Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 111: Một mình trở về



“Tối qua ngủ ngon chứ.” Nghê Tiên Như hỏi như không có chuyện gì xảy ra.

“Rất ngon.” Cô trả lời qua loa, đầu cúi càng thấp, mượn cớ lấy đồ ăn để che đi hai bọng mắt thâm quầng.

“Lãnh Mạc Nguyên đâu?”

Cô rất hiếu kỳ, người lúc nào cũng quan tâm cô ta mà lạnh lùng với cô đi đâu mất rồi.

“Ừm.” Nghê Tiên Như hất cằm chỉ phòng lái xe, từ chỗ đó cô nhìn thấy một nửa đầu của Lãnh Mạc Nguyên

“Sao cô không đi?” Cô cố gắng khiến bản thân bình tĩnh, nhưng bàn tay lấy chiếc muỗng lại run lên nhè nhè, tố cáo nội tâm bên trong của cô.

“Không muốn đi, mệt.”

Nghê Tiên Như ngả người lên ghế đi biển, nằm một lúc xong lại nhấc người dậy, nhìn chằm chằm vào Nhã Lan.

Rất lâu sau đó mới mở miệng nói:

“Nhã Lan, cô là một người con gái tốt, chỉ là thanh xuân không nên lãng phí vào một người không yêu mình.”

“Cô muốn nói cái gì?”

Nhã Lan thấy cô ta có lời muốn nói, lập tức dừng cái muỗng trong tay, nhìn thẳng vào cô ta, đợi cô ta trả lời. Đây là lần đầu tiên cô và Nghê Tiên Như nhìn thẳng vào nhau, gương mặt cô ta nhỏ nhắn, trắng nộn, ngũ quan vừa khéo điểm xuyết từng vị trí trên gương mặt, cô ta cài một chiếc kẹp tóc rất đẹp, lại trang điểm khéo léo thành một người phụ nữ trưởng thành, cổ trể để lộ ra khe ngực và một đôi gò bồng căng tròn. Cô ta kiêu ngạo lắc lư chúng, rồi chống cằm nhìn lại Nhã Lan.

“Nhã Lan, nói thẳng ra nhé, tôi và Lãnh Mạc Nguyên đã làm chuyện ấy rồi, chúng tôi đã tìm lại được cảm giác trước kia, Nguyên nói, anh ấy không thể rời xa tôi, cô biết đấy, anh ấy vô cùng yêu thích cơ thể tôi, đương nhiên là tôi cũng yêu anh ấy, vì thế tôi cũng nói với anh ấy rằng tôi cũng không thể rời xa anh.”

“Tối qua, thời gian tiếp theo của chúng tôi đều trôi qua trong giây phút ân ái, Nguyên đòi hỏi thân thể tôi hết lần này đến lần khác, giống như đứa trẻ bị bỏ đói lâu ngày vậy. Tình yêu của anh ấy dành cho tôi khiến tôi rất vui, vì thế mục đích tôi trở về chính là trở về vòng tay anh thêm một lần nữa.”

“Nhã Lan, chúng tôi quyết định ở bên cạnh nhau, vì thế cô có khả năng phải rút lui.”

“Lãnh Mạc Nguyên cũng nghĩ như vậy sao?”

Cô bỗng nhiên rất muốn nghe Lãnh Mạc Nguyên đích thân nói ra ý tứ của mình.

“Tất nhiên, ý kiến của chúng tôi giống nhau, nhưng anh ấy không muốn làm cô tổn thương vì thế quyết định để tôi nói với cô, cô cũng đừng có vì chuyện này mà đi hỏi anh mà tự rước lấy nhục, đúng không?”

Đúng, không cần hỏi nữa rồi. Nếu anh có một chút tình cảm nào đó với mình dù chỉ một chút thôi thì sẽ không lên giường với Nghê Tiên Như, mặc dù cô không có tận mắt nhìn thấy, nhưng hôm qua, trước khi lên núi bọn họ ôm nhau thân thiết, khát khao như thế cũng đủ để cô nhìn thấy rõ ràng rồi. Còn nữa, lúc Nghê Tiên Như sợ hãi không có người giúp đỡ, cái ôm ấp tình cảm của anh ta như thương hoa tiếc ngọc, tất cả những điều này đủ để chứng minh Lãnh Mạc Nguyên yêu Nghê Tiên Như.

