Tề Thiếu Khanh không ngờ Hoắc Duật Hy sẽ xuất hiện, anh khẽ ngồi dậy, cô thấy thế đỡ lấy cánh tay của anh, nhìn đến vết thương trên mặt anh hận không thể liều chết với Tư Cảnh Hàn.
Thật sự đã giận dữ vô cùng, hướng về phía hắn gào lên: "Tại sao anh đáng ghét như vậy hả? Đã đến nông nổi này anh còn tính toán với anh ấy sao, tôi ghét anh! Tôi ghét anh!"
"Tiểu Hy, không phải như vậy..." Tề Thiếu Khanh ngăn Hoắc Duật Hy không cho kích động, nhưng đã quá muộn, cô chỉ nghĩ Tề Thiếu Khanh đang tốt bụng muốn nói đỡ cho Tư Cảnh Hàn, chân chính xem anh mới là nạn nhân. Cô nhìn về phía Mặc Lạc Phàm đang đi đến chỗ Tư Cảnh Hàn gọi gấp:
"Mặc Lạc Phàm, anh còn đứng đó làm gì, không qua xem cho anh Thiếu Khanh?"
Mặc Lạc Phàm hết nhìn Tư Cảnh Hàn lại nhìn Hoắc Duật Hy khó xử: "Nhưng mà Tiểu Duật Hy..."
Hoắc Duật Hy nóng ruột cho Tề Thiếu Khanh nên chẳng cần lý lẽ, gắt lên: "Anh ta thì bị thương ở chỗ nào, anh còn không mau qua đây?"
Cô nói thế rồi đưa tay quệt nước mắt, nhìn chằm chằm Tư Cảnh Hàn mấy giây lại trở về lấy khăn tay lau vết bẩn trên mặt Tề Thiếu Khanh, cứ như vậy xem Tư Cảnh Hàn không tồn tại.
Bởi vì cô hận hắn chết đi được, hắn đã cướp cô đi rồi bây giờ còn muốn làm tổn thương anh Thiếu Khanh? Vì sao không để anh ấy được yên, chẳng lẽ phải gạ gục anh ấy xuống sát mặt đất thì hắn mới thấy hả hê?
Loại đàn ông hẹp hòi như hắn thật đáng ghét!
Tư Cảnh Hàn từ khi cô chạy đến cho tới bây giờ vẫn không nói gì chỉ có ánh mắt một mực gắt gao nhìn theo động tác của cô.
Cô đẩy hắn ra, cô chạy đến bên người khác, cô giận dữ với hắn, cô lo lắng cho người ta, cô cho rằng hắn là cái gì?
Cô là cô dâu của hắn, cô vẫn mặc chiếc áo cưới mà hắn chuẩn bị, nhưng là... cô dâu này của hắn không đặt hắn trong mắt mà chỉ có duy nhất một người đàn ông khác mà thôi!
Nhưng hắn vẫn cao ngạo đứng đó, bọn người Lạc Tư Vũ đều nhìn hắn, hắn lại nhìn cô, và cô thì độc nhất nhìn anh Thiếu Khanh của mình, trong mắt cô đâu còn ai khác. Trong mắt cô chỉ có anh Thiếu Khanh biết đau mà Tư Cảnh Hàn này là quái vật không máu, không nước mắt!
Đó là sự khác nhau giữa hoàng tử và ác quỷ, nàng công chúa chỉ tươi cười khi nhìn thấy ánh sáng ban mai mà quên mất rằng giấc ngủ của nàng là được nâng niu bởi bóng tối.
Tư Cảnh Hàn biết vậy nên mỉm cười...
Hắn gạt cánh tay của Mặc Lạc Phàm ra, không để anh phải khó xử và không để ai thấy được đáy mắt của mình, cứ thế quay lưng rời đi không nói một lời, không lần giải thích.
Mặc Lạc Phàm gọi theo nhưng hắn không dừng lại, Hoắc Duật Hy vẫn thúc giục nên anh đành cắn răng đi đến chỗ của cô, ngồi xuống cạnh Tề Thiếu Khanh nhưng vẫn ngoái đầu nhìn theo bóng lưng cô độc của Tư Cảnh Hàn nhỏ dần sau những bụi tuyết trắng xóa.
Anh thấy rõ ràng cánh tay của hắn đang run lên, cả người liêu xiêu trơ trọi đi trong tuyết, lặng lẽ đến bi thương.
