Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 117: Lời mời đến từ làng giải trí



“ Đây là chuyện của anh, tóm lại, tôi chỉ muốn cô ấy.” Người đàn ông đeo kính dâm, Ẩn Hạo, không thèm quay đầu lại, đi ra bên ngoài.

“ Ơ, người đó không phải là RainbowKing sao?” Một sinh viên ánh mắt sắc bén phát hiện ra người đàn ông.

“ Không thể nào, sao anh ấy có thể xuất hiện ở đây được.” Người khác nêu lên thắc mắc.

“ Chính là anh ấy, chính là RainbowKing, RainbowKing đến rồi!” Không biết ai hét to một tiếng, cả hội trường liền nhốn nháo lên.

“ Chính xác là RainbowKing.” Nhóm người ùa ra ngoài cửa hội trường, có người hét to: “RainbowKing,RainbowKing,RainbowKing……”

Giọng nói của Nhã Lan nói bị chìm xuống, cô nhìn qua cửa lớn hội trường, trông thấy người đàn ông đó rất nhanh chạy vào xe của mình, sau đó lao vút đi, một đám đông sinh viên kích động đang theo sau lưng, bọn họ muốn chặn xe anh ta lại, nhưng mà không thành công.

Bóng lưng người đó có chút quen thuộc, Nhã Lan không nghĩ gì nhiều, cô vui mừng vì sự hỗn loạn anh ta gây ra đã giải vây cho bản thân.

“ Thật sự xin lỗi, Bạn Quắc, lần sau trường nhất định sẽ mời bạn thực hiện một cuộc phỏng vấn trên đài phát thanh, đem kinh nghiệm quý giá của bạn giới thiệu cho mọi người.” MC ngượng ngùng lau mồ hôi, nói.

“ Không sao.” Cô còn đang mong đây, cười thân thiện với người MC, đưa lại micro, đi xuống sân khấu.

Cởi quần áo trên người xuống, thu dọn qua loa đồ đạc lại, Nhã Lan quyết định về nhà.

Chính lúc cô đi tới cửa hội trường, người đàn ông mập mạp gọi cô lại, vừa quay đầu nhìn, cô vẫn còn nhớ ông ta, chính là người đàn ông vừa nãy nói chuyện với thầy giáo lớp thời trang.

“ Có chuyện gì? Cô cười cười, hỏi

“ Xin chào, tôi là Lackli nhân viên quản lí của công ty giải trí quốc tế Click.” Người đàn ông đưa tới một tấm danh thiếp.

“ Ồ, xin chào, Ông Lý.” Cô cầm chắc tấm danh thiếp trong tay, không hiểu, người quản lý giải trí tìm mình làm cái gì.

“ Cô Quắc có hứng thú tới công ty chúng tôi phát triển không?”

Đối với lời mời anh ta đưa ra, Nhã Lan mím mím môi buồn cười, “ Vừa rồi ông Lý không nghe thấy sao? Đối với những ngành nghề ngoài thời trang ra tôi đều không có hứng thú.”

“ Đương nhiên.” Lý Liên Khúc xoa xoa đầu bất lực, nở nụ cười phô trương, “ Có điều, công ty chúng tôi là công ty nổi tiếng quốc tế, rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng đều xuất thân từ đây, tuyệt đối bảo đảm khiến cô thành công.

“ Nhưng tôi không muốn làm ngôi sao, xin lỗi.” Nhã Lan không muốn tiếp tục chậm trễ, quay người rời đi.

Về tới nhà họ Lãnh, Cô muốn nói tin tốt này cho thím Liễu đầu tiên, không biết tại sao, cô chỉ muốn bà biết đầu tiên.

“ Oa, tôi biết cô nhất định sẽ đạt được thành tích tốt, giỏi quá.” Thím Liễu chân thành chúc mừng cô, đồng thời lôi ra một chiếc di dộng bé xíu. “ Cô xem, quả tôi chuẩn bị xong rồi.”

