại Bạch dễ ngủ, chẳng mảy may gì tiếng thét, lật người chổng mông ôm chăn ngủ tiếp.
Tư Cảnh Hàn có chút không vui với Hoắc Duật Hy vì cô đã ảnh hưởng đến con trai của hắn, khẽ đắp chăn cho Đại Bạch rồi nhẹ giọng trách. Biểu hiện này của hắn khiến trái tim Hoắc Duật Hy bất giác phím đau.
"Em không cố ý."
Tư Cảnh Hàn không đáp, hắn kéo áo choàng ngủ của mình ngay ngắn rồi quay mặt về phía Đại Bạch ôm lấy thằng bé.
"Tiểu Bạch..."
Hoắc Duật Hy từ thế chủ động biến thành bị động nắm lấy cánh tay phải của Tư Cảnh Hàn, lắc nhẹ, mới phát hiện trên đó có một vết sẹo mờ.
Mặc Lạc Phàm từng nhắc qua với cô đoạn thời gian sau này anh đã giúp Tư Cảnh Hàn giải quyết viên đạn lưu lại trên cánh tay của hắn, nên bây giờ nhìn thấy dấu tích cô cũng không quá bất ngờ.
Chỉ là vết sẹo này làm cô liên tưởng đến ở một vị trí khác trên người hắn cũng có một vết sẹo.
Ngoại trừ vết sẹo có từ bé ở trên lưng.
"Tiểu Bạch, quay qua đây."
Hoắc Duật Hy mãi sờ soạn trên người mình khiến Tư Cảnh Hàn không thể nằm yên, vì không để Đại Bạch bị ảnh hưởng nên hắn đành xoay lưng lại, để Hoắc Duật Hy muốn làm gì thì làm.
Hoắc Duật Hy kéo vai áo của hắn xuống, cũng không có ý nghĩ đen tối nữa, mà quan sát kỹ vùng da bên ngực trái của hắn.
Quả nhiên nắm bắt được vấn đề rất nhanh.
Ở đó cũng có một vết sẹo, không dễ dàng nhìn thấy nhưng cũng không hoàn toàn mất đi.
Bất giác cô muốn đưa tay chạm vào vết hằn nơi đó, nhưng lại bị Tư Cảnh Hàn phản ứng rất kịch liệt: "Đừng, đau lắm bà xã."
Ngón tay sắp chạm vào vết sẹo của Hoắc Duật Hy thoáng run lên.
Cô cũng thấy mình thật gan dạ để chạm vào vết tích tàn nhẫn mà mình đã gây ra cho hắn.
Cô biết "đau" mà hắn nói không phải là một loại đau về thề xác. Mà là nỗi đau tinh thần đã thấm vào cốt tủy, một cơn gió thổi qua cũng đủ làm rát buốt cả tâm hồn.
Cô cúi đầu hôn lên vết sẹo đó, Tư Cảnh Hàn muốn ngăn cản nhưng động tác của cô nhanh hơn.
Trên người hắn mùi gỗ đàn hương vẫn nhàn nhạt, trên môi cô vẫn là cảm giác mịn màng của da thịt xinh đẹp. Ngón tay của cô khẽ lướt trên xương quai xanh nổi bật của hắn như một cách dụ hoặc với danh nghĩa chính đáng là vỗ về một tâm hồn rạn vỡ.
"Tư Cảnh Hàn, em xin lỗi..."
Phía trên ánh mắt người đàn ông từ lâu đã tối lại, nhịp thở của hắn vẫn vững vàng nhưng mi tâm ánh lên nét nghiêm khắc như đang tự vấn lòng mình.
Khi Hoắc Duật Hy muốn tiến xa hơn hắn lập tức ngăn cô lại, lắc đầu từ chối: "Bà xã, ông xã buồn ngủ rồi."
"Tại sao Tư Cảnh Hàn, chẳng lẽ anh vẫn trách em chuyện lọ thuốc?"
"Không phải." Tư Cảnh Hàn lắc đầu, "Ông xã không biết phải nói thế nào nữa, nhưng ông xã không trách bà xã, mà chỉ thấy buồn thôi."