Nhìn cảnh tượng này chẳng ai nói thêm lời nào, Lạc Tư Vũ hay Hoàng Tịch Liên đều trầm mặt, mỗi người một suy nghĩ, mỗi loại tiếc thương, cho đến rốt cuộc Lạc Tư Vũ nhìn Tề Thiếu Khanh ngồi trên đất một cái nữa rồi quay mạnh bước chân vội vã đuổi theo phía sau Tư Cảnh Hàn.
Tề Thiếu Khanh chẳng biết hắn có đuổi kịp không nhưng anh được Mặc Lạc Phàm kiểm tra thương thế, Hoắc Duật Hy ở bên cạnh lo lắng quan tâm chỉ là tâm tình từ lâu không đặt ở chỗ này, khi bóng còn Tư Cảnh Hàn không còn thấy nữa anh ngăn cánh tay của Mặc Lạc Phàm đang kiểm tra cho mình, tự mình chỉnh lại quần áo, Hoắc Duật Hy thấy vậy không hiểu, khuyên anh:
"Anh Thiếu Khanh, thương tích của anh nên để anh ấy xem một lúc."
Tề Thiếu Khanh cho Mặc Lạc Phàm một ánh mắt, anh ấy lập tức hiểu ý đứng lên, tránh sang một bên đứng cùng Hoàng Tịch Liên. Bây giờ Tề Thiếu Khanh mới nhẹ nhàng kéo lấy Hoắc Duật Hy ôm vào lòng, cô hơi bất ngờ trước động tác của anh, khẽ đẩy người ra nhìn anh mà hỏi nhỏ: "Anh Thiếu Khanh, anh làm sao vậy?"
Nghe cô mềm mại gọi tên mình trong đôi mắt của Tề Thiếu Khanh ngập tràn đau khổ, đó là một loại đấu tranh cực độ để cuối cùng anh từ trong túi cẩn thận lấy ra chiếc vòng gỗ, chiếc vòng mà cô nói dối với anh là của một người bạn tặng.
Anh vẫn luôn biết cô nói dối, so với cô anh càng hiểu rõ hơn chiếc vòng này có ý nghĩa gì, anh trầm mặt không nói ra nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy cô đeo nó trên tay thì anh như dường như cảm nhận được khoảng cách giữa hai người không bao giờ lấy lại được.
Cho đến hôm nay, dù trong lòng có bao nhiêu giằng xé, anh vẫn lựa chọn không vạch trần lời nói dối của cô, cứ như một tên ngốc nghếch, trả lại cho cô vật định tình của cô và người đàn ông khác, một màn kịch phải diễn cho đến lúc cuối cùng, dù có là vai phụ thì cũng phải là một vai phụ yêu nghề:
"Tiểu Hy, cái này em để quên, anh đem đến cho em. Sau này đừng làm mất nó."
Hoắc Duật Hy nhìn anh tỉ mỉ đặt chiếc vòng gỗ vào tay mình mà nước mắt không kiềm chế được cứ như thế tuôn dài, giọng nói của anh làm cô có cảm giác như hai người sắp đi đến kết thúc cuối cùng không thể tiếp tục dây dưa nữa. Cô bất giác nắm chặt lấy tay của anh một cách bất an, Tề Thiếu Khanh hiểu ý vỗ vỗ lên đầu của cô, an ủi:
"Tiểu Hy đừng sợ, anh sau này vẫn sẽ luôn dõi theo em."
Hoắc Duật Hy tinh tường bắt được mấu chốt trong lời nói của anh, run rẩy hỏi lại: "Anh Thiếu Khanh, sao anh lại nói là sau này, chẳng lẽ anh đến đây chỉ để trả nó lại cho em, anh không đưa em đi..."
Tề Thiếu Khanh ừ một tiếng rất thấp, không để cô nói tiếp anh đã một lời nói ra tất cả: "Tiểu Hy, hôn lễ của em và hắn bản thân anh không thể xen vào nữa rồi. Anh đã thua cuộc khi đến quá muộn để đón thanh xuân cùng em, để cuối cùng dù có bước nhanh đến thế nào anh cũng không thắng được những tháng ngày mà em cùng hắn đắp xây."
Hoắc Duật Hy lắc đầu, nước mắt cứ rơi, nhìn Tề Thiếu Khanh bất lực mà buông tay để cô một mình bước tiếp có cảm giác giống như một đứa trẻ lạc đường: "Không phải đâu anh Thiếu Khanh, anh nói lúc nhỏ chúng ta đã gặp nhau trước kia mà, chỉ vì Tư Cảnh Hàn sao chổi kia xen ngang vào cuộc sống của em..."
