Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 92-2: Khi đã tách ra.. (2)



Làm sao Tề Thiếu Khanh và Trí Quân không nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn. Trí Quân một dạng muốn lùi về phía sau một bước để giữ khoảng cách với Tề Thiếu Khanh nhưng anh lại ngăn cản, kéo cô lại, bảo: "Còn chưa làm xong, cô cứ tiếp tục đi."

Nói xong anh mới nâng mắt lên nhìn Lạc Tư Vũ, đôi mắt màu trà trong vắt không hề giống một người vừa uống nhiều rượu, "Cậu nói sai rồi, phụ nữ không chỉ vây quanh tôi, mà cả cậu và Tư Cảnh Hàn đều như vậy. Chỉ có điều, tôi khác hai người ở một chỗ: chính là tôi biết trân trọng, còn các người không biết nắm giữ mà thôi."

Không biết thế nào mà câu nói này của anh lập tức làm Lạc Tư Vũ thay đổi sắc mặt, có lẽ hắn cũng đã uống không ít, trong giọng nói cũng khàn hơn bình thường ít nhiều: "Cách anh nắm giữ phụ nữ là cùng lúc chăm sóc không để rơi rớt người nào?"

Tề Thiếu Khanh lắc đầu, "Không phải, tôi chỉ chăm sóc những người mà tôi cần quan tâm thôi, sẽ không mù quáng như cậu, chỉ có một người phụ nữ cũng không biết giữ làm thế nào."

Lạc Tư Vũ hừ một tiếng, lạnh lùng liếc nhìn Trí Quân nhỏ bé đứng bên cạnh Tề Thiếu Khanh, cô rất nghe lời anh ấy, đang tiếp tục sửa lại cái khăn, mà động tác này vốn chẳng lằng nhằng gì nhưng đã lập đi lập lại nãy giờ.

"Vốn nghĩ Tề gia có được Hoắc Duật Hy sẽ biết giữ mình với người khác, nhưng hình như tôi đã sai lầm, cô ấy có vẻ không quan tâm đến anh cho lắm, cho nên anh mới còn cần hơi ấm của bảo mẫu bên cạnh."

Trí Quân nãy giờ nghe hắn nói chuyện đã thấy chói tai, nói đến đây lại càng làm cô không vui, hiển nhiên có Tề Thiếu Khanh ở đây cô cũng không vì thế mà kiên dè, dứt khoát xoay người lại nhìn Lạc Tư Vũ:

"Nhị gia, tôi chu đáo với tổng tài của mình khiến anh không hài lòng? A... Tôi biết rồi, có phải hay không anh đang ghen với tôi được chăm sóc tổng tài, còn anh ngày đêm mong nhớ anh ấy nhưng không thể nào thân cận?"

Lời này của cô vừa nói ra Tề Thiếu Khanh lập tức bật cười, có chút hứng thú nhìn Lạc Tư Vũ. Cố nhiên hắn không vui, đôi đồng tử đen như đá hắc dịu xoáy lấy Trí Quân:

"Phụ nữ nhỏ, đừng mượn oai hùm làm bậy, cẩn thận lời mình nói một chút."

Có Tề Thiếu Khanh ở đây cô còn sợ hắn sẽ dám làm gì mình sao? Ngược lại còn lấn thêm một bước, "Không sao, không sao, dù tôi nói trúng rồi anh cũng không cần thẹn quá hóa giận. Anh có thể từ chỗ Tư Cảnh Hàn đầu quân cho Tề thị chúng tôi mà, đến lúc đó tôi sẵn sàng nhường vị trí của mình hiện tại lại cho anh không nửa câu oán thán, anh cũng lập tức được sớm hôm thấy được người mình muốn thấy rồi."

"Cô..."

