Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 121: Tham gia làng giải trí



Nhã Lan ngầm thừa nhận, nếu họ đã đang điều tra cô, thì đương nhiên sẽ rất dễ dàng biết được ước vọng của cô.

“Cô biết tạo dựng nên một thương hiệu thời trang cần những gì không? Cô tưởng chỉ cần có kĩ thuật thiết kế và lòng nhiệt tình với công việc là được sao? No, cô sai rồi, điều cần thiết của bất kì một thương hiệu nào đó là ra sức tuyên truyền, tuyên truyền không ngừng, điều này giống với việc trở thành một ngôi sao. Tuyên truyền thì cần gì đây? Money! Rất nhiều money!” Lý Khắc Lan dang rộng tay ra, gân xanh nổi đầy trên mặt như là đang cãi nhau với người ta vậy.

“Tôi nói cho cô biết, muốn tuyên truyền ra được một thương hiệu thành công thì cần cả vài tỉ, thậm chí vài chục tỉ, có khi còn lên đến vài trăm tỉ ấy, không có tiền thì cô đừng mơ tưởng đến việc phát triển món hàng của mình ra ngoài nữa, đây là hiện thực, cô hiểu không?”

“Chỉ cần có tiền thì một người chẳng biết gì về thời trang cũng có thể lập nên một thương hiệu thời trang, đây chính là hiện thực, hiện thực! Cô đi lên từ một nhân viên bé tẹo teo, cho dù có làm ba mươi năm cũng chưa chắc đã kiếm đủ tiền để lập nên một thương hiệu thời trang, đồng ý không?” Anh ta mở tròn mắt nhìn Nhã Lan.

Nhã Lan không gật đầu, nhưng trong lòng cô đã thừa nhận, cô bắt đầu cảm thấy nhục nhã hổ thẹn vì sự mù quáng của mình.

“Nhưng nếu cô đến công ty chúng tôi làm ngôi sao, rất nhanh thôi cô sẽ kiếm được tiền, khá nhanh đấy, ít nhất còn kiếm được nhanh hơn so với việc cô làm nhân viên ở công ty này, khi cô có tiền rồi, nếu vẫn không muốn từ bỏ giấc mơ làm thiết kế này thì đến lúc đó nước chảy thành sông rồi, cô sẽ rất dễ dàng có thể thành lập được một công ty thời trang thương hiệu thôi, hơn nữa với các mối quan hệ mà cô tích lũy được thì đương nhiên sẽ có rất nhiều ngôi sao đồng ý tuyên truyền miễn phí giúp cô thôi, cô không cảm thấy cách này rất gần với lí tưởng của cô sao?”

“Đương nhiên, còn có một điểm còn quan trọng hơn.” Lý Khác Lan đưa cho cô một quyển báo, trong đó có cả một trang là nói về những chuyện có liên quan đến Nghê Tiên Như.

Cô đã từng đọc trang báo này.

“Chính người phụ nữ này đã cướp chồng cô đúng không?” Lý Khắc Lan chỉ vào mặt Nghê Tiên Như, suýt chút nữa thì chọc nát tờ báo đó, “Tôi muốn với cô rằng, không phải cô ta cướp mất chồng cô, mà là cô vốn dĩ không hợp với chồng cô. Tổn thương rồi đúng không? Nhưng đây là sự thật, chồng cô là kì tài trong giới kinh doanh, chỉ cần anh ta giơ tay ra thôi cũng đã có thể làm lung lay cả giới kinh doanh rồi, xin hỏi, cô có gì nào?”

Nhã Lan lắc lắc đầu, thực sự là cô chẳng có gì cả.

“Thời đại này vẫn là coi trọng việc môn đăng hộ đối, vậy nên khi Nghệ Tiên Như cướp mất chồng cô thì tất cả mọi người đều cho rằng đây là lẽ đương nhiên, bởi vì sau lưng cô ta có quầng sáng chói mắt, cô ta có đủ tư cách để sánh đôi với người chồng ưu tú của cô!” Anh ta đập xuống mặt bàn, gây nên chấn động không nhỏ.