Tề Thiếu Khanh cười đau đớn, ôm chặt Hoắc Duật Hy lắc lắc đầu, anh nhìn tuyết rơi xuống tóc của cô lại nhớ đến tuyết này năm xưa cũng rơi trên tóc của Tiểu Bao, lúc đó anh thấy Tiểu Bao đứng trong một góc nhìn ra, là nhìn thấy anh ôm lấy cô giống hệt như lúc này, ánh mắt của Tiểu Bao lúc đó cũng giống như ánh mắt của Tư Cảnh Hàn bây giờ...
Giọng anh lạc đi:
"Không... Tiểu Hy, anh là người đến sau."
Cho nên... em không kịp yêu anh, mà tình yêu của anh cũng không thể sánh nổi người khác đó.
Hoắc Duật Hy không đủ lý trí để phân biệt điểm khác lạ trong lời nói của anh, có một nổi hoảng hốt khi anh nới lỏng vòng tay đang ôm mình làm trái tim cô đập dữ dội. Tề Thiếu Khanh thấy thế không nỡ đẩy cô ra nên duy trì động tác cũ, nhưng dù thế nào anh vẫn phải nói:
"Tiểu Hy, anh không sao cả, một lát nữa em phải rời chỗ này trở lại Hàn Nguyệt, Tư Cảnh Hàn bị thương rồi."
Hoắc Duật Hy lắc đầu không nghe, "Không, em không về."
Tề Thiếu Khanh kiên nhẫn ôm lấy mặt của cô, ánh mắt rưng rưng, nhỏ giọng thuyết phục như thì thầm, như tiễn biệt: "Tiểu Hy, nghe anh, Tư Cảnh Hàn bị thương rồi, hắn bị thương rồi... em sau này phải biết quan tâm hắn một chút, tin anh... dù cho hắn có làm gì thì cũng không bao giờ làm hại em đâu."
Sau đó Tề Thiếu Khanh không nói lời nào nữa, dưới tuyết trời lạnh lẽo ôm lấy cô dâu mặc áo cưới lộng lẫy, là người anh yêu nhưng mai đây dưới lễ đường sẽ không còn là của anh nữa.
Tình yêu từ thuở thiếu thời của anh sẽ phải kết thúc, giữa mùa đông vắng lạnh lần đầu nghe ra giọt nước mắt mới nóng hổi làm sao.
Hoàng Tịch Liên không nhìn nữa mà quay mặt đi chỗ khác chỉ có Mặc Lạc Phàm là tường tận nhìn cho đến khi tuyết ngừng rơi mà nỗi đau còn chưa lắng xuống. Anh khẽ buông một tiếng thở dài...
Hoắc Duật Hy dù muốn dù không cũng phải rời chỗ Tề Thiếu Khanh trở lại khách sạn với Tư Cảnh Hàn.
Hắn mới từ phòng tắm đi ra thì cô cũng đẩy cửa đi vào, không ai nói với ai lời nào làm căn phòng rộng lớn mang không khí thật nặng nề.
Tư Cảnh Hàn lấy tây trang mặc vào, thành phố N đã không còn là chỗ vui vẻ để lưu lại nên hắn quay về ngay trong ngày. Vốn lẽ hắn đã có thể trở về thành phố K từ lúc rời chỗ của Dylan nhưng rốt cục vẫn chần chừ cho đến khi cô quay lại.
Hoắc Duật Hy ánh mắt mệt mỏi lách qua người hắn muốn đi vào phòng tắm, người đàn ông đang cài cúc áo ở cổ tay không nhanh không chậm lạnh lùng lên tiếng: "Cho dù em có đặt tâm tư trên người ai khác thì rốt cuộc cũng phải ngoan ngoãn trở về cạnh tôi, em không làm khác được."
"Đó là bất hạnh của cuộc đời tôi, và bởi vì anh mà không bao giờ được hạnh phúc!"
"Rầm!"
Cô đóng sập cửa lại sau tiếng gắt đó, đứng trước vòi sen mở nước hết công suất, che hết mọi âm thanh mà cô có thể nghe thấy chỉ còn lại tiếng ào ào nước chảy đập xuống mặt đất và tiếng ù ù như gió lốc mỗi khi nước chảy qua tai cô.
Từ đỉnh đầu cho đến khuôn mặt đều bị nước dội đến tỉnh táo hẳn, hàng mi ướt nhẹp không biết là vì nước từ vòi sen hay là từ đáy mắt.
Ánh mắt cô trở nên mơ hồ ngâm nga theo một chuỗi ca từ quen thuộc ngày xưa Tử Mặc đã hát cho cô nghe. Bây giờ cô đã hiểu vì sao hắn hát bài hát đó.
Cô là quân cờ, mà từ đầu hắn không chịu buông tha.
