Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 133: Giúp em quên đi lãnh mạn nguyên



Uống vài ngụm nước, sự mát lạnh thâm nhập vào cả trong tâm can cô, cô cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn một chút. “Cái này, vẫn là hữu hiệu nhất.” Cô giơ chai nước lên, nụ cười giống như một đóa hóa mẫu đơn mới chớm nở vậy, khiến cho Ẩn Hạo nhìn đến thất thần.

“Gần đây, giới tính của anh hình như lại trở về như bình thường rồi,” Ẩn Hạo nửa đùa nửa thật nói, đợi đến Nhã Lan hiểu ra, thì anh ta đã đi về hướng đạo diễn rồi. Anh ta và đạo diễn đang nói gì đó, chỉ là, không hề ôm vai bá cổ như ngày trước, khoảng cách giữa hai người đã bị kéo ra xa không ít.

Là vì chuyện tình yêu đồng tính sẽ gây ra ảnh hưởng quá lớn, cho nên anh ta phải cố gắng tỏ ra không thân thiết như vậy sao? Nhã Lan nhất thời không thể hiểu được.

Ẩn Hạo vẫy tay về phía cô, Nhã Lan nghe lời chạy về phía đó. Không biết Angle đã ở trong đoàn người từ lúc nào, ánh mắt anh ta sắc bén nhìn về phía hai người.

“HI.” Anh ta hững hờ nhìn cô một cái, rồi liền chuyển tầm mắt nhìn về phía Ẩn Hạo ở phía sau, “Đã lâu lắm rồi chẳng thấy đến chỗ tôi, khi nào rảnh vậy?”

“Rất khó nói.” Ẩn Hạo liên tục cười, thế nhưng lại vô cùng gượng gạo.

“Cô bạn gái này là bức bình phong cho anh sao?” Nhìn thấy cánh tay Ẩn Hạo khoác trên vãi Nhã Lan, anh ta bĩu bĩu môi hỏi.

“Coi như là thế đi, đừng ghen.” Ẩn Hạo giơ tay lên, đập nhẹ lên vai cô, rồi lại dẫn cô đi.

“Ách, chúng tôi…” Nhã Lan thấy Angle không vui, muốn giải thích gì đó, chỉ là, chuyện này là bí mật, cô không biết phải nói như thế nào/

“Đợi đóng phim xong, chúng ta nói chuyện?” Angle không còn tâm trạng để nghe cô giải thích, anh ta kéo kéo vạt áo của Ẩn Hạo, ra hiệu.

“Ok.” Ẩn Hạo nghĩ một hồi, khẽ gật đầu, trong mắt bỗng xuất hiện tia nhìn phức tạp, mặt đối diện với hướng Angle rời đi, thế nhưng ánh mắt lại đặt trên người cô.

“Anh có thể không cần phải để ý đến cảm nhận của em, chúng ta chỉ là….”

“Không cần biết là gì, cũng phải làm y như thật, không phải sao? Hoặc là, anh cũng có khả năng thích phụ nữ, đương nhiên bao gồm cả việc thích em.” Anh ta khẽ vuốt mái tóc rối bời của mình, lộ ra nụ cười rạng rỡ, đủ để mê hoặc tất cả mọi người, rồi sau đó, buông tay, rời đi. “Sắp phải vào diễn rồi, chúng ta qua đó đi.”

Đi theo sau anh ta, nhìn dáng người gầy gò của anh ta, Nhã Lan cứ luôn cảm thấy ngực mình như bị nghẹn lại vậy, thế nhưng nhất thời chưa tìm được ra được nguyên nhân.

“Tiểu Như, nếu như cuộc sống này chỉ còn lại một ngày, anh cũng sẽ nguyện trải qua cùng em.” Tinh Phương nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Tiểu Như, hai người ngồi trên một tảng đá cao ở bên bờ biển, Tinh Phương hôn lên tóc Tiểu Như, xúc động thổ lộ tâm tình.

“Không, em không chỉ muốn cùng anh trải qua một ngày, mà muốn cùng anh đi hết kiếp này, còn cả kiếp sau nữa, đời đời kiếp kiếp, chúng ta đều sẽ ở bên nhau.” Tiểu Như ngước mắt lên, nhìn lên cái cằm đẹp đẽ đang đặt trên đỉnh đầu mình của Ẩn Hạo, nếu như là Lãnh Mạn Nguyên, cô sẽ nói như vậy sao? Haiz, đừng nghĩ nữa.

