Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 39: Ấm lạnh tự biết



Khi tình yêu lớn dần, kẻ đành tâm giết chết nó chính là kẻ đã chết tâm...

______________

"Biến thái!"

Hoắc Duật Hy hầm hừ trong miệng nhưng Tư Cảnh Hàn liếc mắt một cái cũng đã nhìn thấu tâm tư nhỏ bé này của cô.

Phòng tổng tài nằm ở tầng cao nhất của Tư thị, từ cách trang trí đến việc phân bố các vật dụng cũng chi tiết đến nổi không thể tỉ mỉ hơn. Dù là một góc khuất nào cũng không bám bụi, Tư Cảnh Hàn vốn lãnh cảm mà từ màu sắc của căn phòng cũng đủ nhận ra hắn không phải hạng người phong phú cảm xúc.

Trắng, đen và xám là tất cả màu có trong phòng, không thể khác hơn. Chỉ nói riêng độ rộng đã bằng một căn nhà, mà bình hoa trên tủ trưng bày hay ấm trà và tách cũng là từ đời nhà Hán, có một không hai trên đời. Nếu không tính bàn làm việc của Tư Cảnh Hàn thì phải kể đến bàn tiếp khách và bộ salon bằng da ngựa đặt ở châu Âu mang về, từ việc vận chuyển rồi sắp xếp trong phòng cũng là một quá trình quá mức công phu.

Từ đây, xuyên qua cửa kinh sát mặt đất trong suốt, cả thành phố dường như có thể thu trong tầm mắt, nơi đây giống như nóc nhà của thành phố K này, tòa nhà chưa từng có đối thủ vượt qua.

Tuy nhiên, tất cả vẻ xa hoa, tráng lệ, môi trường vô trùng như sống trong lồng kính của Tư Cảnh Hàn lại là nơi Hoắc Duật Hy tùy tiện bày biện thức ăn. Ngay chính trên chiếc bàn tiếp khách với đồ cổ với giá trị liên thành, bị cô gạt sang một bên mà để vào là lồng cạp và chén đũa, cốc thủy tinh, ấm nước mini, cả hộp khăn giấy ăn cũng không thiếu.

Mùi thức ăn thơm lừng như thiêu đốt, át đi tất cả không khí thanh sạch hằng ngày mà cuộc đời Tư Cảnh Hàn chưa từng nghĩ đến sẽ như vậy.

Vốn dĩ hắn bảo cô mang thức ăn từ Hàn Nguyệt đem tới nhưng cũng chưa từng nghĩ cô sẽ bày ra loại tình tiết này trong chính phòng Tổng tài của hắn.

Tuy vậy, kết quả...hắn đối với cô vẫn không có nói gì, cô làm rồi...hắn cũng cho qua.

Chỉ là, cô lại mắng hắn?!

"Em lập lại lần nữa!"

Hoắc Duật Hy chột dạ, lông măng dựng lên, cũng không dám ngẩn đầu nhìn Tư Cảnh Hàn, như giả vờ không nghe thấy, tiếp tục gắp thức ăn, nhai lấy nhai để.

"Đừng để tôi nghe những lời như vậy thốt ra từ miệng của em."

Hoắc Duật Hy cô trong lòng đọc một ngàn lần "đồ biến thái" thì hắn làm gì được cô?

Chẳng có ai lại đi nhìn chòng chọc người khác lúc họ đang ăn cả. Hắn nhìn để làm cái gì, ngắm cô à?

Nực cười, cô không tin, Tư Cảnh Hàn có tâm tư đó với cô.

"Em có gan dọn thức ăn trong phòng làm việc của tôi thì cũng nên chuẩn bị cái gan để bị trừng trị. Tôi quan sát thấy em làm bẩn chỗ nào trong phòng của tôi thì liền cho em dọn cả căn phòng này, biết chưa?"

"..."

Hoắc Duật Hy không còn gì để nói.

Hóa ra là như vậy!

Hắn bận tâm để nhìn cô ăn không phải để ngắm cô mà là để... xem cô có làm rơi vãi thức ăn trên bàn trà đắc tiền của hắn hay không?

Cô không mắng hắn biến thái thì cũng thật có lỗi với chính lương tâm của bản thân mình đi.