Đủ rồi, cô cũng không cần ở đây làm gì nữa.

“Hi.”

Lãnh Mạc Nguyên không biết thời thế, đi ra từ phòng lái, anh vui vẻ chào hỏi với hai người, ánh mắt rơi trên gương mặt, cơ thể trắng nộn của Nhã Lan.

“Bữa sáng đều đã ăn xong rồi chứ?”

Như đang hỏi cô nhưng ánh mắt sớm đã dời trên người Nghê Tiên Như.

“Sớm đã ăn xong rồi, thời tiết hôm nay rất tốt, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu đây?”

“Em nói xem?”

Lãnh Mạc Nguyên nhìn vào bát chào chỉ ăn có vài miếng, mày cau lại hỏi cô.

“Tôi muốn về nhà.”

Nhã Lan trả lời lạnh lùng. Bây giờ cô rất phản cảm với anh ta, đã không có quan hệ gì thì kết thúc sớm một chút. Cô cũng đã hiểu tại sao hai người đi du lịch với nhau lại còn kéo cả cô theo, hóa ra, mục đích cuối cùng là để cho cô nhìn rõ mối quan hệ của hai người.

“Những thứ ở đây tôi đều xem rồi, nếu có thể, thì đồng ý cho tôi trở về đi.”

Nhã Lan nói, giọng điệu kiên định.

“Được, cùng nhau về đi.”

Lãnh Mạc Nguyên một lần nữa đem cân tiểu ly hướng về phía cô, Nghê Tiên Như không ngừng làm nũng, muốn anh thu hồi lại quyết định, nhưng Lãnh Mạc Nguyên vẫn kiên quyết như cũ.

Anh chắc là muốn không nhìn thấy cô nhanh nhanh một chút, cũng tốt! Nhã Lan mượn cớ này rời khỏi boong tàu, trở về phòng. Qua loa thu dọn hành lý, tàu đã khởi động, nhanh chóng lướt trên con đường trở về.

Nhã Lan dành hết thời gian tiếp theo ở lại trong phòng, không phải vì cô lưu luyến với nơi này mà là vì bên ngoài nơi nào cũng có thể bắt gặp Lãnh Mạc Nguyên và Nghê Tiên Như, cô không muốn bị xấu hổ.

Nhìn chằm chằm vào sóng nước bắn vào mạn thuyền, cô không nghĩ, cũng không nói gì hết, chỉ là bất động ở một chỗ, nhìn…

Thuyền lắc lư một lúc, cập bến rồi.

Đến rồi sao? Mạch suy nghĩ quay trở về, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, là một môi trường hoàn toàn xa lạ, không có bóng dáng của thành phố thân quen.

Tại sao lại dừng ở đây? Nhã Lan cẩn thận mở cửa bước ra, tìm một người phục vụ.

“À, Cô Nghê nói ở đây có một con phố rất đặc biệt, muốn đi xem, chủ tịch đã đi cùng cô ấy rồi. Nghĩ đến việc Cô muốn nghỉ ngơi nên cũng không có kêu Cô.”

Hóa ra là như vậy!

“Nơi này cách thành phố xa không?”

“Cũng không phải là xa, nơi này đều có chuyến tàu để trở về thành phố, mỗi ngày ba chuyến, khoảng ba tiếng là đến nơi.”

“Tốt quá rồi.”

Nhã Lan hỏi rõ người phục vụ về vị trí cảng tàu, một mình xuống thuyền.

Theo hướng anh ta chỉ, cô rất nhanh đã tìm thấy tàu, mua vé, nhanh chóng lên tàu, khoảng 8 giờ tối cô xuất hiện ở nhà họ Lãnh.