Hắn đơn giản biểu đạt, trong khi đó Hoắc Duật Hy nhất thời không biết nói gì. Chung quy, đôi mắt nét u buồn trong đôi mắt của hắn cũng làm chính cô đau lòng.
Có lẽ mãi mãi cô cũng không hiểu hết Tư Cảnh Hàn trước kia đã từng hy vọng thế nào trong mối quan hệ mong manh của hai người.
Hắn đã kỳ vọng thế nào để bây giờ trong ánh mắt cứ ngỡ như vô lo vẫn mang dáng dấp của sự thất vọng.
"Tiểu Bạch..."
"Rừm... Rừm..." Tiếng điện thoại đến đúng lúc đã cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Tư Cảnh Hàn xuống giường, đến bàn tivi lấy điện thoại sau đó trở lại đưa cho Hoắc Duật Hy: "Bà xã, điện thoại."
Hoắc Duật Hy ngậm ngùi nhận lấy điện thoại, liếc nhìn số gọi đến một cái thì lập tức nhìn lên người phía trên.
Hắn cũng không che giấu ý nghĩ của bản thân, không vui ra mặt vì đến giờ đi ngủ rồi Tề Thiếu Khanh còn gọi vào di động cá nhân của Hoắc Duật Hy.
Khi cô bắt máy hắn cũng ngồi xuống giường, giả vờ chỉnh lại tư thế ngủ cho Đại Bạch. Vậy mà Hoắc Duật Hy vừa nói alo xong đầu dây bên kia đã nói thông báo một tin động trời.
[Tuần sau anh và Hoàng Tịch Liên đính hôn, ngày mai em đưa Đại Bạch đến để chọn lễ phục.]
"Sao cơ?!" Hoắc Duật Hy suýt nữa đã thét lên nhưng may còn kìm giữ lại được, bởi vì kinh hãi mà trở nên lắp bắp nhìn lại màn hình di động, quả nhiên là số của Tề Thiếu Khanh: "Anh... anh Thiếu Khanh, anh không có nhầm lẫn chứ, đính hôn?"
Ở bên kia, Tề Thiếu Khanh vẫn rất thản nhiên: [Không lầm đâu, nhưng em cũng đừng nghỉ quá nhiều, là hôn thương mại...]
[Đúng vậy, Tề Thiếu Khanh và tôi đã có thỏa thuận riêng, kết hôn chỉ là trên danh nghĩa.] Đột nhiên giọng nói quen thuộc của Hoàng Tịch Liên đột nhiên chen ngang vào làm Hoắc Duật Hy kịp nhận ra cô ấy cũng đang có mặt ở đó.
"Hai người đang ở đâu thế?"
[Đang ở CBL Hoàng Gia, ba của tôi và ba mẹ của anh ấy đang dùng bữa bên trong, còn hai chúng tôi đích thì trốn ra ngoài để gọi điện thông báo với mọi người đấy!]
[Được rồi, qua bên kia đi.] Là giọng của Tề Thiếu Khanh xua đuổi Hoàng Tịch Liên, sau đó anh lại nói vào điện thoại: [Được rồi, là Hoàng Tịch Liên bát nháo muốn nói cho bạn bè biết trước, anh phải gọi cho Tư Vũ và Lạc Phàm nữa nên cúp máy đây. Ngày mai gặp nhau sẽ nói rõ hơn, tạm biệt.]
Hoắc Duật Hy bần thần nhìn màn hình điện thoại đã tối đen, có cảm giác kích động không nói thành lời.
"Tư Cảnh Hàn, anh nghe gì không? Anh Thiếu Khanh đột nhiên lại đính hôn, còn là Hoàng Tịch Liên của anh nữa chứ?!"
So với vẻ ngạc nhiên của cô Tư Cảnh Hàn thái độ vẫn như trước không đổi, thản nhiên hỏi vặn lại: "Anh Thiếu Khanh của bà xã kết hôn nên bà xã không muốn?"
"Không phải là muốn hay không, nhưng mà thật sự rất bất ngờ." Hoắc Duật Hy tình ngay lý gian, bất quá mới hiểu được ý tứ của Tư Cảnh Hàn: "Anh hiểu sai ý của em rồi đâm ra giận dỗi đấy à?"
