Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 136: Thay đổi kịch bản



Trái tim anh ta bị chấn động mạnh mẽ, giống như là có vô số móng vuốt mèo đang cào ở đó vậy.

“Đáng chết!” Anh ta thất vọng chạy ra ngoài phòng khách, đấm liên tiếp lên thímn, tấm kính cũng theo đó mà nứt ra, bên trên nhanh chóng ngấm đầy máu.

Anh ta không quan tâm đến vết thương ở trên tay, chỉ một mực gục đầu xuống ngực, thế giới của anh ta cũng rối loạn lên rồi, trái tim đã yên ả nhiều năm giờ đây lại bắt đầu gợn sóng, cõi lòng vốn luôn ngang ngược bất kham của anh ta không biết từ khi nào đã có một hòn đá ném vào đó, làm nổi lên bọt sóng lớn.

Anh ta sao vậy?

“Ẩn Hạo, Ẩn Hạo?” Sáng sớm thức dậy, nhìn thấy Ẩn Hạo nhếch nhác nằm ở trên sofa, đã ngủ thiếp đi rồi. Vết thương hôm qua ở trên mặt vẫn chưa được xử lý, gương mặt đẹp đẽ đã sưng phù lên một cục, vết máu đã khô, vô cùng đáng thương. Tấm kính của thímn trà đã vỡ ra, có vài miếng rơi ở trên đất, mà tay của anh ta, vết máu loang lổ.

Nhã Lan bị tình cảnh này làm giật nẩy mình, cô vỗ vỗ mặt anh ta, phát hiện trán của anh ta đang vô cùng nóng. Sao lại có thể thành ra như vậy chứ!

Không còn cách nào khác cô liền vội vàng gọi điện thoại cho Lý Khắc Lan, hai người hợp sức đưa anh ta đến bệnh viện.

“Không có vấn đề gì lớn cả, chỉ là vết thương bị nhiễm trùng.” Bác sĩ nói xong, đi ra ngoài, lòng của Nhã Lan mới nhẹ nhõm được một chút, nhìn Ẩn Hạo đang truyền nước, vô cùng áy náy.

“Tay của anh ta bị sao vậy?” Lý Khắc Lan hỏi, ông ta xoa xoa cái đầu hói, xem ra tinh thần cũng không được tốt lắm.

Nhã Lan lắc đầu. “Hôm qua tôi đã ngủ thiếp đi, nên không biết cái gì hết, thế nhưng thímn trà đã vỡ rồi, chắc là anh ta đập vỡ.” Cô khẽ trách bản thân, âm thanh lớn như vậy sao lại không nghe thấy chứ.

“Ok, ở đây giao lại cho tôi đi.” Lý Khắc Lan rõ ràng không muốn giữ Nhã Lan lại, đẩy cô ra ngoài. Hôm nay còn có phân cảnh của cô, cũng không thể khăng khăng ở lại, chỉ có thể một mình đi đến đoàn phim.

Hôm nay Nghê Tiên Như bất ngờ lại đến rất sớm, cô ta ngồi trước thímn trang điểm, liên tục dụi dụi mắt, từ đôi mắt sưng tấy lên của cô ta có thể nhìn ra, cô ta đã khóc.

Trợ lý trang điểm Văn Văn đứng ở bên cạnh không hề lên tiếng, thấy Nhã Lan đi vào, mới đẩy đẩy Nghê Tiên Như. “Chị Nghê, đừng buồn nữa, có người đến kìa.”

Nhã Lan lặng lẽ ngồi xuống vị trí của mình, hôm nay còn có một cảnh tranh chấp với Nghê Tiên Như, mong là có thể yên ổn trải qua.

Nghê Tiên Như vò tờ khăn giấy ở trong tay lại, nắm chặt lại, rồi mới nhìn về phía cô bằng ánh mắt không hề thân thiện chút nào. “Cô Quắc, tôi chắc chắn sẽ không thua cô đâu.”

Nhã Lan không hiểu gì cả nhìn cô ta một cái, sau đó liền thu hồi ánh mắt lại. Cô chưa từng so đo bất kì điều gì với Nghê Tiên Như, cần gì phải nói thắng thua chứ?

