Hoắc Duật Hy nhìn mấy cái áo bay lã tả trên không rồi chụp lên đầu của mình, che khuất tầm nhìn, cô cảm thấy bầu trời như sụp đổ đến nơi.
Cô đứng hình năm giây rồi khó nhọc kéo mấy tấm áo đã manh múng xuống khỏi đầu, rầu rầu nhìn nó, lại nhìn người đàn ông cao lớn, mảnh khảnh trước mặt mình.
"Không có tiền, không đền nổi."
"Không đền nổi, sao còn làm?"
Cô á khẩu, chẳng nói được gì. Chẳng qua lúc đó rất bực bội, nhìn thấy cái gì của hắn đều muốn cào nát thôi.
Tư Cảnh Hàn thấy cô cứ đứng ở đó mà không nói được lời nào, đôi mắt màu làm phản phất một chút chế nhạo bắn thẳng về phía đối phương: "Tốt lắm, không trả lời được. Xem ra lúc đó gan của em cũng lớn không ít, bây giờ sao rồi, không có gan nhận?"
Hoắc Duật Hy túng quẫn, bức bách nhìn mũi, đột nhiên một ý nghĩ nảy ra, cô chạy đến kéo ngăn tủ ở chiếc bàn đặt cạnh đầu giường ra, đem cho hắn xem một tấm giấy: "Mặc Lạc Phàm anh ấy tính tiền phí khám bệnh của anh vào tài khoản của tôi, anh xem, bây giờ tôi không lấy lại của anh, xem như chúng ta huề."
Môi của Tư Cảnh Hàn hơi nhếch lên, nhìn mấy con số trong tờ giấy lại nhìn Hoắc Duật Hy đứng trước mặt mình nói chuyện có vẻ như rất uy tín và đáng tin cậy, không phải đang lừa đảo.
Ngược lại, ánh nhìn hắn rất lạnh nhạt khiến cô chột dạ, suýt xoa đôi chân.
"Hay...hay là giảm của tôi còn một nữa, nhé?"
Hắn vẫn nhìn cô không chút thiện cảm.
"Một phần tư cũng được."
Trời ơi, phải biết rằng mỗi cái áo này cô đem cắt ra đều gấp đôi số tiền Mặc Lạc Phàm đã lấy đi. Cô không phải cho rằng IQ của Tư Cảnh Hàn có vấn đề, nhưng mà cô phải thử. Loại vương tử vung tiền như rác như hắn, đôi khi còn chẳng biết quần áo mình đang mặc mất giá bao nhiêu, khi có người đem đến cũng có nhân viên quản lý tài sản thanh toán hộ, hắn chỉ việc mặc vào, mà đôi khi cũng chẳng biết quần áo mình mặc là có từ khi nào. Cho nên biết đâu Tư Cảnh Hàn này IQ không sao, nhưng EQ có hạn cũng là một điều may mắn đối với cô bây giờ.
"Em dùng cả đời ở đây mà trả đi!"
Đáng tiếc, Hoắc Duật Hy đã quá xem thường tên tổng tài mặt trắng này rồi!
Nói xong, người đàn ông liền hất cằm bỏ đi, không để ý đến cô nữa. Hắn lần nữa đến tủ quần áo, mở ra tìm xem còn chiếc áo nào có thể mặc tạm không. Thời gian trước hắn lưu lại Hàn Nguyệt rất thất thường, nên cũng không có quá nhiều quần áo dùng được. Mà sức tàn phá của Hoắc Duật Hy rất ưu việt, hơn mấy mươi cái áo đều bị cô đem ra xơi tái. Nhưng xem như hắn còn gặp may, vẫn còn một cái áo sơ mi trắng, nhưng được mắc cùng quần áo của cô. Hắn liếc qua một chút rồi lấy chiếc áo kia mặc vào, một mùi hương quen thuộc rơi vào khoang mũi, chỉ là không phải của hắn.