“ Cái này, tôi không thể lấy.” Chắc chắn là thím Liễu biết mình không có điện thoại, không tiện, có ý mua cho cô. Nhã Lan ngại ngùng từ chối.

“ Đây là phần thưởng, nhất định phải lấy.” Thím Liễu cưỡng chế nhét vào trong tay cô,. Có thể giành được thành tích hạng nhất, không phải chuyện người bình thường làm được, cố lên, tôi tin rằng tương lai không xa, cô nhất định có thể trở thành một nhà thiết kế thời trang vĩ đại.”

“ Vâng.” Tôi xúc động gật gật đầu, cô cẩn thận nhận chiếc điện thoại xinh xắn đáng yêu đó.

Về đến phòng, cô đột nhiên nghĩ tới Uyển Nhân, nếu như không ra nước ngoài, chắc cô ấy cũng tốt nghiệp rồi, thật đáng tiếc. Nếu như cô ấy biết mình đạt được hạng nhất, nhất định sẽ ở trong căn phòng nhỏ cho thuê chuẩn bị một bàn “tiệc thịnh soạn” để chúc mừng cô.

Cái cô gọi là tiệc thịnh soạn, chính là mua mấy củ khoai lang, một gói hạt dưa, một bình nước nóng, lấy nước thay rượu, hai người uống hết ly này tới ly khác.

Những ngày tháng như vậy nghèo khổ, cũng vui vẻ.

Bây giờ cô ổn không? Có phải vui vẻ giống như trước đây, hay là vui hơn? Anh Kiên Vỹ là một người đàn ông chu đáo, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô nhỉ.

Thử gọi cho số điện thoại trong nước mà cô ấy từng dùng. “ Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy.”

Ai, trong đêm đẹp như thế này, lại không tìm được một người để chia sẻ tâm sự, Nhã Lan cự kỳ buồn chán. Nghĩ tới đã rất lâu không gọi điện thoại cho mẹ, gọi điện thoại về nhà.

“ Lan Lan à, gần đây bận không con? Mỗi ngày mẹ đều đánh bài với mấy người chị em, họ biết con lấy Lãnh Mạn Nguyên, bây giờ sống rất tốt, đều đố kỵ chết đi được, ha ha, còn nói hôm nào đó phải đến nhà bọn con xem thử nữa. Mẹ không cho phép bọn họ đến làm phiền thế giới hai người của bọn con đâu. Cố gắng lên, mau cho nhà họ Lãnh một đứa con, nhưu vậy địa vị của con càng vững chắc hơn rồi, mẹ mới có thể diện hơn trước số các chị em...”

Mẹ thao thao bất tuyệt, không cho cô cơ hội nói chuyện, trong điện thoại, mẹ không ngừng nhắc đề cập tới việc nhờ cô lấy chồng đã cho bà cảm giác nổi trội hơn, cô vốn muốn nói cho bà biết, mình có thể sắp ly hôn với Lãnh Mạn Nguyên rồi, nhưng một chữ cũng không nói ra nổi.

Mẹ sống cuộc sống bị người ta phân biệt đối xử hai mươi mấy năm, lòng chuộng hư vinh của bà mạnh vượt mức người bình thường, Linh Nhã biết, nếu như đem tin tức như thế này nói cho bà biết, bà nhất định sẽ rất buồn, cũng sẽ cảm thấy rất mất mặt. Sau này rồi nói vậy.

Nghe mẹ cằn nhằn một trận, cô tìm một cái cớ rồi cúp điện thoại.

“ Nhớ đưa Lãnh Mạn Nguyên cùng về nhà nhé, mẹ muốn khiến những người đó ngưỡng mộ đến chết, ha ha ha ha...” Trước khi cúp điện thoại, mẹ vẫn còn không quên nhắc nhở. Nụ cười của mẹ là xuất phát từ niềm vui sướng tự đáy lòng, Linh Nhã chua xót ứng phó qua loa, rồi cúp máy.

