Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 109: Chuyến du lịch ngượng ngùng 7



“Cầm lấy, đá Nguyện Ước.”

Hóa ra, cái thứ nằng nặng vừa nãy là hai cục đá. Nhã Lan nhìn xung quanh cục đá, trên núi có không ít quầy bán những viên đá như thế này.

“Trên núi cũng có, tại sao không mua ở đây luôn đi.”

Chỉ vì hai cục đá này mà suýt nữa cô không lên được núi.

“Mang đồ ở dưới núi lên mới thể hiện sự thành tâm, làm việc gì cũng phải thành tâm thì mới linh.”

Nghê Tiên Như nói như vẻ có lý lắm, đôi mắt cô ta lấp lánh, tâm trạng vô cùng tốt. Trong ánh mắt lóe lên một thứ ánh sáng mà Nhã Lan nhìn không hiểu, cô luôn cảm thấy Nghê Tiên Như là cố ý làm như vậy.

Quay đầu nhìn Lãnh Mạc Nguyên ở bên cạnh, anh đang xoay xoay cái máy ảnh ở trong tay, chụp phong cảnh hai bên chùa, vốn không nghe thấy đoạn hội thoại của hai người.

“Người đàn ông vừa lên cùng với côlà ai đấy, nhìn rất quen.”

Nghê Tiên Như chỉ về hướng người đàn ông vừa mới biến mất, hỏi cô.

“Không quen, tôi gặp trên đường, cũng không có hỏi anh ta tên gì.”

Nhã Lan trả lời qua loa, Nghê Tiên Như cũng không có hỏi nhiều, cô ta chỉ về hướng đại điện, nói:

“Vào đi, chúng ta đi cầu nguyện.”

Đại điện rất lớn, có rất nhiều phòng lớn, chính giữa điện đặt một pho tượng cực lớn, toàn thân dát vàng, cao khoảng mười mấy mét.

Nhã Lan đi theo Nghê Tiên Như, làm theo mọi người, thành tâm thành ý quỳ xuống.

“Một hòn đá nguyện ước có thể ước ba điều.”

Nghê Tiên Như tốt bụng nhắc nhở, cô ta lấy đá nguyện ước của mình ra rồi lầm rầm cầu khấn.

“Nam Mô A Di Đà Phật, ước nguyện đầu tiên của con là cho anh Kiên Vỹ, mong anh sức khỏe dồi dào, cuộc sống viên mãn, hôn nhân hạnh phúc. Ước nguyện thứ hai là cho người thân trong gia đình, mong mọi người khỏe mạnh, vạn sự bình an, gia đình hòa hợp. Ước nguyện thứ ba là dành cho con, mong con tìm được người yêu mình và mình cũng yêu anh ấy...”

Nhã Lan cầu nguyện xong, học theo Nghê Tiên Như, đưa đá Nguyện Ước cho sư thầy.

“Đi thôi.”

Hai người bước ra khỏi đại điện, tìm thấy Lãnh Mạc Nguyên ở dưới tán cây to.

“Nguyên, ba ước nguyện của em đều cầu cho anh đấy.”

Nghê Tiên Như thích thú reo lên.

“Ồ, thật sao? Ước cái gì thế?”

Lãnh Mạc Nguyên dường như rất hứng thú, nói.

“Ayza, không thể nói. Dù sao thì cũng đều tốt cho anh.”

Nghê Tân NHi nghịch ngợm cuốn cuốn lọn tóc xoăn, giống như cô bé mười mấy tuổi, rõ ràng là đang nũng nịu.

“Con em thì sao? Ước cho ai?”

Lãnh Mạc Nguyên nhìn Nhã Lan, ánh mắt sâu xa, cùng thăm dò....

Tim Nhã Lan đập thình thịch: “Tôi....”

“Nguyên, chúng ta đi chụp ảnh đi!”

Nghê Tiên Như đánh gãy lời cô nói, cũng đồng thời xua tan sự ngại ngùng cho cô. Cô phát hiện ra, cô không xứng đáng làm vợ, ba ước nguyện không có cái nào cho anh. Có điều, cũng không cần, trước mắt không phải là có một người toàn tâm toàn ý nghĩ cho anh rồi sao?

Cánh tay Lãnh Mạc Nguyên nhanh chóng nắm lấy tay Nghê Tiên Như, cô ta đưa máy ảnh của anh cho Nhã Lan.

“Chụp ảnh giúp tôi đi.”

Sau đó dán chặt vào lòng của Lãnh Mạc Nguyên, nở một nụ cười hạnh phúc.

Hình như Nghê Tiên Như rất thích chụp ảnh, mỗi bức ảnh đều là cô với Lãnh Mạc Nguyên, bức thì ôm thân mật, bức thì cầm tay nhìn nhau, bức thì ngồi xuống nhìn đối phương, mỗi bức đều do Nghê Tiên Như đề xuất, sau đó Lãnh Mạc Nguyên làm theo, cho dù là tư thế ái muội, thì anh vẫn làm theo không có sai sót.