Hoắc Duật Hy thấy Tư Cảnh Hàn mặc đúng cái áo sơ mi mà bản thân từng lôi ra mặc thì cảm thấy có chút quái lạ, nhưng không dám lên tiếng nhắc nhở nó đã bị cô mặc qua.
Người đàn ông tiếp tục tìm quần âu, lần này thì có diễm phúc hơn hẳn, chúng vẫn còn nguyên vẹn. Có lẽ do Hoắc Duật Hy chưa kịp đụng đến chứ không phải cô không muốn làm gì chúng.
Cô nàng vẫn đứng nguyên tại chỗ mặc cho hắn có động tác gì, hơn nữa còn nhìn rất chăm chú cho đến khi hắn lên tiếng nhắc nhở:
"Em thật sự thích nhìn người khác thay quần áo đến như thế?"
"Không, tôi không có!" Cô lập tức phản bác.
Cô không có háo sắc!
Tư Cảnh Hàn kéo khóa quần, mang thắt lưng rồi không nhanh không chậm nói: "Không thích xem người khác? Vậy hẳn là muốn xem tôi rồi."
"Còn khuya!" Hoắc Duật Hy vứt đống áo xuống sàn một cái liền chạy bình bịch ra ngoài cho đỡ xấu hổ.
Nhưng thật sự nhìn dáng vẻ bắt mắt của hắn thay đồ, đúng là một loại tư vị như thưởng thức mĩ cảnh.
Hàn thúc nhìn Hoắc Duật Hy và Tư Cảnh Hàn một trước một sau đi xuống thì mỉm cười đôn hậu, hỏi thăm: "Thiếu chủ, cậu đã khỏe hơn hôm qua?"
Tư Cảnh Hàn gật đầu: "Chú không cần lo lắng, Cảnh Hàn khỏe rồi."
Hoắc Duật Hy biễu môi, nghe hắn xưng hô lễ phép như vậy cũng cực kỳ hiếm đi, ngoại trừ Hàn thúc thì hắn đối với ai cũng cao ngạo, hống hách như nhau. Hàn thúc đảo mắt qua Hoắc Duật Hy, thấy cô cằm chén rất háo hức ăn thì mỉm cười, bảo: "Tối qua tiểu thư rất vất vả mới đưa thiếu chủ về được, hẳn là rất lo lắng, còn sốt ruột gọi cậu Phàm đến nữa, thiếu chủ nên thưởng cho tiểu thư."
Đối với vấn đề này, Hoắc Duật Hy đang ăn liền khựng lại, mặt đỏ lên rồi nhìn Tư Cảnh Hàn, nói lớn như để cho hắn nghe: "Con không có lo lắng!"
Ngược lại hắn không phản ứng quá nhiều mà rất dửng dưng đáp: "Đó là bổn phận của cô ấy."
Như cả một giậu nước lạnh tạt vào người của Hoắc Duật Hy, nhưng đã làm cô mát đi rất nhiều. Lần này cô thầm khen ngợi Tư Cảnh Hàn biết nói chuyện, cũng may hắn giữ thái độ lạnh nhạt không đếm xỉa đến chuyện tối qua cô gấp gáp với bệnh tình của hắn thế nào, nếu không cô cũng không biết nên tỏ thái độ làm sao với hành động điên rồ, quá khích đó.
"Hàn thúc, người không ăn cùng sao?" Hoắc Duật Hy đánh lãng sang chuyện khác, hỏi Hàn thúc.
Ông mỉm cười hiền hậu, dựa theo hoàn cảnh và không khí khá hòa hợp hiện tại mà khéo léo từ chối, rồi cùng người hầu lui ra, chỉ để lại hai hầu nữ phục vụ khi cần thiết lại phòng ăn. Thật ra bây giờ đã hơn 9 giờ rưỡi, muốn ăn sáng cũng đã ăn xong, là do Tư Cảnh Hàn phá lệ muộn dậy trễ mà Hoắc Duật Hy cũng không "nở" kêu hắn dậy.