"Nhưng mà tôi cũng phải nhắc anh một điều, tổng tài tôi tuy bề ngoài ôn hòa, đối với tình cảm của ai cũng không nỡ làm tổn thương, nhưng là tình cảm của anh ấy dành cho Hoắc Duật Hy vô cùng kiên định, anh muốn vượt qua cô ấy e là phải cố gắng hơn nhiều. Cho nên hãy suy nghĩ kỹ lời đề nghị của tôi, chỗ làm của Tề thị không thua kém gì Tư Cảnh Hàn đã cho anh, mà anh cũng tránh được cảnh chăm sóc cho người đàn ông khác mà vẫn tưởng nhớ đến tổng tài của chúng tôi."

Trí Quân lưu loát nói thêm khiến Lạc Tư Vũ sắp tức giận thật, hắn trước kia không bao giờ như vậy, càng không vì vài lời khiêu khích của người khác mà trở nên mất bình tĩnh. Vậy mà mỗi lần gần đây cơ hồ nhìn thấy Trí Quân, hắn đều dễ nổi điên, mất luôn cả nhẫn nại của người giám hộ tổ chức Vong nên có.

Đôi bàn tay của hắn trong vô thức xiết lại, không để hơi men làm chi phối quá nhiều cảm xúc, ngược lại quay sang nhìn Tề Thiếu Khanh: "Anh mất nhiều thời gian như vậy là để đào tạo ra loại người thế này?"

"Cậu không hài lòng sao?"

"Có gì mà hài lòng hay không, người là do anh quản thúc, mượn được oai như vậy cũng là chiều chuộng không ít đi. Chỉ mong có thể như Tề gia đã nói, biết thế nào là chăm sóc tốt cho những người anh quan tâm, đừng để Hoắc Duật Hy vừa đi đã liền trở lại, chỗ chúng tôi không thích hợp để cô ấy tới lui nữa rồi."

Nói rồi hắn bỏ đi nhưng không quên nhìn Trí Quân thêm một lần nữa, trong đôi mắt có thêm chút u ám khiến người ta bất an.

Khi bóng lưng của hắn khuất trong chiếc xe thương vụ thì Trí Quân mới nhìn Tề Thiếu Khanh, cúi đầu: "Cảm ơn tổng tài, lúc nãy do tôi tùy hứng, lôi anh vào cuộc rồi."

"Không sao, không sao." Tề Thiếu Khanh phát tay, có chút thoải mái nói: "Hắn say rồi, say thật rồi." Nghĩ đến lúc nãy dáng vẻ tức giận của Lạc Tư Vũ, anh liền cười ra tiếng, rồi thoáng nhìn qua Trí Quân:

"Nhưng mà Trí Quân, tôi thật không nhìn ra có lúc cô cũng biết nói chuyện khiến người khác dựng tóc lên như vậy đấy."

Trí Quân có chút xấu hổ, nhưng rất nhanh nghiêm chỉnh đứng thẳng: "Tổng tài, anh đừng trêu chọc, trễ lắm rồi tôi lấy xe đưa anh về."

"Được, cô đi đi." 

Nghe thế, Trí Quân lập tức rời đi, nhìn theo bước chân của cô, Tề Thiếu Khanh lại cười nhẹ, đến cuối cùng thì biến thành tiếng thở dài tiếc nuối.

Một cô gái vốn rất hồn nhiên, lạc quan, bây giờ lại biến thành người khuôn mẫu như thế đúng là tội nghiệp.

Thanh xuân của cô còn chưa qua mà đã chịu nhiều tai biến, cuối cùng thời gian đi mất, tâm hồn cô cũng như sa mạc trơ trọi chẳng còn lại gì.

Nhà Vũ Văn kia thật sự quá tàn nhẫn rồi. 

Rất may là mẹ của anh không đứng về phía bọn họ, nếu không anh thật không biết phải cư xử làm sao cho phải phép mỗi khi nhắc tới chuyện này.

______________

Nam Thương biệt thự.

Tề Thiếu Khanh vào tới ga ra biệt thự vừa đúng 12 giờ, tuy là nói Trí Quân đưa anh về nhưng trên thực tế sau khi tiễn cô ấy vào chung cư an toàn anh mới tự mình lái xe về biệt thự.

Lúc này, người hầu đều được nghỉ cả, anh không có thói quen để người khác đợi chờ phục vụ mình.