Ở cửa, nhân viên đoàn viên đã thúc dục rồi, cô chẳng còn thời gian để suy nghĩ về vấn đề này nữa. Vội vàng thay quần áo, thả mái tóc đen dài ra, tự mình kẻ mắt, thoa một chút son môi, sau đó đi ra ngoài.

Sau một tiếng “action”, cảnh phim của hôm nay lại bắt đầu rồi.

“Diệp Tiểu Như, cô đừng hòng cướp Tinh Phương của tôi!” Khi Tiểu Như vừa bước đến cửa công ty, liền bị Khương Uy Thiên chặn lại, căm hận nói.

Chớp chớp mắt, Khương Uy Thiên hay là Nghê Tiên Như vậy, bọn họ đã hoàn hảo kết hợp lại với nhau, Nhã Lan thật sự đã nhìn thấy sự thù hận, không có chút giả tạo nào cả, hay là, Nghê Tiên Như đang mượn vai diễn, để cảnh cáo cô.

“Xin lỗi, cô Khương.” Nhã Lan cũng thành thục dựa vào kịch bản để diễn, “Tinh Phương là một cá thể độc lập, anh ấy không thuộc về ai cả, cho nên, anh ấy có quyền yêu bất cứ ai, tôi, cũng có quyền yêu anh ấy.”

Đây là cô đang tuyên bố quyền tự do của Lãnh Mạn Nguyên sao? Trong phim, người các cô tranh giành là Tinh Phương, ngoài phim thì sao? Nhã Lan không xác định được có phải bản thân đang tranh giành Lãnh Mạn Nguyên với cô ta không nữa, bởi vì hiện thực và phim vừa khéo lại trái ngược với nhau, người Lãnh Mạn Nguyên yêu, vừa vặn chính là Nghê Tiên Như.

Cô cũng không biết, vì sao bản thân lại có thể dễ dàng nói những lời này một cách đanh thép hùng hồn như vậy nữa, lẽ nào là để bù đắp cho những điều không thể làm trong hiện thực, mượn vai diễn trong phim, giáng cho Nghê Tiên Như một đả kích nặng nề?

Nghê Tiên Như, phải nói là Khương Vũ Nhu mới đúng, cơ thể cô ta rõ ràng đã run rẩy lên một lúc, dường như đã đứng không vững, thế nhưng, rất nhanh, cô ta lại dùng cái thái độ cao ngạo để đối mặt với cô. Trang điểm đậm và rực rỡ, một thân hàng hiệu, trang sức cao cấp, lại còn thêm đôi mắt đang trừng lên vô cùng tức giận nữa, cô ta đã khắc họa nhân vật Khương Uy Thiên vô cùng chân thực.

Nhã Lan cũng buộc phải nhập tâm vào vai diễn, hóa thân thành Diệp Tiểu Như.

“Cô…cô cái đồ thấp hèn này!” Khương Uy Thiên bước đến, căm phẫn đẩy cô một cái, sực lực rất lớn, cứ như vậy đẩy cô ra đến mấy mét, cho đến khi lưng cô áp sát lên thímn, mới dừng lại.

Không đúng! Trong phim đâu có nói như vậy đâu, trong phim, cô chỉ lùi lại có vài bước, sau đó tiếp tục tranh luận với Khương Uy Thiên. Cô tưởng rằng đạo diễn sẽ hô dừng, thế nhưng, chẳng ai lên tiếng cả, điều này chứng tỏ, bọn họ đã chấp nhận sự thay đổi vô cùng nhỏ này, cho phép cô ta cứ tiếp tục diễn như vậy.

“Khương Uy Thiên, chúng ta nên làm một cuộc cạnh tranh công bằng, vứt bỏ hết thân thế bối cảnh gia đình, chỉ dùng thân phận của một người đang yêu, đứng ở cùng một vạch xuất phát, công bằng, bình đẳng giành lấy tình yêu của Tinh Phương. Cô dám không?”

“Tôi dám!”

“Dừng---- cô Nghê Tiên Như, cô nói sai lời thoại rồi.” Đạo diễn hô dừng, trong kịch bản Khương Uy Thiên đúng ra phải tức giận giậm chân một cái, nói: “Ai mà them cạnh tranh với cô, cô không có tư cách!”