Không khí bỗng chốc im bặt, Hoắc Duật Hy nuốt nước bọt, bỗng dưng thấy mất tự nhiên, một chuyện trước đây chưa từng có mỗi khi đến giờ cô dùng bữa, nhìn người đối điện cách một bàn ăn dài, cô hơi chột dạ. Nhưng cũng không hiểu vì sao lại chột dạ.
Có lẽ tất cả đều là lỗi do cô ỷ thế, cho rằng hắn bị sốt mê man không biết gì mà quá chủ động.
Quá chủ động rồi Hoắc Duật Hy!
Bất quá xấu hổ cũng không đau khổ bằng tài sản của mình bị mất đi, cô bưng bát của mình đứng dậy, sà đến bên cạnh chỗ Tư Cảnh Hàn đang ngồi. Nhìn bộ dạng của hắn lúc này rất dễ nói chuyện, nên cô đánh bạo một phen:
"Tôi nghĩ, chuyện tiền Mặc Lạc Phàm mang đi anh nên chuyển lại cho tôi, sau đó tôi sẽ dựa vào số tiền đó tìm cách trả lại khoản kia cho anh sau, thế nào?"
Tư Cảnh Hàn im lặng, động tác tao nhã dùng cháo trong bát của mình. Thấy thế, Hoắc Duật Hy vội gắp thêm một cái trứng muối muốn bỏ vào cho hắn nhưng Tư Cảnh Hàn đẩy đũa của cô ra, nhíu mày, lạnh giọng: "Ăn!"
Hắn không thích nhất chính là người khác tốt với hắn là vì có mục đích khác!
Hoắc Duật Hy sợ quéo lại, nếu để hắn tức giận thì thật không hay cho cô lúc này.
"Không được thì thôi!" Cô thu tay lại, nhưng nghĩ nghĩ vẫn để vào bát của hắn: "Ăn đi, anh mới khỏi bệnh!"
Lần này Tư Cảnh Hàn không đẩy đũa của cô ra, mà rất từ tốn ăn phần trứng muối vừa được để vào. Chốc sau hắn mới nói: "Chút nữa bảo Tiểu Vương đến chỗ Mặc Lạc Phàm lấy ít thuốc cho em."
"Tại sao vậy?" Cô nhai thức ăn, chớp mắt không hiểu, hỏi hắn.
"Tối qua cùng tôi "ở chung một chỗ"...tốt nhất, nên uống thuốc phòng cũng bị sốt."
"Khụ khụ khụ..." Hoắc Duật Hy ho sặc sụa nhìn Tư Cảnh Hàn trân trối, hắn không nhìn cô, vẫn bình thản ăn.
Thật ra lời hắn nói cũng rất hợp lý, ở gần người bị sốt cả đêm, bây giờ hắn gần khỏi bệnh, cô lây nhiễm cũng là bình thường. Nhưng mà, trong lòng Hoắc Duật Hy lại không nghĩ đơn giản như vậy, nói "ở chung một chỗ" thì cô lại nghĩ tới chuyện hai người "cái kia" nên mới...mới...
Đáp lại sự mất tự nhiên của cô, Tư Cảnh Hàn không có quá nhiều cảm xúc: "Tối qua là em chủ động, không phải do tôi cố tình."
"Xoảng!" Hoắc Duật Hy quăng vội muỗng cháo xuống, như muốn nhào lên bịt miệng hắn lại: "Không cần nói! Tôi biết rồi, tôi có bệnh cũng không đòi anh tiền thuốc đâu!"
Nhìn cô gấp gáp như vậy, Tư Cảnh Hàn cũng không nhịn được nhếch môi, nhưng trong mắt Hoắc Duật Hy nó rất hách dịch và đáng ghét, cô thở phì phò rồi đẩy ghế đứng dậy chạy lên lầu.
Hai nữ hầu đứng một bên nhìn nhau, cũng không sao hiểu nổi vì cớ gì tiểu thư của bọn họ đột nhiên phản ứng mạnh mẽ như vậy đối với lời nói của thiếu chủ. Dẫu nó rất bình thường.