Cho nên khi trở về trên dưới Nam Thương đều phủ đầy tĩnh lặng và lạnh lẽo. Anh thấy cũng bình thường, trước đây vẫn như vậy, sớm khuya một mình anh đi về, chẳng có ai bầu bạn. Bây giờ có Hoắc Duật Hy, anh càng không muốn làm phiền cô.

Phòng ngủ cô chọn ở cuối dãy đối diện với phòng của anh, theo thông lệ có lẽ sẽ qua xem tình hình của cô một chút nhưng vì mùi rượu trên người, anh muốn đi tắm trước.

Vậy mà vừa mở cửa phòng định tiến vào trong thì từ phía phòng ngủ của Hoắc Duật Hy lại truyền đến động tĩnh thu hút sự chú ý của anh, quay sang nhìn đã thấy cô đứng ở đó nhìn mình.

Anh có chút ngạc nhiên hỏi: "Tiểu Hy, sao em còn chưa đi ngủ?"

"Em chờ anh."

"Chờ anh?"

Cô gật gật đầu xác nhận, Tề Thiếu Khanh càng không hiểu làm sao thì cô đã tiến về phía bên này, "Sao anh về trễ thế? Em không nghĩ bình thường anh tăng ca lại muộn như vậy. Anh có uống rượu sao?"

"Lúc nãy có uống một ít, bình thường cũng không trễ như vậy, hôm nay vì có gặp người bạn nên nói chuyện hơi lâu."

Hoắc Duật Hy ồ một tiếng, sau đó thì giữa hai người ngập ngừng vài giây chưa biết nói gì tiếp theo. 

"Em chờ anh là có chuyện gì muốn nói sao?" Vẫn là Tề Thiếu Khanh phá vỡ không khí cứng nhắc ấy.

Hoắc Duật Hy chớp mắt, nhìn anh thêm một lần nữa rồi đưa tay vuốt vuốt tóc: "Cũng không có gì, chỉ vì cả biệt thự lớn như vậy chỉ có một mình khiến em có chút không quen."

"Em sợ sao?" Tề Thiếu Khanh mím môi hỏi.

Hoắc Duật Hy lập tức phủ nhận, đỏ mặt: "Không có, còn lâu em mới sợ."

"A..." Anh ngờ ngợ gật đầu: "Vậy thì tốt rồi, sau này anh xã giao bên ngoài buổi tối không về em một mình có thể xoay sở thì anh không cần lo nữa."

"Hả? Cái gì cơ? Cả đêm không về?" Hoắc Duật Hy như không tin vào điều mình vừa nghe, anh vậy mà không hiểu ý của cô sao?

"Có chuyện gì thế Tiểu Hy?"

"Không... Không có gì..." Cô xua tay, nói có chút khó khăn: "Nếu anh bận thì không cần lo lắng cho em đâu, em vẫn rất tốt. Cũng đã trễ rồi em không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa, em về phòng trước đây."

Tề Thiếu Khanh nhìn cô xoay người trong dáng vẻ không tình nguyện thì cười thành tiếng, bước lên hai bước kéo cô lại.

"Nhóc con, sợ ma thì nói sợ ma, anh cũng chẳng cười em mà."

Bị nói trúng tim đen Hoắc Duật Hy dường như nhảy dựng lên: "Anh nói ai, em mới không có."

"Em có."

"Không có!"

"Trước đây khi thu mua chỗ đất này để xay biệt thự, nơi này từng là bãi tha ma của thành phố."

"Ga... Cứu tôi với!!!" Hoắc Duật Hy dựng hết lông măng hét lên.

Tề Thiếu Khanh cười càng thêm đậm, ôm lấy cô: "Được rồi, được rồi, đừng sợ, trêu em thôi, chỉ là muốn em nói thật một chút đó mà."

"Tề Thiếu Khanh, anh..." Hoắc Duật Hy thẹn quá hóa giận nói không nên lời, trừng trừng nhìn anh.

Anh càng thêm tự đắc: "Thế nào? Bà cô nhỏ hung hăng cũng biết sợ ma quỷ à?"