“Nhã Lan, cô đã trở về rồi?”

Thím Liễu vui mừng đón lấy hành lý trong tay cô, nhìn thấy sau lưng cô không một bóng người, mới nhẹ hỏi:

“Sao lại chỉ có mình cháu trở về?”

“Ừm.” Nhã Lan trả lời qua loa, cô không muốn giải thích nhiều.

“Cháu mệt quá, muốn đi nghỉ ngời.”

Thím Liễu ân cần cũng không có hỏi thêm nữa, chỉ là cẩn thận làm cho cô chút đồ ăn rồi mang lên, nhắc nhở cô buổi tối nhớ đắp chăn, rồi mới rời đi, để không gian yên tĩnh lại cho cô.

Trên bầu trời mịt mù, lờ mờ là ánh trăng cong cong, bị tầng mây che lấp chỉ lộ ra ánh sáng mờ ảo. Đêm tối như này rất dễ khiến con người ta thương cảm.

Nhã Lan tựa lên giường, nhớ đến Thành Kiên Vỹ. Lúc còn có anh bên cạnh, cô giống như một đứa trẻ không biết làm gì, tất cả đều đã có anh giải quyết. Anh có thể bảo vệ cô, có thể giúp đỡ cô, có thể cãi nhau với sếp khi cô bị sếp quở trách.

“Cậu đấy, chỉ cần chuyện có liên quan đến Nhã Lan là mất hết lý trí.”

Sếp nhiều lần lắc đầu thở dài. Anh ôm chặt cô vào lòng, tỏ ý uy hiếp nhìn sếp.

“Cô ấy là người cần được chăm sóc, người đẹp, tất nhiên là không thể để người khác ức hiếp cô ấy rồi.”

Nếu anh ấy biết, bản thân mình bây giờ nhếch nhác, thảm hại thế nào thì chắc chắc sẽ rất đau lòng và tức giận.

Nhớ những ngày bọn họ cùng nhau chạy trốn, Anh Kiên Vỹ luôn dắt theo cô gái mù là cô, lưu luyến trong khóm cúc, anh hết lần này đến lần khác ôm lấy mặt cô tỏ tình.

“Nhã Lan, anh yêu em, em yê tâm, cho dù em có ra sao thì anh vẫn sẽ thật lòng yêu em, tuyệt đối không để em phải chịu uất ức.”

Anh Kiên Vỹ, bây giờ em rất uất ức, tiếc là anh không biết. Anh nhất định sẽ kết hôn cùng với Uyển Nhân, hai người sẽ sống rất hạnh phúc, đáng tiếc, em bị thế giới này lãng quên rồi.

Nước mắt trào ra, cô khóc nức nở, dường như muốn đem hết tất cả những uất ức mấy ngày qua khóc ra.

Lãnh Mạc Nguyên chỉ gọi một cú điện thoại vào buổi tối, xác nhận Nhã Lan đã trở về chứ không có nói gì thêm. Thím Liễu cho biết bọn họ tạm thời quyết định sẽ ở trên đảo gần đó mấy ngày, đồng thời dặn dò cô không được đi lại lung tung.

Đã muốn cô rời đi còn sợ cô chạy lung tung sao? Nhã Lan cười lạnh, hừ mũi khinh bỉ.

Nhưng, bọn họ vẫn là vợ chồng trên danh nghĩa, trước khi chưa có chấm dứt hợp đồng hôn nhân thì cô vẫn không được coi là người độc thân, vì thế để tạo dựng danh tiếng cho nhà họ Lãnh, cũng là để sau này Lãnh Mạc Nguyên không thể mượn cớ này mà uy hiếp bản thân, cô vẫn nên ngoan ngoãn ở lại trong nhà.

Chờ đợi mòn mỏn, huống hồ là chờ đợi chia tay. Nhã Lan tinh thần bất an ở nhà họ Lãnh mấy ngày, ngày ngày chìm đắm với việc sửa lại trang phục. Tất cả bản thiết kế cô cho là hoàn mỹ nhất đều đã dùng rồi, trang phục cũng đã tiến hành chỉnh sửa đến công đoạn cuối cùng, cũng không có gì để làm nữa rồi.