Lúc Hoắc Duật Hy mang ca táp xuống Tư Cảnh Hàn cũng đã ăn xong, vốn dĩ cô còn đường hoàng mang theo tức giận bước đi với khí thế sùng sục nhưng vừa bước đến sân để xe, Tư Cảnh Hàn đột nhiên khựng lại, cô suýt nữa đã đập mũi vào lưng hắn, ló đầu ra xem thì thấy một cận vệ bước lên khép nép nói với:
"Thiếu chủ, tối hôm qua tiểu thư lái xe đưa ngài về thì đã như thế này rồi, chúng thuộc hạ không dám tự ý quyết định nên để ở đây chờ ngài phân phó."
Nhìn chiếc Maybach Exelero của mình đã bị nức mất một bên đèn, bên cạnh mui xe cũng trầy trụa những vết xước, và loang lỗ những vết thủng nhỏ. Tư Cảnh Hàn thật không biết nên biểu thị loại cảm xúc nào, Hoắc Duật Hy cũng nhìn thành quả của mình rồi nhắm mắt nhăn mặt, biết tội lần này đáng chém rồi, cô cười đon đả ôm lấy cánh tay của Tư Cảnh Hàn: "Tại nó khó lái quá nên...nên..."
Tư Cảnh Hàn liếc xéo cánh tay đang bám dính lấy mình, thản nhiên phun ra một câu trần thuật và khẳng định: "Là đàn ông, bình thường chẳng ai lấy người phụ nữ "giỏi" phá của như em đâu."
"Bùm" đầu của Hoắc Duật Hy nổ một cái, cơ mặt sượng cứng lại, vô cùng xấu hổ liếc nhìn những người xung quanh, dù biểu cảm của họ vô cùng dửng dưng và lạnh nhạt, thậm chí là không cảm xúc nhưng cô có cảm giác rằng họ đang cố nén cười.
A! Vô cùng mất mặt! Mất mặt chết cô rồi!
________
Trên một chiếc xe khác, cô ngồi bên cạnh Tư Cảnh Hàn, muốn nói gì đó biện minh cho mình nhưng hoàn toàn đuối lý.
Không xong rồi, cứ tưởng còn có thể thương lượng chuyện của Mặc Lạc Phàm, nhưng xem ra lần này không còn gì để bàn cãi, hắn rút hết tiền trong tài khoản của cô, còn bắt luôn cô cả đời làm công trả nợ cũng không đền nổi, vì sao số cô lại đen như vậy chứ?
"Tại anh lái nó ra đường nên tôi mới buộc phải lái về, nếu anh lái xe bình thường thì đâu có ra nông nỗi đó chứ?!" Hoắc Duật Hy đổ lỗi cho hắn, Tư Cảnh Hàn nhìn cô gái nói lời ngang ngược bên cạnh thì rất nhẫn nại nói:
"Tôi không bắt em phải lái, em có thể gọi người đến giúp. Hơn nữa tôi bảo em đi đi, chính em không nghe lời."
"Tôi không biết, tôi sẽ không đền, có chết cũng không đền."
"Em có thể đem tính mạng của tôi ra đùa giỡn nhưng em lại ngốc đến nỗi đem mạng sống của mình ra bỡn cợt, Hoắc Duật Hy, em nói em đáng tội gì?" Mặc kệ lời ngang ngược của cô, Tư Cảnh Hàn lại nói tiếp khiến cô á khẩu, nhìn sang hắn xem hắn đang có biểu cảm gì để trả lời cho thích hợp.
"Chỉ quẹt vào cột đèn có vài lần thôi, cũng có sứt mẻ gì đâu mà nói nghiêm trọng thế?" Cô lầm bầm.
Mặc dù cô lái xe không tồi, nhưng do chiếc xe đó kỳ quặc quá nên cô mới lúng túng thôi, nhưng vẫn đảm bảo an toàn cho mình và người đi đường mà!
Tư Cảnh Hàn nghe cô nói thế thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, túm lấy cô kéo về phía mình: "Nói thêm tiếng nữa!" Không nghiêm trọng là thế nào? Ngay cả chiếc xe cũng méo mó biến dạng, vậy một khi không những chiếc xe có vấn đề mà ngay cả người lái cũng gặp chuyện thì sao đây?