"Không có." Tư Cảnh Hàn đặt lưng nằm xuống giường, ôm lấy Đại Bạch: "Ông xã ngủ trước đây, ngày mai còn phải đi làm, bà xã ngủ ngon."
Hoắc Duật Hy nhìn tính khí tồi tệ của Tư Cảnh Hàn trong lòng ánh lên một chút mất mát, đẩy hắn một cái: "Vậy anh có cho mượn Đại Bạch không?"
"Tại sao không?"
Khi tình địch của mình sắp kết hôn dù hắn có ngốc cũng biết tạo điều kiện cho người ta thuận lợi hoàn thành lễ cưới chứ. Đừng nói là một Đại Bạch, bắt hắn làm phù rể luôn cũng được.
Nghĩ đến đây tâm tình của Tư Cảnh Hàn đột nhiên tươi tốt hẳn ra, hắn không cho Hoắc Duật Hy biết được ý nghĩ này của mình mà nhìn con trai say ngủ rồi cong khóe môi cười với nhóc.
Đại Bạch, cố lên.
Hoắc Duật Hy nhìn hắn dám lạnh lùng với mình thì có chút bực tức, là cô bỏ tiền rồi lại bỏ công ra nuôi hắn, hắn lại tỏ thái độ với cô, đáng chết.
"Bịch!"
Hoắc Duật Hy nằm xuống, đưa chân vắt ngang eo của Tư Cảnh Hàn, kẹp chặt lấy hắn, thu hút sự chú ý của đối phương. Nhưng người đàn ông kia cứ như một khối gỗ bất động, kết quả cô nổi bạo nhưng nhiều lắm cũng là đạp đạp lên hông của hắn xả giận trước mắt rồi hậm hực nhắm mắt đi ngủ.
Đại Bạch và Hoắc Duật Hy nết ăn và nết ngủ giống nhau, ăn dễ mà ngủ cũng dễ, chưa chi cô cũng đã như Đại Bạch ngủ say đến nổi không biết trời đất là gì.
Bấy giờ người đàn ông nằm kẹp giữa hai mẹ con mới bắt đầu cử động, không nghiêng người nữa mà nằm ngửa đúng tư thế ngủ sinh học, nhanh chóng hai mẹ con kia thay phiên nhau lao vào lòng của hắn, mỗi người chiếm cứ một bên cánh tay. Đại Bạch nhỏ nhắn gần như bò hẳn lên người của hắn, Hoắc Duật Hy lại có xu hướng dịch người xuống thấp hơn, cánh tay ôm ngang bụng của hắn, hai chân cũng không yên kẹp lấy một bên đùi làm hắn khó mà nhúc nhích.
Tư Cảnh Hàn thầm thở dài một phen, đưa tay chỉnh lại vị trí của Đại Bạch để nhóc thoải mái hơn, rồi kéo chăn lên đắp cho Hoắc Duật Hy, khẽ vuốt tóc của cô, mâu quang lam biếc lạnh lùng thoáng dãn ra, có lẽ hắn vẫn không kìm lòng của mình được, cúi đầu hôn lên trán cô, thấp giọng nói nhỏ: "Bà xã, ngủ ngon."
Hôm sau Tư Cảnh Hàn đến chỗ làm việc Hoàng Tịch Liên cũng có mặt ở đó, chuyện hôn sự trong mắt cô hoàn toàn là một sự kiện dùng để làm hài lòng ba mình chứ chẳng mang ý nghĩa nào cả.
Đến bây giờ việc liên hôn của hai nhà đã được giăng kín mặt báo chỉ sau một đêm nhưng khuôn mặt cô dâu trong thế nào thì người bên ngoài không ai rõ ràng, thậm chí người trong ngành với Hoàng Tịch Liên cũng chẳng mấy ai biết được thân thế ẩn phía sau cái tên Angel.
"Chiều nay Hoắc Duật Hy sẽ đem Đại Bạch đến sao?" Vừa thấy Tư Cảnh Hàn ngồi xuống, Hoàng Tịch Liên đã hào hứng hỏi ngay.
Tư Cảnh Hàn gật đầu.