"Anh thật xấu tính!" Cô giận dỗi đẩy anh ra. "Lại còn là con ma mem toàn thân đầy rượu, thối chết được."

Nghe cô nói vậy, Tề Thiếu Khanh càng giữ chặt cô hơn, đem mặt cô ghì trong lòng của mình: "Nhóc con, đừng mạnh miệng, anh buổi tối sẽ không giống anh ban ngày đâu, thịt em còn rất thơm đó!"

"Thế thì thế nào, buông em ra, ngộp chết rồi." Hoắc Duật Hy đưa tay đập loạn lên cánh tay của anh, nhưng bị tóm lại, Tề Thiếu Khanh rất biết cách trêu người, vỗ vỗ lên đầu của cô:

"Cho nên anh không ngại dùng vài động tác khiến em khóc lóc cầu xin đâu."

"Em mới không tin anh dám!" Hoắc Duật Hy gân cổ lên, không sợ chết giãy giụa.

"Được lắm, vậy đừng trách anh không nhắc nhở em."

Nói rồi anh lập tức đẩy cô ra, đổi động tác ép cô dựa lưng vào tường, một bên cúi đầu chuẩn xác hướng về phía cánh môi hồng nhuận đang mấp máy thở.

Hoắc Duật Hy cũng mở to đôi đồng tử hết cỡ nhìn khuôn mặt điển trai của anh ngày càng phóng to trước mặt mình, trái tim cô vì căng thẳng sắp vọt ra khỏi miệng, anh dùng một tay bịt mắt cô lại.

Trong bóng tối cô nhận thấy hơi thở của anh mang theo hương rượu thơm thoang thoảng ngày một tiến gần, cuối cùng...

"Phù phù..."

Hoắc Duật Hy được giải phóng tầm nhìn còn chưa hiểu gì ngoài việc thấy anh thổi vào má mình hai cái.

Còn anh chờ chính là thời điểm này, cô sau khi căng vừa mở mắt nhất định không có phòng bị liền ra tay không khoan nhượng, một tay véo má, một tay bóp mũi dùng sức kéo ra.

"Á!"

Anh lại dùng sức.

"Đau chết em rồi! Mau buông ra!!!"

Hoắc Duật Hy giãy nãy cấu lấy bàn tay của anh, Tề Thiếu Khanh nhanh nhẹn di chuyển một tay túm cô lại, tay kia ra sức véo má, giọng điệu có chút trêu đùa uy hiếp:

"Còn không cầu xin anh buông tha?"

"Em mới không thèm... A, đau thật đấy!" Cô rất bưởng bỉnh, nhưng không sao, anh vẫn có cách, cũng không mềm lòng khi cô kêu la oai oái.

"Nhóc con, ai dạy em hư đến mức này rồi, cứng đầu như vậy đúng là cần trừng trị."

"Anh không có thương em hay sao mà véo em đau đến thế này, Tề Thiếu Khanh, anh nói anh thương em toàn là giả dối!" Hoắc Duật Hy vẫn leo lẻo đôi co. Ai ngờ, người trước mặt nội công còn thậm hậu hơn cô gấp nhiều lần, anh vô cùng thản nhiên:

"Trước giờ nói yêu em thì anh thừa nhận có thật, nhưng còn thương, anh chưa nói bao giờ. Nhóc con, yêu và thương không giống nhau, nên là véo em không phải vì anh không thương mà bởi vì anh rất yêu em, hiểu không?"

Đương nhiên là cô không hiểu, với khả năng tiêu hóa kiến thức của cô thì vấn đề anh vừa đề cập vào mười phần nhưng lưu lại chưa quá hai phần.

Thấy cô vẫn mãi ngốc nghếch thì Tề Thiếu Khanh lấy làm thở dài, sức lực lại gia tăng, "Tóm lại đã biết sợ chưa?"

"Không sợ!"

"Sợ không?" Anh càng mạnh tay.