Hoắc Duật Hy im re trước khí thế của hắn, thật không dám nói nữa.
Thấy đôi mắt to tròn mà lấp lánh những nước như nai tơ đi lạc của cô, người đàn ông đành hòa hoãn tâm tình, buông cô ra rồi lạnh nhạt nói: "Lần sau bảo người đến cho em tập chạy, rồi hãy lái ra đường."
Thấy đã tai qua nạn khỏi, cô mừng thầm rằng không sao nữa, hắn không có tức giận, biết điều mà trả lời: "Biết rồi!"
Tài xế Tiểu Vương cầm bánh lái chỉ đánh mắt một lần ra sau mà suýt loạng choạng tay lái bởi không khí hòa hợp lạ thường của hai người phía sau. Rất lâu rồi cũng chưa thấy thiếu chủ của bọn họ dễ chịu như vậy, chẳng lẽ chỉ vì một đêm bị bệnh mà tâm sinh lý tạm thời thay đổi?
"Nhưng mà không đúng, Tư Cảnh Hàn, tôi nhớ rõ ràng anh để nó ở Hàn Nguyệt mà, làm thế nào lại có thể cùng anh chạy trên đường như vậy được?" Hoắc Duật Hy đột nhiên nghĩ đến chuyện này, vô cùng thắc mắc nhìn hắn.
"Vậy em nghĩ chiếc Maybach đó tự động lăn tới chân tôi?"
Hoắc Duật Hy không cho rằng Tư Cảnh Hàn đang đùa với mình mới nói vậy. "Chẳng lẽ...anh từng về Hàn Nguyệt?" Đối với câu hỏi này, chính cô cũng không dám tin tưởng, chỉ ngẩn ngơ nhìn hắn mong tìm ra câu trả lời, nhưng hắn không trả lời mà đánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không khẳng định, cũng chẳng phủ nhận.
Cô nhìn hắn, lại nghĩ nếu suy đoán của cô là thật vậy hắn về khi nào, sao cô không hay biết gì cả, Hàn thúc cũng không nói nữa. Chẳng lẽ là nửa khuya?
Sao có thể chứ, hà cớ gì phải chọn lúc đó? Nhưng mà nếu như là vậy thì hắn mấy hôm đêm nào cũng về hay chỉ có một đêm hắn mang xe đi thôi?
Còn Na Mộc Lệ thì sao? Chẳng lẽ hắn đêm khuya để cô ta một mình.
Nghĩ đến đây, bất giác cô lại thấy vui sướng hẳn ra. Thật ra, ban đầu cô không định thù ghét người tình nào của Tư Cảnh Hàn, cô cho rằng những người đó và cô đều cùng chung số phận, nhưng vì tính khí Na Mộc Lệ quá tệ, lại từng đánh cô một cách vô lý, còn xử ép cô, thêm nữa nói rằng cô ta có mang, nên đâm ra cô không sao thích cô ta được nữa, mà biến cô ta thành chính kình địch của mình, và Tư Cảnh Hàn chính là món quà cuối cùng dành cho người chiến thắng, cô muốn chiến thắng nhưng cô cũng không muốn món quà này.
Tư Cảnh Hàn nhìn chăm chú vào hình ảnh trong kính chắn gió, biểu cảm của Hoắc Duật Hy trong đó biến hóa không ngừng, đột nhiên chuyển sang lạnh lùng hẳn, dường như đang khó chịu.
Tiểu Vương đánh lái một cái, xe nghiêng sang bên phải, Hoắc Duật Hy theo quán tính nhào về phía hắn, người đàn ông thông thả đưa tay ra đón lấy cô để cho cô dựa vào lòng. Dưới danh nghĩa là thư ký riêng của hắn, cô có thể danh chính ngôn thuận ra vào cùng ông chủ của mình, ngoài sắp xếp lịch trình, giấy tờ còn phải kèm luôn chăm sóc chuyện ăn uống, đi đứng của hắn.