"Mặc dù em rất háo hức mong gặp được con trai của anh nhưng mà không cần phiền phức thằng bé đến thế đâu, dù sao cũng là hình thức."
"Tề gia muốn Đại Bạch đến, thằng bé lại con trai nuôi của anh ta nói thế nào cũng nên tham dự."
Hoàng Tịch Liên nhếch mày nghĩ đến chuyện mình và Tề Thiếu Khanh kết hôn đã tự cảm thấy hoang đường, sớm muộn gì anh cũng sẽ tìm cớ thích hợp để hủy bỏ, cho nên có để Đại Bạch đến làm hoa đồng hay không thì lễ đính hôn vào cuối tuần cũng không diễn ra.
"Tháng sau có chương trình thời trang "bố và con trai", tuần này anh có định đưa Đại Bạch đến ứng tuyển không?"
"Có."
Mặc dù người ban đầu hỏi là Hoàng Tịch Liên nhưng khi nhận được đáp án cô lại bất ngờ: "Không phải chứ, anh dùng mọi cách để kiếm thêm thu nhập sao? Vậy mà em cứ tưởng anh sẽ để Đại Bạch ở trong lòng kính, khư khư không cho ra ngoài chứ."
Cách nghĩ này của Hoàng Tịch Liên Tư Cảnh Hàn không trách được, mà đơn giản giải thích: "Mommy Đại Bạch không cho thằng bé ăn ăn kem ngoài phố nhưng Đại Bạch rất muốn ăn. Ngoại trừ việc theo tôi đi làm thì nhóc con không có cách nào thoát khỏi tầm kiểm soát của mommy nó được."
Hoàng Tịch Liên không còn lời gì để nói, thì ra mục đích đi làm của hai cha con Tư Cảnh Hàn lại vĩ đại như vậy.
"Thôi được rồi, xem như hai người lợi hại. Bây giờ em phải ra ngoài, buổi chiều lại gặp nhau nhé." Vừa nói cô vừa cầm ví đứng dậy, đẩy cửa đi ra.
Trùng hợp cánh cửa cũng bị người khác mở ra khiến Hoàng Tịch Liên chới với nhào về phía trước.
"Bịch!"
Một bàn tay vững vàng trụ lấy vai của cô, đẩy sang vào trong.
"Đi đâu?"
Giọng nói của Tề Thiếu Khanh khiến Tư Cảnh Hàn chú ý ngẩn đầu lên, lại trông thấy vẻ mặt khó chịu của Hoàng Tịch Liên nhìn anh như sắp gây sự, hắn bèn đánh ánh mắt đi chỗ khác xem như không thấy gì.
Hoàng Tịch Liên mở miệng ra với thái độ rất tệ: "Không liên quan đến anh, hôm nay ở công ty tôi không có lịch, chỉ đến xem công việc của Cảnh Hàn thôi."
Tề Thiếu Khanh thoáng nhìn về phía Tư Cảnh Hàn, sau đó xoay người hướng ra cửa ra lệnh cho Hoàng Tịch Liên: "Đi theo tôi."
"Xin lỗi, hiện tại không nằm trong khung giờ làm việc của tôi, nên là Tề tổng, anh không có quyền ra lệnh cho tôi."
"Hoặc là tự giác, hoặc là tôi sẽ cưỡng chế khiến em mất mặt, em cứ chọn." Giọng nói của Tề Khanh không cho phép chút thương lượng nào xảy ra, gần như là dứt lời xong anh đã túm Hoàng Tịch Liên đem đi.
Tư Cảnh Hàn không giúp cô giải vây, ngồi yên tĩnh một chỗ coi như đang xem một đoạn phim hay, quan trọng hơn là chuyện tốt của Tề Thiếu Khanh hắn chẳng có lý do gì đã phá đám.
Hiện tại công việc của hắn đã đi vào quỹ đạo, trở thành một người mẫu tự do mà công ty chú ý, sắp thoát khỏi cái bóng trợ lý của Hoàng Tịch Liên mà danh chính ngôn thuận trở thành thành viên của công ty giải trí.