"A... Buông ra! Buông ra, biết rồi... Em biết rồi, tha cho em đi..." Cái má của cô sắp rớt ra luôn rồi, còn không cầu xin sẽ xệ tới cằm mất.

Tề Thiếu Khanh cười có chút nồng đậm, bên môi anh vẫn quẩn quanh hương rượu nhàn nhạt, đôi mắt lấp lánh ý cười càng làm tăng vẻ phong phú trên ngũ quan đẹp đẽ.

Nụ cười của anh luôn ấm áp, lời nói của anh luôn dịu dàng. Động tác của anh đối với người khác luôn dịu dàng, ôn hòa như thế.

Anh không giống Tư Cảnh Hàn, hoàn toàn trái ngược hắn, nên là lúc đối đãi với hắn hình như thái độ của anh cũng hoàn toàn khác so với cách đối đãi người khác.

Bây giờ thì anh đã buông tay ra giải thoát cho khuôn mặt sắp xệ thành bánh bao của cô, nhưng khoảng cách giữa hai người trước sau vẫn không suy suyển, gần đến nỗi đứng thêm một chút cô liền thấy tai của mình nóng ran, cả cơ thể có chút căng thẳng không biết đặt để tay chân ở đâu cho đúng.

"Em... là muốn chúng ta đứng thế này đến sáng sao?" Đột ngột, anh bật hỏi.

"Dạ?"

"Ý anh là em không định về phòng ngủ sao?"

"A..." Hoắc Duật Hy kêu một tiếng rồi lắc lắc đầu như cái trống bỏi. Tề Thiếu Khanh vẫn cười: "Vậy sao em còn chưa đi?"

"Anh thế này em không đi được."

"Anh thế nào mà em không đi được?" Anh hỏi tới.

Cô thành thật trả lời: "Anh cứ vây thế này em không đi được."

"Vậy em muốn thế nào?"

"Em muốn anh đứng thẳng."

"Nếu anh không đứng thẳng?"

"Thế thì em đành cúi người vậy." Nói xong Hoắc Duật Hy lập tức khom người chui qua cánh tay của anh, chạy về phía sau cười tinh ranh.

Cô mới không ngốc để anh dẫn đi lòng vòng. 

Tề Thiếu Khanh cười bất đắc dĩ quay người lại nhìn cô gái đứng cách mình tầm hai ba mét đang đắc ý lắm thì nheo mắt: "Xem ra phụ nữ mà lanh lợi quá đàn ông bọn anh đúng là chịu thiệt."

"Thế nào, thấy khó chịu chỗ nào sao?" Hoắc Duật Hy tiến tới, nghiêng đầu hỏi.

Anh gật gật đầu, chỉ chỉ vào tim: "Nó bị em chọc có chút ngứa ngáy, không thể nào diễn kịch chiều theo ý nó thêm chút nữa sao? Nhóc con, em phũ phàng quá rồi."

Cô chu môi, cũng chỉ chỉ lên ngực của anh: "Mấy lời ngọt ngào để dỗ người khác thì em không có, nó khó chịu thế nào em cũng chỉ có thể vuốt vuốt thế này thôi."

Bàn tay của cô theo lời nói nhẹ nhàng xoa xoa quanh vị trí ngực trái của anh, vô cùng mềm mại nói: "Bạn nhỏ, bạn nhỏ, nỗi đau cũng nhỏ, xoa xoa liền hết!"

"Tạch."

"Hơ..." Cô khó hiểu nhìn bàn tay của mình bị Tề Thiếu Khanh giữ lại, mắt anh bây giờ vô cùng tối, tản mạn sự nguy hiểm của một chút tham vọng.

Anh không nói thêm lời nào, nếu so với trước đó động tác vô cùng chậm rãi thì bây giờ khi hôn lên má của cô lại dứt khoát vô cùng. Anh không dừng lại quá lâu, chỉ đơn giản lấy đủ thứ mình cần.

Trong khi cô còn ngơ ngác anh đã lùi về phía sau mấy bước, đôi môi mỏng mím lại có chút lạnh lùng, ẩn nhẫn: "Nếu như em còn không chạy, có khi đếm đến ba anh đã đổi ý."