Nghe ra thì thật tốt, nhưng sau lưng cũng không ít người nói cô là tình nhân trá hình.
Mà cái này đúng là không sai. Chỉ có một chuyện bọn họ không biết rõ, chính là việc cô chẳng những là tình nhân mà còn sống luôn với hắn ở một chỗ.
Là một tình nhân...cố định.
Hôm nay Tư Cảnh Hàn mới khỏi bệnh nên cô chủ động nấu một bữa không quá nhiều dầu mỡ, chủ yếu là mấy món ăn thanh đạm, đến giờ ăn trưa sẽ có người từ biệt thự đưa đến.
Nhưng nói sao sở thích này của hắn cũng rất kỳ quái, loại cao lương mĩ vị ở nhà hàng thì không thèm, lại ngược đãi vị giác của mình và ngược đãi thân thể của cô, bắt cô nấu từ nhà đem lại. Cô nấu ăn không tồi, nhưng so với đầu bếp Michelin ở mấy chuỗi nhà hàng - khách sạn của Tư thị thì trình độ tay nghề đã cách nhau mấy chục con phố.
Hắn không thích ăn thức ăn bên ngoài liền có đầu bếp nổi tiếng thế giới làm đầu bếp riêng cho mình, hắn muốn thế nào thì chính là thế ấy, chẳng những đảm bảo dinh dưỡng về sức khỏe mà còn thõa mãn được nhu cầu vị giác, vậy mà còn không chịu. Thật sự kỳ quái!
"Này, hướng này đâu phải đến Tư thị." Thấy hướng đi không phải đến Tư thị, Hoắc Duật Hy lên tiếng.
Tiểu Vương đánh lái lần nữa, rồi mới trả lời Hoắc Duật Hy: "Thiếu chủ muốn tới chỗ Mặc thiếu gia lấy thuốc cho tiểu thư trước."
Hoắc Duật Hy nhìn sang Tư Cảnh Hàn, hắn không nhìn cô, nên cô chỉ thấy được khuôn cằm cao ngạo của hắn.
"Tôi không sao, lấy thuốc làm gì chứ?"
"Ngoan đi. Phòng bệnh vẫn hơn chữa bệnh."
Môi của Hoắc Duật Hy run lên, tên đàn ông ngang ngược này lại có thể áp đặt người không bệnh thành có bệnh?!
Cuối cùng cũng đến Á Lạc Tư, Mặc Lạc Phàm dường như đã biết Tư Cảnh Hàn sẽ dẫn cô đến, nhưng anh mỉm cười xấu xa cho cô ngồi ở phòng khách chờ, rồi dẫn Tư Cảnh Hàn vào trong phòng khám.
Cô không hiểu hai người đàn ông này định làm gì, rõ ràng đến lấy thuốc cho cô nhưng lại dẫn nhau vào phòng khám bệnh mà cho cô ở ngoài.
Chỉ là nghi hoặc như vậy, cô cũng không định hỏi tại sao, dù sao cũng không cần quan tâm quá nhiều chuyện của Tư Cảnh Hàn, hắn là người làm việc luôn có mục đích, không giống như sẽ tìm Mặc Lạc Phàm để hàn huyên tâm sự.
Trong phòng bệnh, Tư Cảnh Hàn đưa tay cởi cúc áo ra, Mặc Lạc Phàm lấy dụng cụ khi quay lại thì giật nảy mình, rồi cười phá lên không kìm chế được: "Không phải chứ Tiểu Bạch, chỉ vì mấy lời đồn bên ngoài của cậu và Na Mộc Lệ mà Tiểu Duật Hy đã đem cậu ra hành hạ thế này sao?"