Tư Cảnh Hàn ngồi trên giường ánh mắt chăm chú nhìn về phòng tắm trong suốt đối diện, bóng lưng của Hoắc Duật Hy như một pho tượng nữ thần hoàn mỹ, dưới làn nước mềm mại uyển chuyển tựa như miêu tả một điệu múa câu hồn.
Hắn chống hai tay hơi ngã về phía sau, trong mắt là một loại thưởng thức thuần túy không hề mang dục vọng cho đến lúc Hoắc Duật Hy tắm xong, mặc quần áo mới vào đôi đồng tử màu lam vẫn không dao động, yên tĩnh lạ thường.
Hoắc Duật Hy mang theo hơi nước trầm mặc bước ra nhìn hắn không nói gì, bây giờ Tư Cảnh Hàn mới đứng dậy tiến về phía cô, khi còn cách cô hai bước thì dừng lại nhưng hắn cũng chỉ nhìn như vậy mà không nói lời nào sau đó tiếp tục đi thẳng về cánh cửa sau lưng cô.
Cảm nhận được hơi lạnh cô khẽ cắn môi, khi cánh cửa đóng lại ánh mắt của cô chìm vào một mảng tối.
Tiểu Vương ở dưới khách sạn nhìn thấy Tư Cảnh Hàn từ đại sảnh đi ra tự động mở cửa xe cho hắn.
Tư Cảnh Hàn an vị ngồi vào chỗ không dặn dò điều gì buộc lòng anh phải lên tiếng hỏi: "Tổng tài, chúng ta về trước hay là..."
"Chờ." Chỉ một tiếng ngắn gọn nhưng đủ truyền thông tin cho Tiểu Vương được rõ, anh ấy không nói gì nữa tiếp tục đợi bóng dáng thứ hai.
Hoắc Duật Hy độ nửa tiếng sau mới đi xuống, mặc dù là người đến trễ nhưng cô chẳng tỏ ra chút áy náy nào với Tư Cảnh Hàn, lạnh lùng mở cửa ngồi vào vị trí cạnh hắn như không có gì xảy ra.
Tiểu Vương nhìn Tư Cảnh Hàn trong kính chiếu hậu, thấy hắn phát tay thì ấn chân ga xuất phát.
Không khí trong xe không được tốt, còn tệ hơn lúc đến đây. Chí ít lúc đó tinh thần Tư Cảnh Hàn rất thoải mái, còn trêu ghẹo cho Hoắc Duật Hy phùng mang, bây giờ tuy không có cãi cọ, nhưng lâm vào trầm mặc thì còn ngột ngạt hơn lúc lời qua tiếng lại với nhau.
Anh ấy thầm cảm thán, lúc Hoắc Duật Hy được đưa trở lại biệt thự vậy mà trong lòng anh lại có kích động vui mừng, vẫn luôn thầm hy vọng tiểu thư và thiếu chủ có thể hòa hợp như trước, chỉ là chuyện này có vẻ khó hơn những gì anh tưởng, từ lần tách ra lần đó hình như ai cũng dễ bị tổn thương, mà mỗi lần bất hòa thì cứ như không còn cách giải quyết.
Tiểu Vương thở dài trong lòng, đưa tay mở một bản nhạc Hoắc Duật Hy thích nghe để xoa dịu bầu không khí, lại nhìn thấy phía trước sắp đến nhà hàng món Trung mà Tư Cảnh Hàn hay dặn nhân viên mang đến biệt thự khi hắn không có trong nước.
Ông chủ nhà hàng liên tục nhận được thực đơn từ hắn thì vui vẻ không thôi, cứ nghĩ rằng đã làm hài lòng dạ dày thái tử, nhưng hỏi ra thì hắn bảo có nuôi một "chó con hay cắn" ở nhà thích ăn đồ ăn ở đây, ông chủ nhà hàng nghe xong suýt tức hộc máu nhưng không dám nói gì, cứ thế đều đặn đưa thức ăn tối đến biệt thự trong ấm ức.
Nhưng thức ăn của nhà hàng này chỉ đáng để chó con nhà hắn ăn thôi sao? Đúng là tức mà!
Tiểu Vương nảy ra ý tưởng nhanh nhẹn mở miệng, gợi nhắc cho Tư Cảnh Hàn: "Thiếu chủ, chắc anh và tiểu thư chưa ăn gì, hay là ghé ăn tối luôn đi."
Hoắc Duật Hy không nói gì nhưng Tư Cảnh Hàn đã gật đầu đồng ý, Tiểu Vương lập tức chọn nơi để tấp xe vào lề.
Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy mất một đại lộ để đến phía bên kia vị trí nhà hàng, khi có tín hiệu qua đường, hắn không nói gì nhưng vẫn giơ tay nắm lấy tay Hoắc Duật Hy dẫn qua đường.
Hoắc Duật Hy đi theo phía sau chỉ thấy được bóng lưng của hắn, cái áo sơ mi không biết sao vẫn làm xinh đẹp đến lạ lùng, chỉ thấy được dáng nhưng vẫn khiến người khác lưu luyến không thôi, Hoắc Duật Hy nhìn chóp tai của hắn cũng đến thất thần.
"Bịch bịch bịch!"
"Cướp! A, có cướp!"
Đột ngột có tiếng la thất thanh từ khắp nơi làm cô bừng tỉnh, những người đi đường chạy xung quanh bắt đầu chạy tán loạn vì sợ hãi.
Tư Cảnh Hàn lập tức cảnh giác kéo lấy Hoắc Duật Hy chưa định thần đi vội về phía ven đường.
"Vụt!"
Thế nhưng một con dao Phần Lan hữu ý xuyên qua đám người phóng tới sượt qua mặt của hắn, một tên mặt áo đen ngang nhiên nhầm vào hai người bọn họ tấn công.
Tư Cảnh Hàn liên tục né được mấy chiêu thức mà tên áo đen vung ra, thân thủ hết sức nhanh nhẹn kéo Hoắc Duật Hy ra phía sau lưng của mình, một mặt phòng thủ tên áo đen. Nhưng như vậy không phải là cách, nếu chỉ phòng thủ thôi thì sớm muộn cũng không trụ được lâu, người của tên áo đen này có lẽ sẽ rất nhanh chóng đến đây, mà dựa vào thân thủ của hắn ta, hắn có thể khẳng định đây là lính đánh thuê được cử đến để đối phó hắn chứ không phải là vài tên cướp cỏn con.
Tên áo đen nhận thấy không thể hạ sát đối phương nên rút súng công khai bóp cò giữa lòng thành phố, rất rõ ràng muốn đánh nhanh thắng nhanh.
Tư Cảnh Hàn kéo Hoắc Duật Hy nấp ở sau dãy xe ô tô đậu trên đường, giữa đám người xôn xao la hét tên áo đen vẫn lạnh như tảng băng tìm kiếm đối tượng truy sát.
Tiểu Vương ở bên này đường đã gấp rút thông báo cho Lạc Tư Vũ ứng cứu, một mặt anh nhanh chóng chạy về phía bên này yểm trợ. Hiện trong người Tư Cảnh Hàn không mang súng, lại bảo vệ thêm Hoắc Duật Hy e rằng không thể làm gì ngoài cách lẫn trốn, nhưng cùng lúc có một nhóm năm người là đồng bọn với tên áo đen ban đầu đã xuất hiện, mặt khác một nhóm nữa giả trang những người đi đường để dễ dàng tiếp cận Tư Cảnh Hàn.
Tiểu Vương đã nhìn thấy được vị trí của Tư Cảnh Hàn, gần đó một tên lính đánh thuê mặc trang phục của công nhân đang tiến về phía họ, không giống với người khác chạy náo loạn hắn ta đi rất chậm rãi để quan sát. Anh nép vào một góc của một chiếc xe, cách chỗ Tư Cảnh Hàn tầm ba bốn con ô tô, lên đạn cho cây súng trong tay, chính là khi hắn ta vừa nhìn thấy Tư Cảnh Hàn thì lập tức:
"Phịch!"
Tên kia ngã nhào xuống trước mặt Hoắc Duật Hy, một viên đạn ngay giữa trán khiến hắn chẳng kịp giãy giụa.
Không giống như cô hoảng hốt trố mắt nhìn, Tư Cảnh Hàn lập tức nhặt lấy cây súng hắn ta giấu trong áo làm vũ khí cho mình, bọn chúng đều dùng súng giảm thanh, xem ra đã có chuẩn bị phục kích từ trước theo dõi xe của hắn từ rất lâu rồi.
Trong mắt Tư Cảnh Hàn thoáng qua dao động, nhìn xuống Hoắc Duật Hy giấu mặt trong ngực mình hắn khẽ lên tiếng trấn an: "Không sao đâu, có tôi ở đây, kẻ nào đến đây chính là tìm chết!"
Vai của Hoắc Duật Hy run lên, ngẩn mặt nhìn hắn, cô không nói gì nhưng rất nghe lời, ngồi yên lắng nghe nhịp đập từ lòng ngực hắn, quả nhiên vẫn bình tĩnh đến lạ lùng.
Dù rằng bề ngoài hắn có vẻ mỏng manh nhưng tay cầm súng chưa từng vì độ nặng hay vì phản lực của nó mà bắn lệch lần nào.