Thẩm Vy mấy ngày hôm nay cũng không đến chỗ của hắn đưa cơm, không biết là đã thông suốt hay bị người khác đàm tiếu mà mỗi khi thấy hắn lại cố tình đi hướng khác.
Mặc dù hắn muốn nói với cô ấy không cần thiếu tự nhiên như vậy nhưng mà không thể phủ nhận việc lãng tránh hiện tại của cô khiến hắn thấy thoải mái hơn, không cần phải khó xử trong việc nghĩ ra lý do từ chối ý tốt. Cho nên cô không đến gần hắn cũng cứ xem chuyện này như gió thoảng mây bay.
Chỉ là chuyện gì càng có vẻ êm đềm, dễ dàng vượt qua thì càng ẩn chứa nhiều nguy cơ tiềm ẩn.
Hắn không biết để có được một cục diện tốt đẹp như vậy Hoắc Duật Hy đã dày không ít công sức để dàn xếp để rồi khi chân tướng lộ diện, hắn mới biết bà xã của mình cũng là người lắm tâm cơ.
Một lúc sau Hoàng Tịch Liên cũng có mặt trên xe của Tề Thiếu Khanh.
"Tề Thiếu Khanh, mọi chuyện đang yên đang lành tự dưng anh lại nổi cáu với tôi, bây giờ còn bắt tôi đi theo anh, có thấy vô lý không?"
Tiếng nói đầy tức giận của Hoàng Tịch Liên khiến Tề Thiếu Khanh thêm phần khó chịu, "Lúc đồng ý diễn vở kịch này với tôi, em đã hứa sẽ nghiêm túc thực hiện, vậy đêm qua em đã làm cái gì, có giữ cho tôi chút sỉ diện nào không?"
"Tôi đã làm cái gì sai chứ? Chuyện tôi đi với Chung Kiến cũng không để người bên ngoài biết được, anh sợ cái gì?"
"Câu này là tôi hỏi em. Em đừng chất vấn ngược lại tôi." Tề Thiếu Khanh không đủ kiên nhẫn để nói lý lẽ với Hoàng Tịch Liên, đặc biệt là khi cô dùng thái độ này để đối chất với anh.
Hoàng Tịch Liên từ đêm qua đã một phen tức giận, hôm sau lại bị anh kéo lên xe tính sổ thì bộc phát hoàn toàn: "Cùng lắm thì anh có thể nói chuyện này với ba của tôi, hẳn là một cái cớ tốt để hủy hôn, anh còn không hài lòng?"
"Tôi đã nói chuyện hôn sự tôi tự có cách giải quyết riêng, không đến lượt nhờ phụ nữ sắp đặt."
"Tề Thiếu Khanh, anh đừng tưởng đàn ông các anh thì hay ho, phụ nữ của chúng tôi nhúng tay vào thì đã làm sao? Đừng nghĩ tôi từng nói thích anh thì tôi sẽ tuyệt đối nghiêng mình về phía của anh." Hoàng Tịch Liên rất thẳng thắn, cô không hề né tránh việc bản thân thích anh, nhưng lập trường vô cùng vững vàng: "Số ảnh tôi có được đều trước mặt anh hủy đi rồi, sẽ không có chuyện ti tiện sau này lợi dụng làm phiền anh nữa, nên anh đừng lo. Tôi nói được làm được, hôn sự này là do chỗ của ba mẹ anh đề xuất, không phải do tôi, nên anh không có quyền ỷ thế nghĩ rằng tôi đang theo đuổi anh mà tự quyết định luôn việc riêng của tôi, được chứ?"
"Em không thể bớt ồn ào một chút à?" Tề Thiếu Khanh quát khẽ, mi tâm nhíu chặt nhìn Hoàng Tịch Liên khí thế lý lẽ, trong lòng càng thêm bứt rứt thái độ bất cần của cô về hôn sự của hai người.
Hoàng Tịch Liên thấy anh nổi nóng cũng biết điều không nói nữa, tự tìm cho mình một chai nước khoáng, uống một ngụm, vậy mà cũng sơ sẩy làm đổ lên áo ui ướt loang lổ mấy vết.