“Ôi, tôi xin lỗi.” Mặt Nghê Tiên Như đỏ ửng lên, lập tức cúi đầu xuống để che đậy đi sự bối rối của bản thân. Cô ta lấy cớ chấn chỉnh lại tư tưởng tình cảm, để yêu cầu đạo diễn cho một chút thời gian nghỉ ngơi, đạo diễn rất quan tâm liền gật đầu, tuyên bố cả đoàn nghỉ mười phút.

Nhã Lan liền tìm một ví trí ở gần đó, lấy kịch bản ra để nghiên cứu thêm. Tối hôm qua không hề tập thoại với Ẩn Hạo, cho nên cô đương nhiên phải đặc biệt thận trọng hơn chút, để tránh khỏi việc bản thân không nắm bắt được tính cách nhân vật.

“Cô Quắc, quyển kịch bản này của cô là quyển cũ rồi, đây là quyển mới sửa lại, của cô đây.” Chị Lý Tiểu bước đến, đưa cho cô một quyển kịch bản mới. “Bên trong đã sửa lại một chút rồi, cho nên, cô hãy xem qua đi nhé.”

Nhã Lan hoài nghi nhận lấy kịch bản rồi lật vài trang ra xem, sắc mặt tối sầm lại. “Đây là kịch bản do ai sửa vậy, thay đổi như thế này, Ẩn Hạo chắc chắn sẽ không chấp nhận đâu, hơn nữa khác biệt quá nhiều so với bản gốc rồi.” Cô lập tức gọi chị Lý Tiểu lại, nói.

“Cái này, chúng tôi cũng hết cách rồi, tối qua biên kịch đã nhận được điện thoại, được báo là ông chủ yêu cầu sửa lại kịch bản, hơn nữa còn tỉ mỉ đưa ra một phác thảo để sửa chữa lại, thế nên kịch bản đã phải sửa theo như vậy. Bây giờ bộ phim đã hoàn toàn thuộc về tập đoàn Thiên Ôn rồi, bọn họ có quyền làm ra bất cứ sự sửa chữa nào, chúng ta chỉ có thể nghe theo vô điều kiện.”

Là Lãnh Mạn Nguyên sao? Phản ứng đầu tiên của Nhã Lan liền nghĩ chính là anh, thế nhưng vì sao anh phải sửa đổi kịch bản, tại sao phải sửa đổi Tinh Phương hiền lành, ưu tú của bản gốc thành một nhân vật hai mặt, đồng thời còn giết bố của cô? Hơn nữa kết cục thì vô cùng thê thảm, Diệp Tiểu Như phát hiện ra bộ mặt thật của Tinh Phương, tuyệt tình giương súng bắn anh ta chết rơi xuống vực thẳm. Điều này, điều này quá hoang đường mà!

“Sửa như thế này, không hề có lợi một chút nào, ngược lại sẽ khiến cho ấn tượng của RainbowKing càng trở nên xấu đi trong lòng những khán giả yêu điện ảnh, như vậy có đáng không?” Nhã Lan đưa ra ý kiến khác, mong nhận được sự giải thích. Chị Lý Tiểu nhún nhún vai, bất lực rời đi.

“Chính là như vậy đó, cũng không biết tập đoàn Thiên Ôn này nghĩ gì nữa, nghe nói, tối hôm qua Lãnh Mạn Nguyên đã đích thân đến tìm biên kịch, đích thân yêu cầu phải sửa kịch bản. Nhóm biên kịch cũng không còn cách nào, bây giờ anh ta là cần câu cơm của chúng ta, hơn nữa còn là cần câu cơm vô cùng tốt, cho nên anh ta nói cái gì thì chỉ có thể là cái đó.” Lời nói không hề có chút khí thế nào của đạo diễn khiến cho Nhã Lan cảm thấy vô cùng tức giận, điều khiến cô tức giận hơn cả đó chính là hành động của Lãnh Mạn Nguyên.

“Tôi cũng cảm thấy sửa như vậy không tốt chút nào, với kinh nghiệm làm đạo diễn mấy chục năm của tôi….”

Đạo diễn còn chưa nói xong, thì Ẩn Hạo đã đẩy cửa đi vào.

Vứt một thứ gì đó xuống dưới chân Ẩn Hạo, chính là kịch bản mới được sửa, anh ta nhanh như vậy, đã biết rồi sao? Trong lòng Nhã Lan liền trùng xuống, đúng như những gì cô đã đoán, Ẩn Hạo từ chối diễn cái kịch bản này.