Lần này thì Hoắc Duật Hy thông minh hẳn ra, anh vừa dứt lời, cô lập tức xách mông chạy mất hút để lại trong làn gió một mùi hương nhè nhẹ thơm.

Tề Thiếu Khanh cười khổ, than nhẹ rồi xoay người vào phòng.

Bên này, Hoắc Duật Hy khóa chặt cửa phòng xong liền chui vào chăn nghe ngóng, không có tiếng động bên ngoài mới thoáng thở phào. 

Bất giác lại nhớ đến nụ hôn vừa rồi anh đặt trên má mình, cô khẽ nâng tay sờ lên vị trí được hôn đó, thế mà dường như vẫn còn nóng ran và còn đây nguyên vẹn sự mềm mại đến từ làn môi mỏng của anh, hơi thở mang hương rượu cũng đầy sức mạnh câu dẫn lí trí.

Anh có dư thừa mị lực để đốn ngã một trái tim của một cô gái trong khoảng thời gian tít tắc. 

Hoắc Duật Hy lại ngồi dậy, sờ soạn cầm lấy cốc nước ở đầu giường uống ực mấy hơi, đem sự bình tĩnh của bản thân quay trở lại.

Cô khá sợ hãi khi nhìn vào đôi mắt của anh, cũng giống như Tư Cảnh Hàn anh biết dò xét tâm tư của người khác có bao phần thật giả qua ánh mắt. Vừa rồi chưa chi cô đã bối rối rồi bị anh dẫn dắt vào tiết tấu của mình, nếu không phải phản ứng nhanh nhạy tìm đường lui thì sau đó khó mà ứng phó.

Tóm lại, anh cũng là một người đàn ông nguy hiểm, tuyệt đối không phải là chỗ cô có thể chơi đùa!

"Cộc cộc cộc."

"Tiểu Hy, em còn thức chứ?"

Tiếng gọi khẽ đem Hoắc Duật Hy từ dòng hồi tưởng trở lại, đương nhiên là giọng của Tề Thiếu Khanh. 

"Sắp ạ? Có chuyện gì sao anh Thiếu Khanh?"

"Lúc nãy quên nói với em, ngày kia anh được mời đến một buổi tiệc ở thành phố H, em có muốn đi cùng để thay đổi không khí không?"

"Vâng ạ, em sẽ đi cùng anh." Hoắc Duật Hy không do dự đồng ý.

"Được thế anh rất vui, để anh cho người giúp em chuẩn bị. Bây giờ em ngủ đi, muộn lắm rồi, người ta nói thức khuya má sẽ dễ xệ lắm đấy."

"Tề Thiếu Khanh, anh đáng ghét!"

Hoắc Duật Hy ném bịt cái gối đến phía cửa, không biết anh có cảm nhận được hay không, chỉ có tiếng cười là đọng lại trong đêm.

Trở mình nằm xuống, Hoắc Duật Hy cũng cười vui vẻ khẽ sờ lên má của mình.

Còn lâu mới xệ, cô không phải là con heo.

"Tư Cảnh Hàn, anh không được làm như vậy a, sẽ xệ má đấy, anh đền được sao?"

Người kia nhếch đôi mày đen nhánh một cái, khinh thường: "Trông em bình thường cũng xấu muốn chết, má có xệ hay không vẫn thế thôi."

Trong vô thức, một đoạn hội thoại này lại hiện ra trong đầu khiến cô bàng hoàng nhớ đến người đàn ông đó.

Hắn cũng từng véo má cô, cô cũng kêu, y hệt như cách mà Tề Thiếu Khanh đã làm.

Chỉ là, cô than xệ má, anh cười.

Còn hắn, cô than xệ má, thì hắn chê: vẫn xấu muốn chết.

___________

Sáng sớm Mao Lập Tát đã có mặt ở Hàn Nguyệt, nhiệm vụ của anh không gì khác là canh chừng giờ giấc của Tư Cảnh Hàn.