“Cô bằng lòng để tất cả mọi người khinh thường cô sao? Cô bằng lòng với việc một ngày nào đó đụng mặt Nghê Tiên Như, để cô ta cao ngạo nói với cô rằng ‘là tôi đã cứu vớt cô, cứu cô khỏi bể khổ’ sao? Một người cướp mất người đàn ông của cô còn muốn giả làm người tốt trước mặt cô, cô không thấy tức giận sao? Lẽ nào cô không hề muốn mạnh hơn cô ta chút nào nào sao, mạnh đến nỗi cô ta hoàn toàn không có cách nào có thể đứng cùng cô trên cùng một mặt phẳng, mạnh đến nỗi khiến cô ta hối hận vì lúc đó đã cướp mắt người đàn ông của cô!”

“Tôi muốn.” Nhã Lan nắm chặt lấy nắm đấm rồi lại thả ra hết lần này đến lần khác, cuối cùng cô lại lần nữa nắm chặt lại, lần này, sắc mặt cô đã kiên định hơn nhiều.

Cô nhớ lại cuộc hôn nhân của mình, nhớ lại lí tưởng của mình, nhớ lại khuôn mặt của chị hai, chỉ cần cô có một chút thế lực thôi thì cô đã chẳng cần phải từ nhỏ đến lớn bị người ta bắt nạt. Đúng vậy, Lý Khắc Lan nói không sai, cô cần phải đủ lớn mạnh.

“Ok, nào, đọc cẩn thận một chút rồi kí đi.” Anh ta lấy từ trong túi ra một bản thỏa thuận, vứt xuống trước mặt cô.

Lúc Nhã Lan ra khỏi khách sạn Quan Dung, mặt cô đỏ ửng lên cứ như vừa uống rượu vậy. Cô đứng trong gió, cố gắng khiến bản thân tỉnh khỏi sự hưng phấn, từ hôm nay trên người cô đã có sự thay đổi, bây giờ, cô đã là một nghệ sĩ hợp đồng của công ty quản lý giải trí quốc tế Click rồi, tiền lương một năm của cô là 10 tỉ.

Bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ bắt đầu một tuần đào tạo ngắn hạn, sau đó, sẽ hợp tác với RainbowKing, đường nhiên còn có cả Nghê Tiên Như nữa, để diễn bộ phim đầu tiên trong cuộc đời cô.

Bảy ngày luyện tập tăng cường theo hình thức khép kín như là bước vào địa ngục vậy, thời gian cả ngày của cô đều được sắp xếp kín mít, đến cả ăn cơm cũng phải đẩy nhanh tốc độ. Có những lúc luyện tập đến tận 11, 12 giờ đêm, còn phải đến công ty chụp hình tuyên truyền. Rất nhiều lần còn làm đến tận khi trời sáng mới có thể có được chút thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi.

Thầy giáo đào tạo đặc biệt yêu cầu cực kì cao, may mà cô có chút nền tảng về khoản nhảy, trên phương diện biểu hiện bản thân cô cũng coi như là đạt yêu cầu, nhưng trên phương diện diễn xuất thì bị ông ấy phê bình cũng không ít.

Những thứ phải học quá nhiều, cô dường như hết cả hơi rồi, những thứ mà người ta phải học vài năm trong trường nghệ thuật thì cô đều phải học hết trong vòng bảy ngày, điều này không phải là điều mà người bình thường có thể tiếp nhận được đâu. May mà trí nhớ của cô đủ tốt, khả năng lĩnh hội cũng đủ cao mới không đến nỗi học trước quên sau.

Bảy ngày ngắn ngủi đối với cô mà nói, cứ như là đã trải qua bảy năm vậy, lúc thầy giáo đào tạo đặc biệt bảo với cô ngày mai không cần đến nữa, cô lại than dài một cái rồi đi ra khỏi cửa, có cảm giác như đã bị cô lập cả mấy năm rồi vậy.

Công ty đã phái một chiếc xe chuyên dụng đến cho cô, phụ trách đưa đón cô đến tham gia các hoạt động. Khoảng 10 giờ, xe của cô dừng lại ở một ngã tư còn cách nhà cô khoảng mấy chục mét, cô không muốn để người trong công ty biết nơi cô sống nên dừng xe sớm hơn, rồi đi bộ mấy phút là có thể về đến nhà rồi.