“Thật sao? Anh tồi tệ như vậy, đến ngay cả người phụ nữ mình yêu mà còn chẳng bảo vệ được, em vẫn bằng lòng theo anh sao?”

“Đương nhiên.”

“Tiểu Như!” Tinh Phương nâng mặt cô lên, giống như nâng niu bảo vật vậy, trong mặt anh ta biểu lộ ra ánh nhìn cực kì thắm thiết cực kì yêu thương, thật không hổ là một bậc thầy diễn xuất, giống y như thật vậy.

“Tiểu Như của anh, anh yêu em.” Anh ta khẽ gọi lên đầy sâu lắng, tiếp sau đó, là một cảnh hôn, đôi môi mỏng của Tinh Phương sắp đặt lên.

“Đừng!” Nhã Lan quay đầu đi theo phản xạ, nụ hôn đó liền đặt lên cổ, nguội lạnh, không hề có chút ấm áp nào. Sắc mặt Ẩn Hạo thoáng hiện lên một tia thất vọng.

“Chuyện gì vậy!” Đạo diễn lại chuẩn bị mắng rồi. “Cô Quắc, cô chuyên nghiệp một chút có được không, chỉ một cảnh hôn mà đã như vậy, sau này còn có cảnh giường chiếu, cảnh tình cảm mãnh liệt, đây là những cảnh mà mỗi một người diễn viên đều phải diễn. Làm lại.”

Nhã Lan lại giống như chạm vào ma vậy, mỗi lần Ẩn Hạo hôn xuống, cô liền tránh né, trong đầu cô từ đầu đến cuối cứ luôn hiện lên hình dáng của Lãnh Mạn Nguyên, anh cứ nghiêm nghị nhìn cô như vậy, ra lệnh cho cô, không được hôn.

Nhã Lan ra sức lắc lắc đầu, muốn gạt bỏ hình ảnh của Lãnh Mạn Nguyên ra khỏi đầu, thế nhưng càng lắc càng rõ nét hơn.

“Đạo diễn, tôi không diễn được.” Cô thành thực thừa nhận, rồi lại bị đạo diễn mắng xối xả vào mặt.

“Được rồi, tôi thấy cô ấy là lần đầu diễn cảnh này, nên mới căng thẳng quá độ như vậy, đạo diễn nếu như anh thấy tiện, thì dùng thế thân một lúc đi.” Ẩn Hạo kịp thời giải vây, anh ta đi đến vỗ nhẹ lên vai đạo diễn, nói nhỏ vài tiếng vào tai ông ta.

“Ok rồi, thế thân.” Đạo diễn lại không hề làm khó cô nữa, gọi thế thân đến.

Diễn xong cảnh đó, mọi người liền được nghỉ ngơi một chút.

“Nhã Lan, đi theo anh!” Ẩn Hạo không đợi cô phản ứng lại, liền dắt tay cô đi, chạy qua những chỗ có ít người, cho đến khi tới một nơi yên tĩnh không có người, mới dừng lại.

“Anh… sao vậy?” Sắc mặt của anh ta rất u ám, rất khó chịu, hình như tâm trạng đang cực kì tệ, anh ta muốn tâm sự gì với mình sao?

Ẩn Hạo nắm chặt lấy hai tay cô, một xúc cảm lạnh lẽo truyền đến, Nhã Lan có cảm giác cơ thể của anh ta, còn lạnh hơn hơn cô. Đôi mắt một mí có anh ta không còn híp lại nữa, mà đang trừng lên nhìn chằm chằm vào mặt cô, đến khi thấy cô lúng túng mới rời đi.

“Nhã Lan, nhìn anh!” Anh ta ra lệnh. Nhã Lan ngoan ngoãn làm theo.

“Thành thực nói cho an biết, lúc anh hôn em vì sao em lại cự tuyệt, em đã nghĩ đến ai!”

“Em…” Nhã Lan không ngờ rằng anh ta có thể nhìn thấu được tâm sự của cô, miệng cô cứ khăng khăng phủ nhận, “Không có, em không hề nghĩ đến ai cả, chỉ là không thích ứng được.”