Mặc dù không nói ra lời nhưng từ biểu hiện của anh người khác vẫn đoán ra vài phần, Tư Cảnh Hàn tuy không nói gì nhưng thái độ có chút ghét bỏ. Mao Lập Tát vẫn mặt dày mày dạn đi theo phía sau hắn để chuẩn bị ăn sáng.

Quả là giờ giấc hôm nay của Tư Cảnh Hàn vô cùng ngăn nắp, khi anh đến hắn đang thay quần áo, bởi vì không gõ cửa mà đã tự tiện xong vào, kết quả những thứ anh cần thấy đều đã thấy hết. Nên là đây cũng là một phần nguyên nhân tổng tài lạnh nhạt với anh.

"Tổng tài, anh ăn đi." Mao Lập Tát chủ động bỏ trứng cá muối vào bát của Tư Cảnh Hàn cười nịnh nọt.

Anh nghĩ hắn sẽ vui, ai ngờ hắn lại nói lời làm anh hết vui: "Bao lâu rồi không công tác ở Nam Phi?"

"Sao cơ? Hả, trứng cá muối ngon lắm à, ha ha, đúng đó tổng tài, trứng cá muối này rất ngon..." Mao Lập Tát giả chết lùa lùa cháo vào miệng, cúi đầu không nhìn hắn lần nào nữa.

"Lạc Tư Vũ dự định cho Mạc Doanh về Canada, Lục Nguyên trở lại chỗ này thay cô ấy, tôi thấy ý này rất được." Tư Cảnh Hàn nhạt giọng, nhưng là uy hiếp.

"Bộp." Lần này thì Mao Lập Tát thẳng thừng đập muỗng xuống bàn, chồm về phía Tư Cảnh Hàn, khóc thét: 

"Tổng tài, tôi có chỗ nào đã đắc tội với anh, cùng lắm chỉ thấy một con họa mi to khỏe thôi... anh đã muốn sống chết với tôi rồi, nếu anh không hài lòng, tôi có thể cho anh xem lại mà, hà tất phải điều binh khiển tướng cho phiền phức!"

Tư Cảnh Hàn nâng mắt nhìn anh, đôi mắt màu lam hẹp dài không nhìn ra chân tướng vui hay buồn: "Tôi đã hiểu vì sao Mạc Doanh chỉ hướng tới Ngự Khinh rồi."

"Hả? Anh nói gì cơ?" Mao Lập Tát không hiểu lắm.

"Với tính tình dễ dãi này của cậu, có lấy về cũng như thả rong ngoài đường, ai cũng có thể cho xem thì làm sao cô ấy an tâm được." Nói rồi Tư Cảnh Hàn cầm tây trang đứng dậy, lướt qua mặt của Mao Lập Tát đi mất hút.

Chỉ có anh vẫn còn tần ngần chưa kịp tiêu hóa, a một tiếng vẫn không hiểu làm sao, bèn vội vã chạy theo hỏi cho ra lẽ.

Hôm nay bởi vì Mao Lập Tát đến đón nên Tiểu Vương không cần lái xe, đổi lại người không ngừng huyên thuyên với Tư Cảnh Hàn sẽ là đệ nhất trợ lý anh đây.

Tư Cảnh Hàn hướng mắt ra ngoài cửa sổ, không mang theo ưu tư hỏi: "Cuộc hẹn với Nam Tam chủ tịch vào lúc mấy giờ?"

Nói đến đây thì Mao Lập Tát có ngượng ngập, chuyện tối qua anh gọi đến nhắc hắn thức đúng giờ để gặp Nam Tam chủ tịch chỉ là viện cớ thôi. Thật ra thì...

"À, cái này... Thật ra là vào lúc ba giờ chiều nay, tại vinh gia của ông ấy. Ha ha ha, lúc đó thật thích hợp để điểm lại trà chiều nhỉ, chắc là có nhiều chuyện để nói lắm a..."

Thật ra Tư Cảnh Hàn cũng không mấy quan tâm, dường như tất cả cảm xúc của hắn đều đã bị lãng quên, trở về với con người của mình trước đây, không buồn không giận, không máu không nước mắt. Chỉ còn lại những phán đoán với công việc.