Cô thẳng thừng đóng nắp chai nước lại, tìm khăn giấy lau vùng áo trước ngực, lại lầm bầm: "Đúng là cả ngày xui xẻo."
Sau một lúc yên tĩnh Tề Thiếu Khanh cũng bình tĩnh hơn, lấy khăn tay của mình ném cho cô: "Trước khi chúng ta nói thật cho hai bên người lớn biết chuyện tôi không mong em tiếp tục qua lại với Sở Chung Kiến."
"Chẳng lẽ chỉ vì sĩ diện của anh mà bắt tôi phải chậm trễ đi tìm hạnh phúc, anh có thấy bản thân mình vô lý quá không?"
"Tôi đã nói Sở Chung Kiến không phù hợp với em." Tề Thiếu Khanh lần nữa nâng giọng.
Hoàng Tịch Liên nắm chặt cái khăn trong tay, nhìn anh mà cười khinh bỉ: "Thật lạ, chuyện phù hợp hay không cũng là việc của riêng tôi, không cần anh phán xét."
"Hoàng Tịch Liên, tôi đang nghiêm túc nói chuyện với em, đừng khiến tôi phải thô lỗ." Tề Thiếu Khanh không tiếc lời mà cảnh cáo người phụ nữ chẳng biết nghe lời bên cạnh. Nhưng đây cũng là một trong những sai lầm của anh khi trò chuyện với Hoàng Tịch Liên.
Tính cách của cô trước giờ phóng túng, không thích nhất là bị người ta ràng buộc hay đe dọa, bắt cô phải làm theo, Tề Thiếu Khanh liên tục buông lời cảnh cáo khiến cô có cảm giác anh đang xem mình thành dạng phụ nữ suốt ngày ngã đầu dựa bên đùi anh cầu mong được sủng ái, anh nói gì cũng sẽ ngoan ngoãn làm theo, cứ mặc tình sai khiến.
Nhưng cô không phải là loại phụ nữ thiếu tiền hay khát cầu danh vọng, đối với tình yêu cô cũng không có lòng tham, cô không muốn bán mạng cho một người đàn ông không yêu mình để rồi chỉ hưởng được chút bả mồi vô vị.
Cô thích Tề Thiếu Khanh nhưng không đồng nghĩa đối tượng cô muốn kết hôn là anh.
Minh chứng rõ ràng là cô thẳng nói ra suy nghĩ của bản thân cho đối phương biết nhưng sau đó cô không hề dùng tâm tư để theo đuổi Tề Thiếu Khanh, bởi vì cô nghĩ bản thân không có dư thời gian để làm những chuyện không có kết quả.
So với việc đau khổ yêu đương cô muốn hưởng thụ hạnh phúc và tự do của riêng mình hơn.
Cô là mẫu người sẽ chọn người yêu mình để đi đến hôn nhân chứ không phải chọn người mình yêu để chôn vùi hạnh phúc.
Sở Chung Kiến chính là người yêu cô.
Còn Tề Thiếu Khanh là người cô yêu.
Tề Thiếu Khanh lại yêu Hoắc Duật Hy nên chẳng tội tình gì cô phải bỏ qua Sở Chung Kiến để chọn anh cả.
Đàn ông là một loại sinh vật lạ kỳ, đối với Hoàng Tịch Liên đàn ông còn khó hiểu hơn cả phụ nữ.
Phụ nữ là đối tượng nhạy cảm, nhưng tình yêu đối với tâm hồn một người phụ nữ là một thứ có thể bồi đắp, từ trên người này có thể chuyển sang cho người khác nếu thời gian đủ dài, người đến sau đủ tốt, đủ khiến họ an tâm.
Nhưng đàn ông thì không, một người đàn ông khi đã yêu ai rồi thì cả một đời chỉ có một mối tình đó gọi là yêu. Dù tan vỡ, những mối tình đến sau có làm anh ta hạnh phúc hơn thì đó cũng là thích, hoặc là cảm kích, người phụ nữ đến sau kia chỉ là thế thân cho hình bóng hay một nét tính cách nào đó của tình yêu sự của anh ta.
Anh ta có thể đối xử rất tốt với bạn, thậm chí tốt hơn rất nhiều so với người anh ta từng yêu, nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta yêu bạn.