“Đừng lừa anh!” Anh ta lại tăng thêm lực ở tay, mặc dù chưa đến mức làm cô đau, thế nhưng cũng đủ để giữ chặt cô ở trước mặt. “Là Lãnh Mạn Nguyên sao, em yêu anh ta, đúng không?”

“Em….” Nhã Lan không còn gì để nói, bị anh ta nói trúng nỗi lòng rồi, cô còn có thể nói gì nữa?”

“Nhã Lan, em phải quên anh ta đi, anh ta không thể mang đến hạnh phúc cho em đâu.”

“Em đang cố gắng.” Cô nhỏ giọng nói, không hề có chút sức lực nào, quên và không quên, bây giờ hình như không thể theo ý cô nữa rồi, trong lòng cô muốn thoát ra khỏi nó, thế nhưng cô lại không thể nào làm được. Cô cũng muốn quên, cái sự nhớ nhung đau khổ này, đã giày vò cô khiến cô ăn không ngon, ngủ không yên.

“Nhã Lan, em không lừa được anh đâu, mỗi đêm, trong mơ em cũng đều gọi tên anh ta, đều vì anh ta nước mắt giàn giụa ở trên mặt, bề ngoài em luôn tỏ ra mình ổn, thế nhưng trong lòng em vẫn luôn hướng về anh ta.”

Nhã Lan không nói gì, chỉ trợn mắt lên kinh ngạc nhìn anh ta, hóa ra, anh ta quan tâm cô như vậy!

“Nhã Lan, bây giờ chúng ta là một đôi được bên ngoài công nhận, mong em hãy chuyên nghiệp lên một chút, chỉ có thể nghĩ đến anh, nhìn vào anh, trong mơ cũng chỉ được nhớ đến anh!” Ẩn Hạo bá đạo tuyên bố.

“Không… cần đâu, chúng ta chỉ là… giả vờ mà.” Nhã Lan khẽ rút tay ra, hôm nay Ẩn Hạo vô cùng nghiêm túc, không giống như đang đùa, thế nhưng rõ ràng anh ta thích đàn ông mà.

“Anh mặc kệ!” Anh ta hét lên, “Kể cả là giả vờ, thì em cũng phải giả vờ cho giống một chút, không phải sao? Một đôi đang yêu hôn nhau ở trước ống kính, vậy mà lại phải dùng thế thân, may mà không có phóng viên ở đó, nếu không sẽ bị người ta nghi ngờ đó!” Anh ta viện tìm một lí do.

“Còn nữa, anh phải giúp em quên đi Lãnh Mạn Nguyên!” Ánh mắt của anh ta kiên định bất thường, giống như đây là việc của anh ta mà không phải của cô vậy, “Cho nên, sẽ bắt đầu từ một cái hôn, thử tiếp nhận một người khác ngoài anh ta đi.”

Nói xong, anh ta liền giữ chặt cô ở trong lòng, hai tay ôm lên eo cô. Môi của anh ta vội vàng tìm kiếm môi cô, đôi môi lạnh lẽo sắp dán lên rồi.

“Ưm, đừng!” Nhã Lan lại né đầu đi lần nữa. “Xin anh, hãy cho em chút thời gian.” Cô đề nghị.”

“Hạo!” Có người đang gọi, Angle đang đứng cách đó không xa, giống như bị tổn thương vậy trợn trừng mắt lên, đi về phía bên này. “Tôi đã nói là có chuyện muốn nói với anh mà, sao anh lại không đến tìm tôi.”

“Haiz, quên rồi.” Ẩn Hạo buông cô ra, thất vọng gãi gãi đầu, khiến cho mái tóc càng trở nên rối loạn.

“Vậy, các anh nói chuyện đi.” Nhã Lĩnh cúi đầu xuống, vội vàng rời đi.

Nửa tiếng sau, lại bắt đầu diễn thêm lần nữa, sắc mặt của Ẩn Hạo và Angle khi quay lại đều rất bất thường, hình như bọn họ đã cãi nhau, sắc mặt tái mét vô cùng khó coi.

“OK, các mặt đều đã chuẩn bị xong. Máy chạy.” Hô lên một tiếng, tất cả đều yên ắng lại.

“Xin lỗi, đạo diễn, tôi rất mệt, muốn nghỉ ngơi.” Ẩn Hạo đứng yên lặng một hồi trước máy quay, buông ra câu nói này, liền quay đầu rời đi luôn.