Ai —— thở một hơi thật dài, lòng đầy tâm sự, không có nơi nào để thổ lộ, cô chỉ có thể lao lên chiếc giường mềm mại, nhắm mắt lại, ép mình không được nghĩ gì hết.

Phòng bên cạnh vang lên tiếng chìa khóa mở cửa, anh về rồi sao? Nhã Lan không kìm được bước chân, nhẹ nhàng xuống giường bước tới trước cửa. Cô rất muốn mở cửa phòng nhìn anh, chỉ là cuối cùng không có dũng khí, đứng ở cửa, không nhúc nhích, cô muốn nghe thấy nhiều hơn âm thanh liên quan tới anh.

Một hồi tiếng ho nhẽ truyền tới, anh bị cảm rồi sao? Cơ thể anh trông vẻ vẻ rất cường tráng, chắc sẽ không bị ốm mới đúng. Anh có đi bệnh viện khám không, uống chưa chưa?

Tiếng đóng cửa vang lên, chặn đứng tiếng ho lại, Nhã Lan nhẽ nahfng mở cửa phòng, cánh cửa gỗ đỏ đen bên cạnh đã khép lại, bên trong truyền ra tiếng anh nói chuyện, là Nghê Tiên Như gọi điện thoại tới sao? Anh luôn luôn vui vẻ cười to giọng, ngoài Nghê Tiên Như, còn ai có thể khiến anh thoải mái như vậy?

Còn đang nghĩ gì nữa! Cô ép mình rời khỏi cánh cửa, đi về phòng, thất vọng đóng cửa lại, lại lần nữa ném mình lên giường. Cô không nhìn thấy, khoảnh khắc cô đóng cửa lại, một đôi mắt hung ác nham hiểm từ sau cánh cửa màu đen lộ ra, nhìm chằm chằm vào cánh của màu trắng phòng cô, suy nghĩ rất lâu.

Trường học gọi điện thoại tới, hôm nay là ngày chụp hình, hy vọng cô có thể tham dự đúng giờ. Sáng sớm vội vã tới trường, lại gặp chị hai Nhã Thanh ở cửa.

Chị hai gầy đi rất nhiều, nét mặt bơ phờ, thần sắc tiều tụy, xem ra, gần đây cuộc sống không hề như ý.

“ Chị hai, sao chị lại đến?” Nhã Lan dừng lại, nhìn chị ta.

“ Chị đến tìm em.” Nhã Thanh trực tiếp nói ra mục đích tới.

“ Có chuyện sao?” Trong trí nhớ, Nhã Thanh từ trước tới nay sẽ không tới tìm cô, cho dù có vô tình chạm mặt, chị ta cũng sẽ khịt mũi khinh bỉ, tránh cho xa. Đương nhiên, cũng có lúc không tránh né, mỗi lúc như thế này, Nhã Lan sẽ đề phòng cảnh giác hơn, bởi vì, điều này có nghĩa là Nhã Thanh lại có thủ đoạn bịp bợm mới để xử lý cô.

Lần này, chị ta lại đến công kích sao?

“ Nhã Lan, ngại quá, làm lỡ thời gian của em, chị thật sự có chuyện muốn xin em giúp đỡ.” Nhã Thanh hình như nhìn ra sự nghi hoặc của cô, chủ động giải thích nói. Gíup đỡ? Chị ta có gì cần mình giúp đỡ chứ? Nhã Lan không lên tiếng, im lặng đợi những lời nói sau của chị ta.

“ Em biết công ty giải trí thế kỉ Click chứ.” Nhã Thanh hiển nhiên biết rằng cô biết, Nhã Lan gật gật đầu, cô nhớ lại người đàn ông trung niên mập mạp đó.

“ Chị ứng tuyển vào công ty đó, bọn họ không rõ từ đâu biết được quan hệ của chị và em, tỏ ý bằng lòng tiếp nhận chị, nhưng em nhất định phải gia nhập.”

“ Không thể được.” Cô đã bày tỏ rõ ràng với Lý Khắc Lan rằng mình không có ý định gia nhập giới giải trí.