Cô nhận ra rằng kẻ nào muốn tiếp cận được Tư Cảnh Hàn trong tình huống này là hoàn toàn không thể, dù cho ngụy trang thì chỉ cần nhìn đến vẻ mặt, bước đi hoặc nhịp thở hắn cũng có thể phán đoán kẻ đó là người bình thường hay là lính đánh thuê.
Ở phía bên kia chỗ đám lính được cử đến, khi một tên đi cùng đã chết lập tức những kẻ còn lại đều đề phòng nắp vào góc khuất.
Tư Cảnh Hàn ở đây vẫn như cũ ôm lấy Hoắc Duật Hy, có vẻ số lượng lính đánh thuê trộn vào đám đông nhiều hơn hắn nghĩ, liên tục tấn công khiến hắn sau đó phải kéo Hoắc Duật Hy sang một góc xe khác.
Tuy nhiên hắn không có chút gì gọi là nóng lòng, dù rằng không nói với nhau lời nào nhưng Tiểu Vương phối hợp với hắn rất ăn ý. Anh ấy nổ súng nghi binh, một khi có người bắn trả về phía anh ấy thì Tư Cảnh Hàn lập tức xác định được vị trí của hắn ta, một phát hạ gục.
Hai ba tên liên tiếp nữa bị bắn trúng, những tên còn lại cũng không bắn trả khi Tiểu Vương nổ súng, bọn chúng nhắm chừng súng của Tư Cảnh Hàn đã sắp hết đạn, chúng bắt đầu thực hiện chiến lược thứ hai, liên tục thay nhau bắn về phía hắn.
Tư Cảnh Hàn ước lượng số lượng đạn còn lại trong súng, sau đó cho Tiểu Vương tiếp cận chỗ của hắn, bảo anh ấy bảo vệ Hoắc Duật Hy, bản thân hắn lách sang một chiếc xe khác tiến gần hơn với bọn sát thủ.
Bây giờ thì Hoắc Duật Hy đã hiểu vì sao hắn được chọn làm Tôn chủ của tổ chức Vong, cả một nhóm người với thân thủ tinh nhuệ nhưng trong mắt Tư Cảnh Hàn chỉ là thứ cỏn con, những viên đạn còn lại trong súng của hắn mỗi khi nhắm về kẻ nào liền không uổng phí viên đó, bọn người kia thôi tấn công về phía của cô để tập trung đối phó một mình Tư Cảnh Hàn nhưng vẫn không lo liệu được.
Khi số lượng sát thủ được thuê đến thưa dần thì người của cảnh sát cùng với người của Lạc Tư Vũ đã đến kịp. Thất thủ, bọn lính đánh thuê chuẩn bị rút, chúng đã chừa sẵn đường lui cho mình, Tư Cảnh Hàn không hiểu lắm vì sao bọn chúng lại hành động như vậy, theo lẽ thường một khi nhận nhiệm vụ thì chúng sẽ truy cùng giết tận đối tượng, và không vì hay tin một lực lượng ứng cứu khác đến mà hoang mang rút đi.
Đằng này, có lẽ đã cảm thấy an toàn Hoắc Duật Hy đứng dậy đi theo Tiểu Vương tiến đến chỗ Tư Cảnh Hàn đang đứng, hắn nhìn thấy cô đi về phía mình thì thu lại tầm mắt, hơn hết ở bên cạnh còn có Hoắc Duật Hy nên hắn tạm thời không nghĩ nhiều thêm, đưa tay ôm lấy eo của cô.
Lạc Tư Vũ không đem nhiều người đến, chỉ có hai chiếc xe để đảm bảo không dính vào tai mắt cảnh sát, nơi này Tư Cảnh Hàn không nán lại được lâu, theo vệ sĩ hộ tống kéo lấy Hoắc Duật Hy đi về phía chiếc xe Lạc Tư Vũ chuẩn bị.
Lạc Tư Vũ đánh lái áp xe về phía vỉa hè, Tư Cảnh Hàn dẫn Hoắc Duật Hy nhanh chân chạy đến, nhưng khi hắn cúi đầu muốn vào trong xe thì dư quang ánh mắt cảm nhận được ánh sáng của một vật kim loại phản chiếu dưới ánh đèn đường, cùng lúc đó Lạc Tư Vũ thét lên một tiếng cẩn thận. Tư Cảnh Hàn chưa kịp phản ứng, Hoắc Duật Hy ở phía sau đã kêu đau đớn ôm chầm lấy lưng của hắn.
"Hực."