Đi vào trong cái hẻm bên ngoài nhà trọ, ở đó đang đậu một chiếc Lamborghini, hiện ra khá là chói mắt trong cái khu tập trung dân nghèo này. Màu xe và kiểu xe đều hơi quen mắt, giống với xe của Lãnh Mạn Nguyên.

Sao anh ấy có thể đến cái nơi thế này chứ? Nhã Lan cúi đầu xuống, đi qua chiếc xe đó, móc chìa khóa ra định mở cửa nhà ra.

“Quắc Nhã Lan!”

Có người đang gọi cô! Giọng nói quen thuộc, cường điệu bá đạo, Nhã Lan ngẩn người ra, chậm rãi quay đầu lại. Dưới ánh đèn đường mờ, Lãnh Mạn Nguyên kéo cửa xe, nhìn cô.

“Em chuyển đến đây mà sao không nói với tôi một tiếng.” Lãnh Mạn Nguyên đóng cửa xe lại, đi đến chỗ cô, Nhã Lan khi không tim lại đập nhanh hơn, nhưng lập tức lại bình thường trở lại. Họ chẳng còn quan hệ gì nữa rồi, không phải sao? Chút quan hệ trên giấy kia của Nhã Lan cũng sắp kết thúc rồi.

“Hình như tôi không có nghĩa vụ phải báo cáo với anh nhỉ.” Nhã Lan bĩu môi, lạnh lùng đáp. “Tôi rất mệt, muốn về nhà.”

Cô bước chân đi, nhưng lại lập tức dừng lại. “Anh mà dám bước thêm một bước nữa, thì cứ thử xem.”

Lãnh Mạn Nguyên vẫn như vậy, vẫn coi cô là vật sở hữu của riêng mình, tùy hứng mà đến chỉ chỉ trỏ trỏ, ra lệnh cho cô.

“Ngoài uy hiếp ra anh còn cách nào hay hơn chút không vậy?” Cô cười khẩy, biểu thị sự khinh thường anh.

“Sao lại một mình chuyển ra ngoài vậy?” Anh không để ý đến câu hỏi của cô mà cứ thế bước đến trước mặt, từ trên cao nhìn xuống cô, giơ tay ra phẩy cọng tóc trên mặt cô xuống, truyền đến cảm xúc mềm mại. Nhã Lan vội vàng lùi ra, cô tự nói với mình, không được để bị sự dịu dàng của anh ấy mê hoặc.

“Em gầy đi rồi.”

Sao cô lại cảm thấy giọng điệu nói chuyện của anh tối nay lại nhẹ nhàng vậy chứ, còn cả ánh mắt sáng quắc của anh nữa, nhốt chặt cô trong ánh mắt của anh, thậm chí cô còn chẳng dám động đậy nữa. Trong lòng cô còn đang toát cả mồ hôi, cô đang rất căng thẳng.

Nhưng mà cô nhớ lại lời của Lý Khắc Lan, nhớ lại bức ảnh anh cùng Nghê Tiên Như tay trong tay trả lời các phóng viên, cô thấy tò mò về mục đích đến đây của anh.

“Có chuyện gì sao?” Lẽ nào là anh tự mình đem đơn ly dị đến sao? Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lí để kí tên rồi, thậm chí còn bắt đầu lục bút trong túi rồi cơ. Cô nhất định phải dứt khoát nở nụ cười trên mặt mà kí tên, kí tên xong còn phải chúc phúc cho anh và Nghê Tiên Như nữa, cô phải ra vẻ rất tự nhiên mà lại coi như không.

“Nơi này không hợp để em ở, cùng anh về đi.” Anh kéo tay cô. Cô gạt ra.

“Tôi thích nơi này đấy, nhà họ Lãnh không hợp để tôi ở. Anh đi đi.” Đã phái Nghê Tiên Như đến khuyên cô rời đi rồi lại còn muốn đến đón cô về sao, coi cô là cái gì chứ? Một bộ quần áo, muốn mặc thì mặc, muốn cởi thì cởi chắc?