“Này, cậu…. trời ơi, trước đây cậu ta đâu có như thế này đâu.” Đạo diễn lắc đầu bất lực, tức giận giậm chân xuống, “Được rồi, cảnh của cậu ta hôm nay cũng không nhiều, ngày mai quay bù cũng được, nào cảnh sau.”

Nhã Lan muốn đuổi theo, thế nhưng tiếp sau đây, còn có phân cảnh của cô, đưa mắt nhìn theo anh ta đang rời đi, chỉ có thể thu hồi lại ánh mắt lo lắng, tập trung vào trong cảnh phim.

“Nói cho mọi người một tin tốt! “Lúc đóng máy, đạo diễn liền tập trung toàn bộ nhân viên công tác của đoàn phim lại, tuyên bố, “Phim của chúng ta đã được tập đoàn Thiên Ôn mua từ trước rồi, giá hiện tại là 500 triệu USD!”

“Oa, giá ở trên trời.” Phía sau xôn xao lên một hồi.

Trong lòng Nhã Lan liền kinh ngạc, tập đoàn Thiên Ôn, vì sao Lãnh Mạn Nguyên lại phải ra tay hào phóng mua bộ phim này như vậy?

“Điều này cho thấy phim của chúng ta đóng rất hay, một lần nữa cảm ơn tất cả mọi người đã vất vả có mặt ở đây ngày hôm nay, từ nay về sau, tập đoàn Thiên Ôn sẽ có toàn bộ quyền lợi của bộ phim này, bao gồm cả quyền cắt bỏ và lựa chọn diễn viên v.v., có điều, mọi người không cần quá lo lắng, theo những gì tôi được biết, bộ phim này sẽ không có thay đổi gì lớn, đương nhiên, công việc của mọi người cũng sẽ không có thay đổi gì lớn, vẫn là việc ai người nấy làm như trước, cố gắng làm việc, sau khi phim quay xong, sẽ còn có rất nhiều tiền thưởng.

“Ôi, quá tốt rồi!” Phía sau vỗ tay biểu thị sự vui mừng, vô cùng náo loạn.

“Yên lặng nào, vẫn còn chuyên cần nói.” Đạo diễn gân cổ lên, hét to, “Tối nay sẽ có một bữa tiệc gặp mặt, mỗi một người trong đoàn phim đều không thể lấy bất cứ lí do nào để vắng mặt, giải tán!”

“Quá tốt rồi, bữa tiệc tối nay nhất định phải ăn mặc đẹp một chút.”

“Đúng đó, Lãnh Mạn Nguyên chắc chắn sẽ đến, xem ra không thể qua loa được.”

“Các cậu đúng là không biết trời cao đất dày mà, người ta rõ ràng đã có một vợ, một người yêu rồi, làm gì đến lượt các cậu nữa.”

“Không thể nói như vậy được, làm gì có người đàn ông nào mà không háo sắc, nói không chừng, anh ta thật sự sẽ nhìn trúng tớ đó.”

“Đi thôi, cậu như này, có thể so được với Nghê Tiên Như sao? Đừng bảnh chọe nữa, cẩn thận để cô ta biết được, sẽ trả thù cậu đó.”

Một đám nữ trợ lí liền túm tụm lại, thímn luận sôi nổi.

Nhã Lan đi qua đám người đó, không thèm để ý đến cái đám rối loạn này, cô phải đi thăm Ẩn Hạo. Khi quay lại, tâm trạng của anh ta tệ như vậy, nhất định là đã đã xảy ra chuyện gì không vui với Angle rồi.

Nhã Lan về đến nhà, nhưng lại không hề thấy bóng dáng của Ẩn Hạo, gọi điện thoại cho anh ta, thế nhưng lại tắt máy rồi. Anh ta cũng thường xuyên biệt tăm biệt tích, bản thân thật sự cũng không nắm được hành tung của anh ta, cô chỉ đành ở trong nhà, yên lặng chờ anh ta quay về.

Vào buổi chiều, chuông điện thoại vang lên, là công ty gọi đến. Xem ra, công ty rất xem trọng bữa tiệc tối hôm nay, đặc biệt gọi điện thoại đến kêu cô đến công ty để trang điểm, thử trang phục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.