Không thể phủ nhận, hai người đều có tố chất của người nổi tiếng, mỗi một bức ảnh đều thể hiện rất tốt, ánh mắt Nhã Lan rơi trên người Lãnh Mạc Nguyên. Mỗi bức ảnh cô đều chụp rất chậm, dành một chút thời gian để quan sát biểu cảm trên gương mặt Lãnh Mạc Nguyên.

Nụ cười của anh đẹp tựa thiên thần, cái mím môi như hoàng tử của con vua, sự tập trung suy nghĩ của anh lại như tác phẩm điêu khắc đẹp nhất ở Hy Lạp cổ đại...

Tại sao từng động tác hay ánh mắt của anh đều cuốn hút đến vậy? Tại sao ánh mắt của anh luôn nhìn về phía cô ta, để lộ ra thứ tình cảm ấm áp? Tay Nhã Lan hơi run.

“Nhanh lên đi, cô chụp ảnh chậm quá, tay tôi mỏi hết rồi đây này.”

Nghê Tiên Như lắc lắc bàn tay, không hài lòng hét lên với cô, sau đó nhanh chóng đặt tay lên vai Lãnh Mạc Nguyên.

“Không sao, cô ấy là vì muốn chụp cho chúng ta bức ảnh đẹp nhất nên mới chụp chậm như vậy.”

Lãnh Mạc Nguyên nói nhẹ, dường như môi dán lên mặt cô ta, giọng nói vừa hay cô có thể nghe thấy.

“Đúng là xứng đôi vừa lứa, anh xem, ngay cả chụp ảnh bọn họ cũng đẹp đến vậy.”

Nam thanh nữ tú thu hút không ít người đến xem, người qua đường không ngừng khen ngợi, tán dương.

“Đúng đấy, đúng đấy, người con trai đó đẹp trai quá, cô gái cũng rất xinh đẹp, bọn họ không phải là người nổi tiếng đấy chứ.”

“Ừ, người như vậy, nếu không làm người nổi tiếng thì tiếc quá.”

“Bọn họ người đẹp, tư thế cũng rất đẹp, chúng ta học đi, đợi lát nữa làm theo, được không?”

Một cô gái đứng bên cạnh cô lắc lắc anh bạn trai bên cạnh, không ngừng làm nũng. Sau khi nhận được sự đồng ý của anh ta, cô ấy hôn cái “chụt” lên mặt anh ta, nũng nịu nói:

“Anh đối với em tốt nhất.”

“Em mới là người đẹp nhất trong lòng anh.”

Người con trai ôm lấy bạn gái mình, mà không hề để ý đến cô đang đứng bên cạnh.

Cô không thể không nhìn vào hai người, hai người với diện mạo tương đối bình thường, đi trên đường cũng không có người ngoái lại nhìn, nhưng tình cảm giữa hai người họ thì không ai sánh bằng. Bọn họ như chìm đắm trong ánh mắt của đối phương, về cơ bản không hề để ý bên cạnh còn có người.

Đây chính là sức mạnh của tình yêu, có thể biến người bình thường trở nên xinh đẹp, biến người tầm thường trở nên vĩ đại. Nhã Lan rất ngưỡng mộ. Nếu có thể cô thà rằng làm một người không ai biết đến, để đi tìm tình yêu hoàn mỹ của mình.

“Nhã Lan, cô chụp hay là không chụp vậy?”

Giọng Nghê Tiên Như truyền tới, tỏ vẻ không bằng lòng.

“ừ chụp.”

Cô nâng máy ảnh lên, bấm loạn xạ.

“Nào, chụp vài tấm cho bọn anh đi.”

Lãnh Mạc Nguyên không biết thời thế, đi đến bên cạnh cô, cầm lấy máy ảnh đưa qua cho Nghê Tiên Như.

“Không cần đâu, tôi...”

Nhã Lan muốn từ chối, nhưng đã bị Lãnh Mạc Nguyên ôm vào trong lòng.

Nghê Tiên Như không vui cầm lấy máy ảnh hét lên:

“Đứng cho vững, một, hai, ba!”

Trong chớp nhoáng mắt, đôi môi Lãnh Mạc Nguyên đã hôn lên lông mày của cô.

“Ayza, chẳng vui chút nào, không chụp nữa.”

Nghê Tiên Như xua xua tay, đút máy ảnh vào trong túi, ngồi xuống không chịu chụp tiếp.

“Được rồi, cũng không còn sớm nữa, chúng ta xuống núi thôi.”

Lãnh Mạc Nguyên cũng không có bắt ép, sảng khoái nói.

Ba người cùng nhau xuống núi, mới biết tối nay có thể sẽ có sóng lớn, nên không thể quay về trong đêm, đành phải dừng lại đây nghỉ ngơi một đêm.

Ăn qua loa bữa tối, Nhã Lan nhanh chóng trốn về phòng.