Hoàng Tịch Liên triệt để tin tưởng vào điều này. Cho nên cô mới không mong chờ điều gì trong mối quan hệ của mình và Tề Thiếu Khanh.
"Nếu anh tìm gặp tôi là vì lý do này thì xin lỗi chúng ta không còn gì để nói. Tôi còn có việc phải đi đây."
Cô muốn đẩy cửa xuống xe nhưng Tề Thiếu Khanh bất chợt ấn nút khóa cửa lại, giam lỏng cô trong khoang xe với mình.
"Tề Thiếu Khanh, anh rốt cuộc muốn làm thế nào chứ? Mau mở cửa xe!"
"Em không nghe lời tôi thì tại sao tôi phải nghe lời em?"
Hoàng Tịch Liên không ngờ Tề Thiếu Khanh cũng nói được một câu vô lý như vậy, cô tức đến độ run tay, xông người qua tìm nút mở cửa.
Đương nhiên Tề Thiếu Khanh không cho cô đạt được mục đích, anh túm cổ tay của cô chế trụ lên đỉnh ghế: "Em nên nhớ bản thân cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi, dù mạnh thế nào đi chăng nữa."
"Tề Thiếu Khanh buông ra. Anh làm vậy chỉ càng khiến quan hệ bạn bè của chúng ta thêm khó xử, ở trước mặt ba mẹ của anh tôi muốn diễn trò cũng không có hứng phối hợp."
"Tốt nhất đừng nhắc đến chuyện diễn trò, hoặc là bây giờ em cam đoan với tôi thôi ngay cái việc qua lại với Sở Chung Kiến hoặc là quên đi ý định xuống xe." Người đàn ông cho Hoàng Tịch Liên hai lựa chọn không có đường lui, dựa vào sức mạnh của bản thân mà bức người.
Hoàng Tịch Liên oán hận nhìn anh, lần đầu tiên khi đối diện với anh trong ánh mắt nổi lên sự chán ghét. Đương nhiên Tề Thiếu Khanh đã nhận ra được sắc thái này của cô, lòng anh một phen buồn bực, bàn tay còn lại không khỏi nâng lên bóp lấy cằm của cô, giọng nói thật nghiêm khắc: "Cất ngay thái độ này của em đi, tôi cũng không phải dư thời gian để cùng em dây dưa."
Hoàng Tịch Liên không đáp lời, đồng thời cố tình trái ý anh.
"Tề Thiếu Khanh, vẻ mặt ôn nhu của anh cũng chỉ là một loại vũ khí để anh có được thành công mà thôi, trông anh bây giờ thực khiến người ta chán ghét."
"Em..." Tề Thiếu Khanh không nghĩ Hoàng Tịch Liên sẽ nói như vậy, với đủ loại khó chịu khiến anh được một trận ê ẩm.
Cô thích anh nhưng cũng không ngại chán ghét anh, đó là lý lẽ gì?
Người phụ nữ Hoàng Tịch Liên thực chất có mang tâm tư của phụ nữ hay không nữa. Nhưng tính cách của cô không phải là vấn đề, mà điều làm anh gai mắt chính là sự chán ghét hiện tại trong mắt của cô dành cho anh hoàn toàn là chân thật.
Anh không hiểu bản thân là vì cớ gì lại trở thành như hiện tại, những xúc cảm rối rắm chi phối hành động của anh, đặc biệt là khi Hoàng Tịch Liên bắt đầu dây dưa với người đàn ông tên Sở Chung Kiến. Anh không cho rằng điều này đơn thuần là vì bản tính chiếm hữu của một người đàn ông khi nghe tin người phụ nữ thích mình không vây quanh mình, mà ngược lại đi săn đối tượng mới khiến cho anh cảm thấy khó chịu.
Cảm giác của anh gần đây đối với Hoàng Tịch Liên càng ngày càng khác thường, thay đổi liên tục đến nổi anh không biết điều đó có nghĩa là gì, nhưng trong lòng lại tự mặc định một thông tin khiến anh bối rối.
Rốt cuộc Hoàng Tịch Liên cũng đẩy được anh ra. Cô lập tức mở ví tìm điện thoại, trước mặt anh gọi đi.