Như vậy mà Tư Cảnh Hàn này lại là người kị bẩn?

Hừ! Nhưng mà trên người hắn cũng toàn là mùi phụ nữ, có chỗ nào sạch sẽ chứ mà còn phải khoanh vùng mình trong khoảng kín không bụi bặm.

Cô nghĩ thôi cũng đã muốn nôn rồi. Cứ y như rằng trăm loại mùi nước hoa hỗn tạp nực nồng xung quanh hắn, cũng giống như tận mắt chứng kiến hắn cùng phụ nữ khác làm loại chuyện bẩn mắt ngay trước mặt cô.

Hoắc Duật Hy đẩy dẩy đũa xốc xốc, rẩy rẩy vài hạt cơm trong bát, ăn không nổi nữa cũng không có tâm tình nhìn người đàn ông kia.

Thức ăn này cho chó mèo ăn còn hơn cho tên vô sỉ như hắn ăn rồi vung tay chỉ điểm.

Tư Cảnh Hàn nhìn sự biến hóa biểu cảm một cách khôn lường trên mặt Hoắc Duật Hy. Thật sự nhìn cô rất thú vị...

Chân trái gác lên chân phải, tay phải đặt trên thành ghế salon, tay phải cầm cốc nước, hắn lại ưu nhã nói: "Biểu cảm phong phú như vậy, có phải lại nghĩ đến chuyện làm sao hạ nhục tôi trong tâm tưởng rồi?"

"Không có."

Tư Cảnh Hàn không đôi co với lời chối cãi của cô, mà hắn cũng không nói gì thêm, chỉ là đứng dậy sải bước đến cửa kính sát mắt đất nhìn về thành phố xa xa, mát màu mắt với hồ nước lớn lấp lánh ánh nắng phản chiếu sự tươi đẹp của khí trời trong xanh, vàng tươi, sáng chói. Giống như thật sự lãng đi chỗ khác để cô được tự nhiên hơn, hoặc không có hứng thú quan sát cô như thế nào nữa.

Tóm lại, là cô không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ có thể tò mò nhìn theo, rồi để  tâm tư nhanh chóng rơi trên bóng lưng dài lửng thừng của hắn.

Hắn không mặc vest ngoài, chỉ một áo sơ mi trắng với quần âu đen dài ôm lấy đôi chân dài thon gọn và vòng ba đầy vốn liếng. Liếng thoáng lại là cái eo hẹp, gầy gầy lại mỏng mảnh, một vòng ôm của cô cũng quá thừa. Vai rộng mà lưng thẳng, cô không nhìn thấy được biểu cảm trên mặt hắn lúc này, nhưng có thể cảm nhận được hiện tại hắn rất ung dung.

Hoắc Duật Hy bỗng dưng tim đập chân run, nhớ lại lần đầu tiên gặp hắn ở quán bar, mặt cô không nhịn được lại đỏ lên. Dung mạo không thay đổi quá nhiều, nhưng so với trước kia hắn lại vó thêm vài phần ưu thế. Có lẽ từ hắn cô không chỉ cảm nhận được vẻ đẹp xuất thần, mà còn thêm sự phong phú và chững chạc của người đàn ông thành đạt. Nét thâm trầm, sâu sắc qua ánh mắt hay chỉ cần chớp một đôi mi cũng hòa vào hồn đối phương loại tư vị khó quên, từ cử chỉ giơ tay, nhấc chán cũng tỏ ra loại khí thế vương giả, cao quý.

Là cùng một người, nhưng một trước một sau không còn là người đàn ông của cô nữa. Tiểu Bạch là của riêng cô, nhưng Tư Cảnh Hàn là bông hoa của vô vàn loài ong bướm, lả lơi, quyến rũ, phong tình đến dạn dĩ cũng không thiếu. Vậy mà trong hàng ngàn loài yến anh, cô chẳng phải là một loài xinh đẹp nào trong đấy, dù là một chút nào đó của Tư Cảnh Hàn cũng không phải dành cho cô.

Bất đắc dĩ nghĩ đến vấn đề này, Hoắc Duật Hy lại cười tự giễu. Cô cũng đâu phải mong muốn người đàn ông này là của riêng mình, từ sâu trong nội tâm cô hận hắn còn không kịp huống chi là bận suy tư độc chiếm loài ma quỷ khiến người khác mụ mị này.