Anh chỉ chỉ vào dấu răng sâu hoắm trên cổ Tư Cảnh Hàn đã bầm tím lên một cách đáng sợ, hơn nữa trên dưới xung quanh xương quai xanh và lòng ngực đều có dấu vết đỏ hồng hoặc dấu răng rõ ràng. Anh mãi miết nhìn, đánh giá rồi lần nữa vỗ vai Tư Cảnh Hàn mà cảm thán:
"Ây da, thảm rồi, nếu có ngày cô ấy bắt gặp cậu lên giường cùng đàn bà khác có khi nào rút luôn xương của cậu luôn không?"
Tư Cảnh Hàn nhìn anh một cách lạnh lùng, "Bớt nói nhảm, kiểm tra đi."
Mặc Lạc Phàm nhún vai, không đùa nữa mà cầm dụng cụ bằng kim loại đi đến: "Tối qua có gọi cho A Tư, cậu ấy nói sẽ trở về trong ngày mai. Vậy cậu có định sang đó thế chỗ không?"
"Không cần đâu, nên ly khai một thời gian, nếu không lại sinh ra quá dựa dẫm."
Mặc Lạc Phàm nghe hắn nói vậy thì gật đầu, sau khi nghĩ nghĩ lại nói: "Mình nghĩ sau này người ở bên đó sẽ càng khó quản, một ngày nào đó đột nhiên xuất hiện trước mặt Tiểu Duật Hy đòi nói cho ra lẽ thì cậu chết chắc."
Đối với lời này của anh, Tư Cảnh Hàn cong nhẹ khóe môi, tựa có tựa không: "Không còn cách nào khác, tạm thời chỉ có thể như vậy."
"Có cần mình qua thế chỗ mấy ngày không? Lâu rồi cũng không có đi nghỉ dưỡng."
"Không sao, cậu còn có Nam Nam mà?"
Lần này đến lượt Mặc Lạc Phàm bật cười, anh lắc lắc đầu nói: "Cậu cũng thật vô tình, người ở bên đó không biết có chịu nổi không mà cậu còn dửng dưng như vậy. Thật ra nếu muốn thì mình đưa Nam Nam theo đi chơi vài hôm cũng không tệ."
"Hiện tại chưa thích hợp để quá nhiều người biết, cậu đến thăm là được rồi, không cần quá lưu tâm." Tư Cảnh Hàn biết anh đã kiểm tra xong nên mặc lại áo, vừa cài cúc áo vừa nói.
Mặc Lạc Phàm nhìn mấy thông số trên máy kiểm tra, hài lòng gật gật đầu. "Không sao rồi, chỉ là sốt thông thường không phải do bệnh tái phát."
"Ừ, thật ra mấy hôm trước cũng không có triệu chứng tái phát. Chỉ là muốn kiểm tra một chút." Chuyện này cũng không ngoài dự đoán của hắn.
Hắn đứng lên, lúc này Mặc Lạc Phàm cũng đứng lên, hai người sóng vai đứng chung một chỗ nhìn ra ngoài cửa. Cuối cùng Mặc Lạc Phàm lên tiếng trước: "Để cô ấy chờ lâu rồi, cậu ra ngoài đi."
Tư Cảnh Hàn gật đầu rồi đẩy cửa đi đến phòng khách, Hoắc Duật Hy đang ăn một trái táo, rất vô tư nhìn hắn. Hắn đi qua, ngồi xuống bên cạnh nhưng không có ý định nói chuyện với cô, một lúc sau Mặc Lạc Phàm mới đi ra, anh cầm theo một bọc nhỏ màu trắng. Thấy Hoắc Duật Hy ngồi cạnh Tư Cảnh Hàn đang nhai táo thì mỉm cười vô hại đi tới, giơ bọc nhỏ kia ra: "Đây là thuốc của Tiểu Duật Hy nha."
"Tư Cảnh Hàn, hôm qua anh ấy lừa đảo lấy của tôi rất nhiều tiền." Hoắc Duật Hy đặt trái táo xuống, rồi rất ngang nhiên chỉ tay vào Mặc Lạc Phàm.
Ặc!
Không phải chứ?
Đầu của Mặc Lạc Phàm chạy đầy vạch đen, sao còn có chuyện bệnh nhân chạy đến kiện bác sĩ khám bệnh lấy tiền vậy?