"Chung Kiến, bây anh đến công ty giải trí Tề thị rước em được không? Nếu đến mà em không có ở đó thì hãy báo cảnh sát."
Cô nói rất nhanh cũng rất dứt khoát, đến nổi Tề Thiếu Khanh còn chưa kịp phản ứng cô đã cúp máy.
Lần này Tề Thiếu Khanh phát cáu thật sự: "Chán ghét tôi đến vậy sao?"
"Ít nhất bây giờ tôi không muốn ở cạnh anh."
"Nên em liền gọi cho tên đàn ông khác, an ủi tâm tình của em?"
"Nếu thật vậy thì đã làm sao, cả thiên hạ này được bao nhiêu người biết tôi là Hoàng Tịch Liên, đi bên cạnh Chung Kiến thì đã làm sao?" Hoàng Tịch Liên không thua Tề Thiếu Khanh câu nào cả, anh khắc nghiệt thì bản thân cô cũng đầy gai nhọn. Rốt cuộc anh cười một tiếng, phiến môi mỏng thật lạnh lùng:
"Bên ngoài không biết Hoàng Tịch Liên nhưng Angel thì họ quá rõ. Em là người đại diện của Tề thị, chuyện này chắc chắn là ảnh hưởng đến tôi rồi."
"Ảnh hưởng? Angel đi với Sở Chung Kiến là phạm pháp hay là nhục nhã, đáng xấu hổ với quốc thể mà lại ảnh hưởng đến Tề thị? Tề Thiếu Khanh, tôi không phải là người của thị phi, Chung Kiến cũng là một người có lai lịch minh bạch, chúng tôi đi cùng nhau người khác chúc phúc còn không hết." Nếu như đã nói Hoàng Tịch Liên sẽ không dừng lại, những điều làm Tề Thiếu Khanh khó chịu cô sẽ nói nhiều thêm một chút như muốn dùng cách này để đả kích anh.
Tề Thiếu Khanh trước kia chưa khi nào phải nói nhiều như vậy để đôi co với một người phụ, bây giờ lại cùng Hoàng Tịch Liên nói đến khi người trong công ty bước ra phải ngoái cổ lại nhìn biển số xe rồi sợ hãi nhìn đi chỗ khác khi thấy anh và cô ngồi ở bên trong.
Rất nhanh Sở Chung Kiến đã đến, có lẽ anh ta đang chạy xe trên con đường gần đây, cho nên Tề Thiếu Khanh còn chưa kịp cảnh cáo Hoàng Tịch Liên lần nữa thì đã có tiếng gõ cửa đòi người.
Hoàng Tịch Liên nhìn thấy anh ta như gặp được cứu tinh, lại nhìn Tề Thiếu Khanh: "Anh thả tôi xuống hay là cùng nhau đi gặp cảnh sát?"
Tề Thiếu Khanh mím môi, nheo mắt nhìn người đứng bên ngoài, "Chỉ dựa vào cậu ta mà em muốn thoát khỏi đây, có phải hay không không biết lượng sức?"
"Chuyện sức lực có lẽ anh ấy còn non nớt chưa thể bằng anh, nhưng chắc chắn một ngày sẽ không thua anh."
"Hừ." Tề Thiếu Khanh không nhịn được cười một tiếng: "Tôi cũng biết nhìn người mà, Hoàng Tịch Liên, nói cho em biết, vấn đề của cậu ta không phải là tuổi tác non kém đâu."
"Tùy anh, tôi phải đi đây. Chuyện của chiều nay hủy bỏ đi, dù gì cũng không đính hôn. Tại sao phải phiền phức đến nhiều người khác?"
Hoàng Tịch Liên xuống xe, Sở Chung Kiến lập tức khoác áo cho cô, thoáng nhìn vào trong xe một cái rồi lập tức rời đi ngay.
Tề Thiếu Khanh nhìn bóng dáng của Hoàng Tịch Liên và anh ta khuất sau chiếc xe Ferrari đắt tiền, nắm tay đặt trên vô lăng không khỏi xiết chặt lại, trong lòng mịch mở những nỗi hờn ghen.