Càng nghĩ Hoắc Duật Hy lại càng tập trung gom những món ăn có trên bàn vào bát của mình. Tư Cảnh Hàn vẫn đứng đó nhìn ra ngoài mà không lên tiếng, ánh mắt hắn đăm chiêu xoáy sâu vào cửa kính, như muốn chạm đến một điều gì đó, phản phất như hoa trong kính, trăng trong nước, chỉ cần không cẩn thận chạm đến mọi thứ lại hóa thành hư không.

Tấm kính trong xanh in hình ảnh của hắn trong đó nhưng cũng in luôn hình ảnh người phía sau lưng hắn.

Là vậy đó, là hiện thực, là tương lai không còn bóng dán quá khứ. Mơ hồ, không thể chạm đến, cũng không thể nắm bắt. Đôi mắt màu lam quý tộc mang hương vị của một dạng cảm xúc không có hình dáng, nhưng đầy màu sắc và hương vị.

Màu hồng, màu trắng lại cả màu đen và xám tối. Là ngọt, là đắng, là cay và là cô độc.

Cuối cùng bộ dạng của loại tình thú ấy có ai nhìn thấu được, nhưng trong lòng hắn...đã nhìn thấu từ lâu, hắn muốn nó chết đi, vậy mà còn khó hơn bất cứ điều gì hắn từng muốn...

Sau một lúc Hoắc Duật Hy cũng ăn xong, Tư Cảnh Hàn thấy vậy thì dời bước quay về bàn làm việc, nhưng không lập tức xử lý công việc, chỉ nhìn xem cô làm thế nào dọn dẹp. Hoắc Duật Hy có dám giác của một loại áp lực đặt trên vai, nếu cô để chỗ này bám chút dơ bẩn thì liền đáng tội đem ra lăng trì.

Cuộc họp lần trước Tư Cảnh Hàn không đạt được yêu cầu đề ra từ các bộ phận giám đốc nên lần này càng gay gắt hơn. Mà Hoắc Duật Hy cũng lĩnh giáo xong vẻ mặt không màn người thân lúc làm việc của hắn, nhìn số tiền lương của mình tuột dốc không phanh sau mấy lần va chạm cô càng hiểu được: Tiền của Tư thị không thiếu, lương của nhân viên cũng nằm ở đỉnh cao... nhưng mà có lấy được nó hay không lại là một chuyện của thực lực của mình có đủ bản lĩnh để đạt được nó.

Thế nên muốn lấy được tiền của Tư Cảnh Hàn, ít nhất cũng phải bỏ ra nửa cái mạng.

Loại nhà tư bản hút máu người, loại gian thương bốc lột sức lao động như hắn không giàu có cũng thật lạ lùng đi. 

Hoắc Duật Hy ngồi vào bàn làm việc đặt tại căn phòng tổng tài này của Tư Cảnh Hàn, chỉ cần ngẩn đầu lên là có thể nhìn thấy vị thái tử của thành phố K. Không biết là hậu đãi hay là chịu cực hình, nhưng cô đã gõ bàn phím với tốc độ cật lực nhất nhưng vẫn không theo kịp tiến độ, lúc này bỗng nhiên trong đầu cô nghĩ ra một ý tưởng bông đùa: "Tư Cảnh Hàn, bây giờ là giờ làm việc, vậy thì tôi muốn hỏi... chuyện hôm trước anh nói... là thật sao?"

Tư Cảnh Hàn không ngẩn đầu lên nhưng vẫn có thể hình dung được tường tận vẻ giảo hoạt trong mắt Hoắc Duật Hy, hắn đạm mạc nói: "Là thật, nhưng phải đến cuối tháng mới thanh toán. Cho nên bây giờ em muốn dùng tiền cho ai thì chính em tự lo liệu."

Bị nhìn thấu tấm tư Hoắc Duật Hy có chút không vui, nhưng mà: "Vậy tiền lương của tôi là bằng chức vị nào trong công ty vậy?"

Thật ra đây vẫn điều cô luôn thắc mắc, vì chưa tạo dựng được giao tình với người nào trong công ty nên chưa có dịp tìm hiểu, thôi thì hỏi trực tiếp ông chủ là chính xác nhất rồi.