Thời gian không sớm cũng không muộn, mới hơn một0 giờ tối. Lúc ăn cơm, Nghê Tiên Như luôn miệng đòi đi đến một quán bar có tên là “Núi Đêm”, nói không khí ở đấy rất tốt, còn có thể nhìn ngắm cảnh vật trên núi. Giờ này đối với một người quen sống về đêm mà nói thì vẫn còn sớm, bọn họ nhất định còn ở đó uống rượu.

Nhã Lan nhàm chán bước vào phòng tắm rửa, cởi bộ quần áo đã mặc hai ngày ra, thay bằng bộ đồ ngủ thoải mái.

“Sớm như thế này mà đã đi nghỉ ngơi rồi sao?”

Lãnh Mạc Nguyên không biết vào phòng từ lúc nào, ngồi trên ghế sofa, nhìn chằm chằm vào cô từ phòng tắm bước ra, đánh giá từ trên xuống dưới, trong mắt xoẹt qua một tia thâm sâu khó lường.

“Sao...anh đã về rồi?” Nhã Lan bị giọng nói của anh làm cho giật mình, lúc nói chuyện giọng nói cũng bị thay đổi.

“Ừ.”

Anh chỉ trả lời qua loa chứ không có nói rõ lý do.

“Anh không đi không sợ Nghê Tân... Cô Nghê tức giận sao?”

Nhã Lan không biết vì sao cô lại quan tâm đến mấy chuyện này, hỏi xong mới biết mình lỡ lời.

“Tôi mà đi thì em có giận không?”

Lãnh Mạc Nguyên không trả lời mà hỏi ngược lại, anh vừa nói vừa cởi cúc áo trên người.

“Tôi....”

Nhã Lan không thể trả lời, nhìn thấy anh đang cởi cúc mới căng thẳng nói.:

“Ayza, anh định làm gì!”

“Đi tắm.”

Anh trả lời như lẽ dĩ nhiên, cạp quần đã được mở ra, từ từ cởi xuống.

“Vậy thì... tại sao anh lại cởi quần áo ở ngoài thế này.”

Nhã Lan bịt chặt hai mắt lại.

“Chỗ nào của tôi mà em chưa nhìn qua chứ?”

Lãnh Mạc Nguyên bước mấy bước đến trước mặt cô, gỡ tay cô ra, Nhã Lan nhìn thấy cơ thể trần truồng của anh.

“Ayza!”

Cô nhắm chặt mắt, không nhìn nữa. Mặc dù nhìn qua cũng không ít lần, nhưng cô vẫn không quen.

Tiếng cười ha ha truyền đến, đợi rất lâu cũng không thấy Lãnh Mạc Nguyên làm cái gì khác, lúc cô mở mắt ra thì đã không thấy người đâu, nghe thấy trong phòng tắm tiếng nước chảy tí tách.

Không phải là anh phải ở cùng với Nghe Tiên Như sao? Chẳng lẽ anh không ngủ cùng với Nghê Tiên Như? Anh coi cô là cái gì? Đới xử với Nghê Tiên Như tốt ngay trước mặt cô thì cũng thôi đi, đằng này còn bị kẹt giữa hai người bọn họ. Nhã Lan rất tức giận, cô ngồi phịch xuống ghế, hờn giận một mình.

“Còn chưa ngủ à?”

Lãnh Mạc Nguyên rất nhanh đã tắm rửa xong, anh có thói quen để lộ toàn thân, cầm lấy chiếc khăn thấm nước lau tóc.

“Anh... anh có thể mặc quần áo vào được không.”

Cô muốn cùng anh nói chuyện, nhưng như thế này thì không thể nào tiếp tục được.

“Phiền phức, dù sao thì cũng phải cởi.”

Lãnh Mạc Nguyên nghiêng nghiêng đầu, hảo sảng ngôì trên sofa, không để ý dang hai chân, trình diễn toàn bộ cơ thể cho cô xem.

“Tôi, muốn nói chuyện với anh!”

Nhã Lan nuốt nước bọt, khó khăn nói.

“Nói đi, qua đây.”

Anh ra lệnh.

“Cứ... cứ như thế này đi. Bộ dáng này của anh thật sự quá cuốn hút, cô cố gắng không nhìn về phía đó, mặt nóng bừng, cô biết, mặt cô bây giờ nhất định rất đỏ.

“Em thật sự là dễ bị dụ dỗ.”

Lãnh Mạc Nguyên cười vui vẻ, trong mắt lóe lên một thứ ánh sáng nguy hiểm, không thể giải thích được. Nhã Lan bị anh nói, não như bùng cháy, không nói được lời nào.

“Muốn nói chuyện thì đi qua đây, nếu không thì miễn bàn.”

Anh dựa người vào ghế sofa, thuận tay vắt khăn lên lưng ghế, nhàn rỗi ôm ngực. Cho dù không có mặc gì nhưng khí chất vương giả của anh vẫn không hề thuyên giảm, hùng hồn tuyên bố sau đó nhắm mắt lại, giơ tay vỗ vỗ vào vị trí còn trống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.