“Muốn diễn thì gọi Lãnh Mạn Nguyên đến diễn đi, nếu không đổi lại như kịch bản cũ thì tôi sẽ không diễn nữa.”

“Trời ơi, chúng tôi cũng rất khó xử, anh chịu khó một chút đi, được không?” Đạo diễn đau đầu khẽ chau mày lại, chân thành khuyên nhủ, “Rất nhiều người tranh giành đến sứt đầu mẻ trán để được diễn bộ phim này, bây giờ còn có sự tham gia của tập đoàn Thiên Ôn, nghe nói bộ phim của chúng ta đã được rất nhiều đài lớn nhận rồi, không bao lâu nữa là chiếu rồi, cũng không thể nào đổi tạm một vai chính khác, biết ăn nói như thế nào với khán giả đây.”

“Các người diễn đi!” Những lời khuyên bảo hết nước hết cái của đạo diễn, cũng chẳng thể lay động được Ẩn Hạo, “Kêu những người muốn diễn tới đây diễn đi, tôi, không ham.” Nói xong, anh ta liền xoay người rời khỏi đoàn phim.

“Vậy…. vậy phải làm sao đây.” Đạo diễn vừa gọi điện thoại cho Lý Khắc Lan vừa nổi giận, thế nhưng, thông tin lấy được từ chỗ Lý Khắc Lan lại khiến ông ta càng thêm thất vọng. “Hai nhân vật lớn này, một người cũng không thể đắc tội, vậy không phải kêu người ta đi chết hay sao?”

“Còn cách nào có thể xoay chuyển được tình thế này không?” Nhã Lan hỏi.

Tầm mắt của đạo diễn dừng ở trên người cô, đột nhiên vỗ đùi một cái, kêu lên: “Có, có, nhất định có!”

“Là gì?”

“Cô ra mặt, hoặc là thuyết phục Lãnh Mạn Nguyên, hoặc là thuyết phục Ẩn Hạo, chuyện này giao cho cô đi, mong cô hay cứu đoàn phim một lần này đi, sau này có phim hay, nhất định vẫn mời cô.”

“Tôi sao?” Nhã Lan do dự, cô không thể đi thuyết phục Ẩn Hạo được, bởi vì kịch bản này cô cũng kịch liệt phản đối, thuyết phục Lãnh Mạn Nguyên sao? Dường như càng không thể. Từ trước đến nay Lãnh Mạn Nguyên vẫn luôn đối xử lạnh nhạt với cô, giữa bọn họ tồn tại không ít khó xử và hiểu lầm, chưa nói được mấy câu chắc đã lại cãi nhau rồi. “Có thể…. Kêu cô Nghê thử đi nói với Lãnh…. Mạn Nguyên có được không?” Cô thấp giọng nói.

“Không được.” Đạo diễn ra sức xua xua tay, “Chủ tịch Lãnh có thể sẽ nghe lời cô đó, đổi người khác, hoàn toàn không có khả năng đâu, cô Quắc, cô là người trong cuộc có thể không biết rõ, thế nhưng tôi đây người ngoài cuộc lại vô cùng rõ đấy, chỉ cần nhìn vào tình cảnh tối hôm qua, Lãnh Mạn Nguyên vì cô mà đã đánh nhau với Ẩn Hạo, anh ta đã thích cô rồi. Đàn ông mà, sao có thể vì người phụ nữ mình không thích đi đánh nhau với người khác chứ? Đi đi, chỉ có thể là cô thôi.”

Lời của đạo diễn khiến cho đáy lòng vốn đã rối bời của cô càng thêm ngổn ngang, Lãnh Mạn Nguyên thích mình, có khả năng sao? Chẳng qua là vì anh ta nhìn thấy vợ của mình ở cùng với người đàn ông khác, nên tính gia trưởng bộc phát mà thôi.

Cuối cùng địch không lại sự nài nỉ không ngừng của đạo diễn, cô vẫn đành phải đi đến tòa nhà đồ sộ của tập đoàn Thiên Ôn.

“Phu nhân, cô đến thật đúng lúc, chủ tịch căn dặn, người của công ty Click đều sẽ không gặp, ngoại trừ cô.” Vừa bước tới đại sảnh ở tầng 1, cô lê tân xinh đẹp đã bước tới, nhận ra đúng là cô, nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.