Cả đêm cũng không có bị mất ngủ, buổi sáng nghe thấy thím Liễu nói Lãnh Mạc Nguyên trở về rồi, muốn bà đi thu dọn nhà kính trồng hoa, Nghê Tiên Như sẽ tiếp quản.

Ồ, thời khắc chia ly sắp đến rồi, thật tốt quá! Nhã Lan cũng sắp tốt nghiệp khóa thiết kế, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình. Vốn cũng chẳng có gì nhiều, cô cũng không thể đem bất kỳ thứ gì mà Lãnh Mạc Nguyên tặng đi, vì thế thu dọn một hồi, cũng chỉ có một cái túi nhỏ.

Thím Liễu đi ra nhà kính trồng hoa rồi, sau khi cô thu dọn đồ đạc xong thì đi xuống dưới nhà, muốn hít thở bầu không khí trong lành. Trong phòng khách trống không, một bóng người cũng không có.

Cửa lớn vang lên tiếng bấm chuông, kêu rất lâu mà không có ai ra mở cửa. Nhã Lan chạy vài bước, mở cửa sắt, nhìn thấy một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, ăn mặc tinh tế. Mái tóc gọn gàng, khuôn mặt hiền hòa, đôn hậu, vô cùng quen mặt.

Nhã Lan từ đầu đến cuối vẫn không nghĩ ra là đã gặp ông ấy ở đâu,ông ấy đã chủ động chào hỏi trước:

“Ồ, Cô Lãnh, không phải các cô đang đi du lịch sao?”

“Ơ? Sao ông lại biết?” Cô hỏi là có hai ý, một là người đàn ông này sao lại biết bọn đi du lịch, hai là sao ông ấy lại biết cô.

“Cô không nhớ tôi sao, trước đây tôi có tổ chức một đêm hội từ thiện, Nguyên có đưa cô đến tham gia, nhớ ra chưa nào? Chào cô, tôi là Dư Thiện Trình.”

Giọng người đàn ông vang dội, qua sự gợi ý của ông, Nhã Lan mới nhớ ra.

“Ông Dư, chào ông. Ông lần này đến đây là?’

Cô vừa mở cửa vừa hỏi. Dư Thiện Trình đã biết bọn cô đi du lịch thì còn đến đây làm gì?”

“Tôi vừa mới gọi điện cho Nguyên xong, nói bọn cô ra ngoài rồi.”

Ông cười, từ từ giải thích:

“Lần này đến đây chủ yếu là muốn tìm Hàn Thanh.”

Hàn Thanh là thím Liễu sao? Cô nhớ trong yến hội hôm đó, ông ấy và Lãnh Mạc Nguyên có nhắc đến cái tên này.

“Bà ấy có ở đây chứ?”

“Dạ, có…đang ở nhà kính trồng hoa, để tôi đi gọi thím ấy.”

Mời Dư Thiện Trình vào phòng khách, cô định đi gọi thím Liễu.

“Không cần gọi, tôi đợi một lúc là được.” Du Thiện Trình kịp thời ngăn cô lại, ngồi lên ghế sofa đánh giá căn nhà.

“Chắc là cô không biết, tôi và Hàn Thanh trước kia là người yêu của nhau, suýt chút nữa thì đã kết hôn, nhưng sau này xảy ra một số chuyện, nên chúng tôi đành phải chia xa.”

Xem ra Dư Thiện Trình là một người khéo ăn nói, ông cũng không để ý có Nhã Lan ở trước mặt mà nhắc đến chuyện này.

“Sao lại chia xa ạ?”

Dư Thiện Trình nhìn có vẻ như là một người cởi mở, đôn hậu, còn thím Liễu lại là một người thấu tình đạt lý, bao dung độ lượng, nếu hai người họ ở bên nhau thì chắc là một cặp khiến người khác ngưỡng mộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.