Cô lùi ra rất xa, liên tục xoa chỗ anh động vào ban nãy, kèm theo sự chán ghét, muốn phủi hết mùi của anh đi. Lãnh Mạn Nguyên chau mày, cau chặt mày lại, biểu thị sự thay đổi trong tâm trạng của anh. Ánh mắt của anh trở nên sắc sảo hơn, thể hiện rõ sự không hài lòng với hành động của cô.

“Chúng ta vẫn chưa ly hôn, cũng căn bản không thể...”

“Căn bản không thể ở bên nhau!” Nhã Lan cướp lời anh, những lời làm tổn thương người khác như vậy cứ để cô nói đi, cô quyết định nắm lấy quyền chủ động một lần.

“Em nói cái gì!” Lãnh Mạn Nguyên hét lên, làm chấn động cả con hẻm nhỏ, còn có người ngó ra nhìn về phía hai người họ qua khung cửa sổ.

“Muốn ly hôn thì cứ tìm luật sư là xong, tôi không muốn nói chuyện với anh!” Nhã Lan cũng kích động hét lại, chẳng thèm quay đầu, cứ thế chạy vào trong nhà. Hai chữ chia tay này được thốt ra từ mồm cô, trái tim cô quặn thắt lại, đau thấu ruột gan.

Cô dùng tốc độ nhanh nhất để mở cửa phòng ra, nhốt chặt mình trong phòng, bên ngoài cũng không còn động tĩnh gì của Lãnh Mạn Nguyên nữa, một lúc sau, tiếng động cơ xe vang lên, qua khe cửa đang hé ra cô có thể nhìn thấy xe của Lãnh Mạn Nguyên quay đầu trong con hẻm nhỏ rồi cứ thế lái đi.

Anh đi rồi, trái tim cô cũng không biến mất rồi, trái tim cô đang vỡ vụn ra từng chút một theo chiếc xe đang rời đi của anh rồi. Cô ngồi dưới đất, dùng ta chống cái đầu đang đau nhức dữ dội của mình, lâm vào trong sự đa cảm vô tận.

......

“Tốt nhất là em có việc thật cho tôi!”

Lãnh Mạn Nguyên đang nén một bụng tức giận, lòng như lửa đốt mà trở về nhà, nhìn thấy dáng vẻ đang nhàn rỗi ngồi trên ghế sofa thưởng thức rượu vang của Uông Minh Thiên. Anh thật hận không thể cấu xé cái gương mặt nhã nhặn đến kì cục đó ra, xem xem trong lòng cậu ta rốt cuộc đang chứa những thứ gì.

Không nói lời nào, không những nửa đường cướp mất Nghê Tiên Như, còn đưa cô ta chạy đến Châu Âu du ngoạn, đến nơi rồi mới gọi điện về xin nghỉ phép, lại còn mặt dày tiện thể xin thôi việc hộ Nghê Tiên Như nữa.

Anh có thuộc hạ như vậy, có bạn bè như vậy sao? Thật khiến người ta phát cáu mà.

Càng bực hơn là, anh vốn định là đuổi theo Nhã Lan, cưỡng ép để đưa cô về nhà, ai ngờ đâu cái thằng cha này lại gọi điện thoại đến gọi anh về.

“Phía bên nước Úc xảy ra vài vấn đề rồi.” Uông Minh Thiên đặt ly rượu xuống, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc.

“Vấn đề gì?” Những chuyện bình thường, Uông Minh Thiên căn bản sẽ không chau mày, chứ đừng nói đến chuyện tìm anh, Lãnh Mạn Nguyên thôi không cáu kỉnh nữa, anh ý thức được tính nghiêm trọng của tình hình, liền ngồi xuống bên cạnh cậu ta, hỏi.

“Mấy công trường của chúng ta ở bên đó liến tiếp bị những kẻ không rõ lai lịch phá hoại, làm bị thương rất nhiều anh em, mấy công ty mậu dịch ở đó của chúng ta cũng liên tiếp bị điều tra, còn lôi cả chuyện mua bán thuốc phiện ra nữa, giờ cảnh sát đã ra lệnh cưỡng chế những công ty này phải tạm ngừng kinh doanh, chúng ta đã tổn thất lên đến vài trăm tỉ rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.