"Có nội gián!" Những vệ sĩ theo hộ tống còn lại hét to, muốn rút súng áp chế tên hộ tống là nội gián kia, nhưng khi biết đã thất thủ hắn ta không chần chừ dùng con dao Phần Lan có trong tay, tự sát.
"Phịch."
Tên nội gián ngã xuống cùng lúc đó Tư Cảnh Hàn cũng ngồi sụp xuống ven đường.
Mũi của hắn tinh tường ngửi được mùi máu tanh.
Đôi mắt của hắn lần đầu sau bao nhiêu năm đã trở nên bấn loạn, giọng nói khản đặc trong tiếng hét lớn: "Hoắc Duật Hy!"
Trong vòng tay của Tư Cảnh Hàn, cô gái hắn ôm trên lưng nhuốm đầy máu.
Lạc Tư Vũ cũng không ngờ chuyện đường đột như vậy xảy ra, nhưng lý trí mách bảo hắn phải đưa người đi ngay lập tức vì cảnh sát đã đến nơi rồi, hắn quát lớn: "Cảnh Hàn, lên xe, Á Luật Tư rất đây, chúng ta không thể đợi xe cứu thương!"
Tư Cảnh Hàn vẫn chưa động đậy chỉ cúi nhìn Hoắc Duật Hy trong lòng, Lạc Tư Vũ nóng mắt nhìn mấy tên vệ sĩ, ra lệnh: "Kéo người lên!"
Tiểu Vương ở lại dọn tàn cuộc, bởi vì Tư Cảnh Hàn có thân phận trong sạch ở giới thương nhân nên tuyệt đối không thể để lại chút dấu tích gì cho thấy hắn liên quan đến hắc đạo, anh nhạy bén phân phó người chắc chắn những camera ở khu vực này đều không ghi lại được, lại gọi cho chuyên viên truyền thông trong tổ chức quản lý những bài viết muốn đưa hình ảnh có liên quan đến sự việc vừa rồi lên mạng xã hội đều phải bị chặn lại ngay lập tức, bước đầu đã đâu vào đấy anh ấy cũng lên xe biến mất trước khi cảnh sát đến hiện trường.
Bệnh viện Á Luật Tư.
Mặc Lạc Phàm không phải là bác sĩ phẫu thuật chính trong ca cấp cứu của Hoắc Duật Hy nhưng vẫn theo người vào trong đấy để xem tình hình. Lạc Tư Vũ đang gọi điện thoại để dàn xếp hỗn độn sau chuyện vừa rồi, trước mắt mọi việc vẫn nằm trong tầm kiểm soát hắn mới yên tâm cúp điện thoại đi đến chỗ Tư Cảnh Hàn đang ngồi, từ khi Hoắc Duật Hy vào trong phòng phẫu thuật hắn vẫn ngồi ở đó không cử động, trên áo sơ mi màu xám tro loang lỗ vết máu đặc cứng lại, trông cực kỳ thảm hại.
Lạc Tư Vũ ngồi xuống, Tư Cảnh Hàn vẫn lặng yên, hắn khom người chống khuỷu tay lên gối, hai bàn tay đỏ tươi máu đỡ lấy trán, ánh mắt vô hồn chìm trong suy nghĩ miên man, đôi lúc hắn thở dốc từng hơi, đôi lúc lại mím chặt môi không phát ra âm thanh nào cả.
Nhưng Lạc Tư Vũ có thể chắc rằng vẻ mặt này của hắn không phải lo lắng hay sợ hãi mà là đau khổ, y hệt với lúc nãy khi Hoắc Duật Hy đang ôm chằm lấy hắn rồi gục xuống trong máu, ánh mắt hắn cũng như vậy, là một loại cảm xúc không thể chịu đựng được.
"Tại sao vậy?" Hắn đột nhiên lên tiếng, giọng nói khô khốc, lạnh đến dọa người, giữa hành lang vắng vẻ lại càng trở nên đáng sợ.
Mất mấy giây, Lạc Tư Vũ mới nói được một câu: "Tiểu Hy sẽ không sao đâu."
Không biết Tư Cảnh Hàn có nghe hiểu hay không mà lặng im không nói nữa, cứ như vậy đầu vai cũng run lên, rúm ró ở một chỗ như đứa trẻ phát hiện ra người nó thương rất ghét nó... tổn thương và cô độc, không thể chia sẻ cùng ai, có cảm giác như dù nói ra cũng không ai hiểu hết, cùng những ngôn từ chất vấn cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí, tại sao lại như vậy? Tại sao phải làm như vậy? Cuối cùng phải làm sao mới được?
"Tạch."