Ngón tay xinh đẹp thon thon đang lả lướt trên bàn phím của Tư Cảnh Hàn hơi dừng lại, mi cong chớp một cái suy nghĩ rồi thản nhiên nói: "Công nhân dọn vệ sinh."

"Bang!"

Hoắc Duật Hy chết trân, cứ như vừa rơi tự do xuống vực thẳm. 

Cô...cô thế nhưng nghĩ ra hàng trăm chức vụ nhưng cũng không nghĩ đến việc mức lương của mình lại chỉ bằng một lao công dọn vệ sinh?!

"Tư Cảnh Hàn, anh đùa bỡn tôi?"

"Tôi không bỡn cợt ai cả, đó là sự thật! Với tác phong làm việc và mác danh trên người em thì mức lương này không có gì bất hợp lý."

Hoắc Duật Hy không hiểu, cô nhìn hắn chằm chằm, uất ức. Nhìn thấy biểu cảm này của cô, chân mày của Tư Cảnh Hàn lại xếch lên, Hoắc Duật Hy đứng dậy, đi đến trước mắt hắn, muốn nói gì đó lại không nói nên lời.

Trong mắt những tên bạn thân bên cạnh Tư Cảnh Hàn luôn nhìn Hoắc Duật Hy bằng ánh mắt ngưỡng mộ mà cô không bao giờ biết. Quả thật Hoắc Duật Hy là người rất can đảm mà bọn họ phải bái phục, cô nhóc này vô tư biểu hiện thái độ mà không cần kiêng dè Tư Cảnh Hàn sẽ làm gì mình, ngay cả lời nói và hành động cũng rất tùy ý trong khi những người ở bên cạnh hắn, ngoại trừ là bạn thân thì đều khép nép, e dè.

Vạn nhất có một Hoắc Duật Hy dùng thái độ của mình để hiểu hiện nội tâm và bài xích đối với hắn một cách thẳng thừng, Tư Cảnh Hàn cũng đã nhắc nhở cô rất nhiều lần nhưng Hoắc Duật Hy cứ như con ngựa bất kham khó thuần phục, một khi tính khí đại tiểu thư nổi lên, cho dù biết bản thân sẽ chịu thiệt nhưng cô vẫn chống đối.

Cứ như vậy, ngay giờ phút này đây, đối với lời Tư Cảnh Hàn vừa buông ra cô liền không kìm chế được phẫn uất, sắp gào lên với hắn.

"Trợ lý riêng tổng giám đốc - tiếng kêu này, em có biết bao nhiêu người muốn có được không?"

"Vốn dĩ tôi không cần loại hảo danh này."

"Vậy em muốn tiền? Làm người tình của tôi em sẽ không chịu thiệt."

"Cũng không muốn loại tiền đó."

Tư Cảnh Hàn cười nhạt, cũng giống như không ai nhìn thấu lòng của hắn, hắn đột nhiên đưa tay kéo cô đến ngồi trên đùi mình, ngón tay thon dài lại gõ gõ từng nhịp lên mặt bàn theo quán tính nào đó.

"Con người em rốt cuộc rất mâu thuẫn, em bảo không muốn hư danh, chỉ cần tiền kiếm được là thực tế. Nhưng tôi cho em tiền, em lại chê bai. Vậy rốt cuộc là em muốn thứ gì đây?"

"Chẳng lẽ anh không hiểu ý tôi là gì sao?" Đáng lẽ hắn phải hiểu rất rõ, cô muốn kiếm được rất nhiều tiền nhưng không phải là kiếm bằng cách rẻ rúng như vậy. 

Cô thấy nhục nhã, xấu hổ và bẩn đi thanh danh cao quý của Hoắc gia. Mà cô từ lúc sinh ra, vốn dĩ có nghĩa vụ và trách nhiệm bảo vệ, giữ gìn nó.

"Tại sao tôi phải hiểu?" Tư Cảnh Hàn không cần suy nghĩ cũng đã thốt ra một câu vô cùng tự nhiên.

Hoắc Duật Hy câm nín, nhìn đăm đăm vào những ngón tay thon thả của hắn trên bàn, bất quá vẫn không nghĩ ra được nên nói cái gì tiếp theo.