“ Nhã Lan, chị biết bọn họ từng tìm em, em còn từ chối bọn họ, có điều, mong em suy xét kỹ lưỡng, nếu như em không gia nhập, thì chị không thể vào công ty này rồi.” Nhã Thanh rõ ràng rất lo lắng, hết lòng mong cô xem xét lần nữa.

“ Tôi sẽ không đi đâu.” Tôi cho rằng chị cũng nên tìm công ty khác đi.” Nhã Lan quay đầu, muốn rời đi.

“Nhã Lan, sẽ không có công ty nào cần chị cả.” Nước mắt Nhã Thanh đã tuôn ra rồi, xem ra là thật. “ Nhã Lan, xin lỗi, lúc đó chị thưucj sự chóng mặt, lòng đố kị khiến chị mất đi lí trí, mới sai đầu trọc bắt cóc em, bán em vào trong núi.”

“ Là chị?” Nhã Lan nhớ thời gian ngắn ngủi lúc cô tỉnh dậy, từng nghe thấy một giọng nói có hơi giống Nhã Thanh, cô luôn thuyết phục mình, chị hai cho dù hận mình đi chẵng nữa cũng sẽ không làm ra chuyện này, nhất định là một người có giọng nói giống chị ta. Bây giờ, chính miệng chị ta nói ra âm mưu năm đó của mình, Nhã Lan nhất thời không có cách nào chấp nhận.

Những ngày tháng không ai giúp đỡ đó, người mù lòa như cô chỉ có thể tùy họ sắp xếp, cô bị trói lại, nhục nhã tiếp nhận sự kiểm tra của người phụ nữ đó, còn suýt chút nữa bị tên ngốc đó ức hiếp. Nếu như không phải Lãnh Mạn Nguyên kịp thời đến, cô thậm chí còn có thể nhục nhã sống nốt phần đời còn lại trong vùng núi nhỏ đó, sinh con đẻ cái cho một tên ngốc.

Môi cô bắt đầu trắng bệch ra, nhớ lại khoảng thời gian đó, đến tận hôm nay vẫn còn sợ.

“ Nhã Lan, chị biết chị sai rồi Lãnh Mạn Nguyên bức tử đầu trọc rồi, cũng tàn nhẫn trừng phạt trị rồi, em xem, vết thương trên người chị đều là anh ta gọi thuộc hạ đánh đấy.” Nhã Thanh vén quần áo lên, lộ ra vết sẹo nhàn nhạt trên người. “ Chị biết đây là đúng người đúng tội,tự chuốc vạ vào mình, chỉ là, anh ta thông báo với tất cả các công ty người mẫu, đều không được phép nhận chị. Những công ty giải trí đó, cũng sợ đắc tội anh ta, không thể nhận chị. Nhã Lan, chị chỉ biết những thứ này, nhưng bây giờ, đường lui của chị bị cắt đứt rồi, bố cũng biết chuyện chị bán em, cắt đi tất cả nguồn kinh tế của chị, còn không đi làm nữa, chị sẽ chết đói mất.” Chị ta bật khóc thút thít, ai oán đau khổ, vô cùng đáng thương.

“ Thật không dễ dàng gì, công ty này tìm đến chị, bọn họ không sợ quyền lực của Lãnh Mạn Nguyên, đồng ý chấp nhận chị, điều kiện duy nhất chính là muốn kéo em cùng gia nhập. Chị biết đây là làm khó cho, nhưng làm ngôi sao cũng chẳng có gì không tốt mà. Nhã Lan, cầu xin em đấy.”

“ Tôi nghĩ đã.” Nhã Lan mặc dù rất hận hành vi lúc đó của chị ta, nhưng nhìn thấy chị ta không còn ai để nương tựa, bộ dạng đáng thương, vẫn có chút mềm lòng. Chỉ là, làm ngôi sao, thật sự không phải điều cô muốn, cô chỉ có thể đồng ý với chị ta sẽ suy nghĩ nghiêm túc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.