Cửa phòng phẫu thuật lúc này mở ra, Mặc Lạc Phàm và một y tá vội đi ra ngoài, "Tiểu Hy mất máu khá nhiều, nguồn máu thuộc nhóm máu của em ấy bệnh viện vừa hết đang vận chuyển nhưng chưa đến kịp, mình thuộc nhóm O nên bây giờ có thể truyền cho em ấy, đừng quá lo lắng." Anh ấy chỉ nói vậy lại rời đi.
Lạc Tư Vũ cuối cùng được thở phào, chỉ cần Mặc Lạc Phàm nói không sao thì nhất định là không sao rồi, hắn lúc nãy có gọi cho Tề Thiếu Khanh, anh ấy đương nhiên rất lo lắng nhưng vẫn lựa chọn không đến, bây giờ mà nói mỗi người bọn hắn đều có suy nghĩ và quyết định riêng cho mình, đôi lúc không thể quá đặt nặng tình cảm mà phải dùng lý trí để hành động.
Bởi vì kẻ thù trước mắt không bao giờ vì tình cảm của bạn mà nương tay.
Mặc Lạc Phàm đi rồi Tư Cảnh Hàn thẩn thờ dựa vào ghế, rất lâu sau Lạc Tư Vũ thấy hắn lần vào túi tìm điện thoại, ấn một dãy số gọi đi.
Điện thoại không nhanh không chậm được nối máy, bên kia không trả lời ngay mà chờ Tư Cảnh Hàn lên tiếng.
"Tề gia..." Hắn gọi, rất khó khăn để nói một câu, bên kia vẫn im lặng, chờ đợi.
Dù rằng không trực tiếp nhìn thấy đối phương nhưng anh có thể cảm nhận được sự run rẩy trong nhịp thở của Tư Cảnh Hàn.
"Vì sao lại đỡ vết dao đó, cô ấy thà rằng tự tổn thương mình cũng muốn..." Giọng của hắn đến đây ngưng bặt, hắn không nói được nữa, ánh mắt lần nữa rối loạn, đôi mi dài chớp liên tục như để ngăn cản một thứ gì trào ra.
Tề Thiếu Khanh vẫn không nói gì, Tư Cảnh Hàn tiếp theo cũng không nói gì.
Lạc Tư Vũ càng im lặng.
Một khoảng tĩnh mịch.
Qua một lúc lâu, Lạc Tư Vũ mới nghe Tề Thiếu Khanh khinh bỉ hừ lạnh: [Đã bao nhiêu tuổi rồi, có khóc tôi cũng chẳng thể vì cậu mà đi đánh nhau. Nếu ban đầu đã chọn người khác thì nên hiểu nổi đau có thể đi kèm, loại thuốc nào cũng có tác dụng phụ... huống hồ gì cậu mắc loại bệnh không có thuốc chữa.] Nên phải gặm nhấm tất cả nổi đau.
Tề Thiếu Khanh chỉ nói thế đã cúp máy, sự lạnh lùng của anh kéo Tư Cảnh Hàn trở về hiện thực, hắn hạ chiếc điện thoại xuống để ở trên đùi, một chốc thì kêu tên Lạc Tư Vũ, rất khẽ: "Tư Vũ, lấy giúp mình một bộ đồ sạch sẽ đến đây."
Khi Lạc Tư Vũ rời đi trên hành lang vắng lạnh chẳng còn ai nữa ngoài bóng lưng cô độc của hắn, thời gian cứ như ở giây phút này mà dừng lại.
Lúc nãy cô ở trong vòng tay của hắn cả người ướt đẫm máu tươi, máu tươi nóng hổi, chỉ cần nghĩ đến lòng ngực hắn liền quặn lại, bao nhiêu năm nay đôi tay hắn nhuốm đầy máu nhưng mà... hôm nay hắn mới biết mùi máu đáng sợ như thế nào.
Nếu như vậy cô vẫn sẽ tiếp tục vì hắn mà tổn thương mình, hôm nay là một vết dao nhưng sau này liệu sẽ dừng lại ở mức đó?
Chỉ nghĩ thế phiến môi của hắn đã run lên...
Nếu không dừng lại ở đây thì sau này hắn sẽ không còn đủ sức để khống chế đại cuộc nữa.
Một ý sáng lóe lên trong ánh mắt Tư Cảnh Hàn.
Hắn khẽ cắn khớp tay nghĩ đến có phải hay không hắn nên tạo ra một kết thúc, mọi đau đớn và oán hận kiếp này liền có thể kết thúc...
Ánh mắt Tư Cảnh Hàn dần khôi phục vẻ thanh tĩnh, không còn sự giày vò của lúc vừa rồi nữa.