Quan hệ của hai người căn bản tự ai người ấy ý thức được. Hắn nói vì sao hắn phải hiểu, ừ thì cô cũng tự đặt nghi vấn, vì sao cô phải bắt hắn hiểu. Vốn là cô cũng biết hắn không đặt tâm tư trên người mình, càng suy nghĩ thì cũng càng lạc lõng. 

Nhưng đột nhiên, làn da như phấn trên bàn lại nâng lên, nắm nhẹ khuôn cằm xinh xắn của cô xoay lại nhìn về phía mình, phi tiếu tựa tiếu nói: "Đôi lúc không cần đặt nặng vấn đề như vậy. Chuyện gì cũng cần có cơ bản, mức lương của em hiện tại chẳng qua chỉ là một loại so sánh, nếu em muốn cầu tiến, chân chính sẽ được nâng lên ở mức độ khác."

Hoắc Duật Hy nghe nói vậy cộng thêm nhìn nét mặt của Tư Cảnh Hàn thì lập tức hiểu, cô gạt tay của hắn để xuống, nhanh miệng hỏi: "Ý anh là...được tăng lương?"

"Đương nhiên còn tùy thuộc vào thái độ làm việc của em."

Hoắc Duật Hy nghe xong thì tâm tình liền nhẹ hẳn, như mở cờ trong bụng. Cô lại xoay người, đưa lưng về phía hắn, tay cầm bàn tay trái của Tư Cảnh Hàn, vừa ngắm nghía vừa suy nghĩ như một thói quen.

Cũng không đến nỗi tệ như cô đã nghĩ...ý nhất, Tư Cảnh Hàn này cũng rất công tư phân minh.

Này, nhìn xem xgón tay của hắn quả thật rất thon dài, không những đẹp mà còn tinh tế. Trước đây đoạn thời gian ở cùng Tiểu Bạch, cô cũng vô số lần được ngắm qua...ngoại trừ vài vết chai cố định trong lòng bàn tay thì bàn tay này của Tư Cảnh Hàn cũng rất mềm mại.

Lúc trước cô có ướm thử tay của mình lên thì hơi tụt hứng. Thế nhưng nhìn tay cô lại có chút múp míp khi đặt gần tay của hắn.

Còn bây giờ cũng chẳng khá hơn là bao.

Hoắc Duật Hy chơi chán thì buông ra, Tư Cảnh Hàn nhìn biểu cảm của cô lúc hứng thú lúc buồn buồn thì mỉm cười, cánh tay luồn qua eo của cô kéo sát về phía mình hơn rồi hôn lên cánh mũi của cô một cách cưng nựng.

Hoắc Duật Hy như con mèo nhỏ nép vào lòng hắn, vừa nhu thuận lại vừa đáng yêu đưa mắt tò mò nhìn xung quanh, cũng không có để tâm hắn đang làm gì.

Là thói quen hay vốn dĩ ấm lạnh tự biết, đôi lúc mặc tâm cũng thấy dễ chịu hơn so với nhất phân nặng nhẹ, cừu hận vốn không thể xóa đi nên cố nhiên, cô phải sống chung với nó.

Giống như bây giờ...

______________

Tonronto, Canada.

Lạc Tư Vũ trong đám đông quan khách của bữa tiệc thương mại sang trọng bên mặt hồ thơ mộng của một căn biệt thự tráng lệ, dù đứng cạnh đa phần là những người châu Âu cao lớn, nhưng hắn vẫn không mất đi phần khí thế do có chiều cao điển hình. Thậm chí là có nhiều vượt trội hơn hẳn từ ngoại hình đến khí chất.

Giữa lúc đó Trí Quân lại khoác tay Thân Hạo Khiêm đứng giữa bao nhiêu người đang sôi nổi bàn luận về việc làm ăn. Cô mặc một váy dạ hội đơn giản màu lam, tóc búi cao quý phái hơn một công nương quý tộc. Sự tô điểm trên khuôn mặt toát ra nhiều phần mê hoặc quyến rũ lạ lùng, chỉ là phương thức lúc đàm phán lại quả quyết như một người có mấy mươi năm lăn lộn, vừa dứt khoát, đanh thép lại khéo léo, thâm thúy.