"Mừng thọ 60 của ông ấy là vào hai ngày nữa, vì sao phải có cuộc gặp hôm nay?"

Mao Lập Tát than thở: "Đương nhiên là để kén rể rồi, tổng tài anh không chú ý những người sẽ gặp hôm nay toàn nhân vật mới của thương giới hay sao, nói chuyện làm ăn nhưng mà dụng chút lòng riêng cũng là thõa đáng. Hơn nữa, anh đang cần vốn của người ta, đi một chút cũng chẳng mấy miếng thịt nào."

Nam Tam chủ tịch - Hoàng Nam Tam, người này trên đời dưới đất, tự xưng mình nghèo chẳng có gì ngoài tiền. Ông là người nắm giữ quỹ Hoàng Nam của Hoàng Nam môn, cũng là người trực tiếp hưởng 20% lợi nhuận từ hoạt động kinh doanh của tổng bộ Hoàng môn mà không cần là cổ đông lớn nhất.

Có nghĩa dù cho ông có phải là ông chủ của Hoàng Nam môn hay không thì phần lợi nhuận hàng năm của Hoàng môn vẫn phải trích ra cho ông 20%. Nói cách khác, Hoàng Nam Tam chính là một cây lắc ra tiền, ngồi không nhưng vẫn có thể hưởng lợi từ việc người trong Hoàng môn đấu đá, tranh giành lẫn nhau mà làm việc cho ông.

Bọn họ càng mang dã tâm cố gắng lập công thì hầu bao của ông lại càng nặng, cũng chính vì lý do này, ông không thích tranh giành với người trong tộc mà có hướng chuyển sang đầu tư vào những thị trường mới năng động ở khu vực Đông Á, điều này đối với ông thật nhẹ nhàng mà còn dễ sinh lợi nhuận.

"Nên là thiếu chủ, Tề gia cũng đi rồi, anh không thể ngồi yên một chỗ được. Nam Tam chủ tịch tuyệt đối là miếng mồi béo bỡ, mảnh đất ở thành Tây vừa dựng lên, cũng nên có một đột phá chứ."

Hơn nữa biết đâu anh trông ưa nhìn như vậy, dù tính khí có tệ một chút nhưng biết đâu con gái của Hoàng Nam Tam lại thích, chọn đích thị Tư Cảnh Hàn làm phò mã, đến lúc đó thì có chuyện hay rồi.

Đương nhiên lời phía sau này anh không nói ra, chỉ giấu trong lòng để còn làm chuyện xấu.

Không nói quá nhiều, buổi chiều vừa đến Mao Lập Tát đã sửa soạn tươm tất cho Tư Cảnh Hàn, từ quần là áo lượt đến đầu tóc đều nhất mực mị lực.

Lúc Mạc Doanh và Lạc Tư Vũ đẩy cửa đi vào còn giật mình nhìn hai chủ tớ trước mặt, Tư Cảnh Hàn thì ngồi bất động, còn Mao Lập Tát thì vẫn loay hoay.

Mạc Doanh từ hôm trước chuyện anh làm lơ mình thì vẫn còn lạnh lùng lắm, hừ một tiếng nguýt đi chỗ khác. Ngược lại là Lạc Tư Vũ lấy làm khó hiểu tiến lên:

"Có chuyện gì thế?"

"Còn không phải là chuẩn bị cho tổng tài tôi đi xem mắt sao?" Mao Lập Tát rất đường hoàng nói, rồi quay mắt lại nhìn Lạc Tư Vũ đứng phía sau lập tức giãy nãy lên:

"Cái gì đây, A Tư phó tổng của tôi, sao anh ăn mặc đẹp thế này, cũng muốn đi kén rễ sao? Không được, không được, anh không thể thế này, hôm nay tổng tài của tôi phải là người đẹp nhất, anh không thể sánh ngang với anh ấy được. Hay là anh ở nhà đi, đừng đi nữa, nhé?" 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.