Cô xuất hiện như một nét chấm phá thu hút nhiều ánh mắt của những người đàn ông ở đây, mặc dù đa phần bên cạnh họ đều có những quý bà, quý cô người châu âu sang trọng, hấp dẫn không thể hơn nữa. 

Quả nhiên, cô gái hắn gặp mặt ở đại sảnh kia là người của Tề Thiếu Khanh. Vốn dĩ không nghĩ sẽ đụng mặt một lần nữa ở đây, nhưng Lạc Tư Vũ cũng hơi bất ngờ về vị thế của người phụ nữ nữ quá đỗi sắc xảo này.

"Xin lỗi, tôi muốn vào nhà vệ sinh một lát, các vị cứ thông thả." Trí Quân nở nụ cười ưu nhã nói, những người còn lại cũng thoải mái nở nụ cười, Trí Quân nâng váy rời đi. 

Lạc Tư Vũ nhìn cô đang dần tiến về phía của mình, đôi mắt chim ưng hơi nghi hoặc, nhưng vẫn theo tác phong cũ, đáp trả mà không kiêng dè nhìn về đối phương.

Lúc bước gần đến chỗ Lạc Tư Vũ, đột nhiên cô rẽ hướng lách sang một bên, đi tiếp, như có như không một loại ý vị chỉ đủ cho mình Lạc Tư Vũ nghe: "Trí Quân, trợ lý Tổng tài tập đoàn Tề gia, hân hạnh gặp Lạc nhị thiếu chủ."

Lạc Tư Vũ không trả lời, đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cô gái khuất sau khuôn viên của vườn hoa.

Loại danh xưng này...có cái gì đó khiến hắn ân ẩn một loại xúc cảm không thể giải thích.

Chỉ là cô gái này nhận ra hắn sao? 

Hoặc cũng có thể cô biết đến "Vong", nhưng cũng không quá kinh ngạc nếu như Tề Thiếu Khanh đem chuyện này nói cho cô. Chỉ là, cô gái này phải đạt đến vị thế nào ở chỗ Tề Thiếu Khanh mà ngay cả những chuyện ít ai biết này cũng được hắn nói lại chứ?

Vẻ mặt lạnh lùng của Lạc Tư Vũ có chút suy tư, vốn dĩ mục đích hôm nay đến đây cũng chỉ tranh thủ thị trường của Tư thị mở rộng hơn ở Bắc Mĩ nhưng cuối cùng hân lại thu thêm một vài điều thú vị. 

Một người phụ nữ vóc dáng mảnh mai, như liễu uốn mình múa dưới gió lại mang tâm không hề đơn giản, đến nỗi người thận trọng như Tề Thiếu Khanh tin tưởng cho một người là trợ lý tự do bay lượn ở bữa tiệc thương trường đầy giá trị này.

Nhà vệ sinh sáng như gương, nền trắng rộng rãi đến thoáng đãng như một căn nhà.

Trí Quân nhìn bản thân trong gương xinh đẹp động lòng người, cô nhẹ nhàng tô thêm một nét son trên đôi môi căng mộng, mỉm cười như hoa anh túc nở, sau đó mới hài lòng mở điện thoại ra, nhắn một dòng cho Tề Thiếu Khanh.

"Mọi việc điều thuận lợi, vốn đầu tư sẽ sớm được rót vào mảnh đất ở thành phố L."

Không lâu sau, cô lại nhận được một tin nhắn hồi âm: "Làm tốt lắm, cô vất vả rồi, có thể rút lui. Từ đây đến khi đáp chuyến bay trở lại... đều là thời gian rảnh của cô."

Trí Quân hài lòng nhìn dòng chữ trong điện thoại, thế là được nghỉ ngơi vài hôm. Lại cất điện thoại vào chiếc ví màu bạc của mình, cô giẫm gót, thoải mái trở ra ngoài.

"Bịch!"

"A...xin lỗi, vị tiểu thư này, cô không sao chứ? Có cần tôi đưa đến phòng dành cho khách nghỉ ngơi không?"

Trí Quân nâng mắt nhìn lên, sau đó lạnh lùng nói: "Tôi quen anh sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.