Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 138: Tôi yêu anh



Mong sẽ có cơ hội để giải thích rõ ràng. Nhã Lan không hề vì chuyện Ẩn Hạo đồng ý tiếp tục diễn mà cảm thấy vui vẻ, lòng cô đã rối loạn hơn rồi, lắc lắc đầu, cô bất lực đi về phía nhà bếp.

Buổi sáng, Ẩn Hạo và Nhã Lan cùng đi xe với nhau để đến đoàn phim. Tâm trạng của Nhã Lan rất tốt, bởi vì Ẩn Hạo đã trở lại rồi, đoàn phim của bọn họ lại có thể bắt đầu đóng phim thuận lợi rồi. Cô vội vàng muốn nói tin tốt này cho đạo diễn, thế nhưng lại gặp được trợ lý biên kịch đang cúi thấp đầu xuống đứng ở cửa.

“Thật là vô vị mà, một cái kịch bản mà phải sửa đi sửa lại, báo hại tôi thức trắng một đêm.” Cô ta liên tục ngáp ngắn ngáp dài, gương mặt vô cùng bất mãn.

“Kịch bản lại sửa rồi sao?” Thông tin này khiến cho Nhã Lan cảm thấy giật mình sửng sốt.

“Chứ sao?” Trợ lý biên kịch thở hồng hộc trả lời, “Một Tinh Phương tử tế tốt đẹp như vậy, đầu tiên thì biến thành kẻ thù giết bố của Diệp Tiểu Như, bây giờ còn hay nữa, còn là một người nghiện ngập ma túy, chưa dừng lại ở đây, còn thêm nhân vật nữa, xuất hiện một nam chính thứ hai, hơn nữa những cảnh phim sau này toàn bộ đều là anh ta diễn hết, Tinh Phương đến tập mười tám là sẽ chết, đây không phải là muốn biến anh ta thành vai phụ sao?

Nhã Lan vội vàng nhận lấy kịch bản, những chữ màu đỏ thể hiện những chỗ đã được sửa đổi lại. Cô đã nhìn thấy những chỗ sửa đổi mà trợ lý biên kịch nói, hơn nữa, ngay sau đó còn xảy ra chuyện, đều là Tinh Phương vì nghiện ngập ma túy, mà không ngừng liên lụy đến Diệp Tiểu Như, cuối cùng Diệp Tiểu Như vì anh ta mà đã bán thân, làm nhân tình nhân hợp đồng của nam chính thứ hai tên Mạc Nguyên.

Kết thúc cuối cùng là Mạc Nguyên phải lòng người tình nhân này, còn Diệp Tiểu Như sau khi phát hiện ra người mà bản thân hết lòng bảo vệ lại là kẻ thù giết bố, đã lấy súng bắn chết Tinh Phương.

Trời ạ, sao lại có thể như vậy.

“Có thể nào thay đổi lại không, như thế này, không hay lắm.” Nhã Lan đưa ra ý kiến khác.

“Kịch bản đều đã phát hết rồi, mỗi người đã cầm một quyển, sao có thể sửa được. Ba ngày nữa, nam chính thứ hai sẽ đến, nghe nói là người do tập đoàn Thiên Ôn lựa chọn, là ai mà sao không biết nhỉ.”

Như vậy sao mà được? Nhã Lan vô cùng lo lắng, nếu như Ẩn Hạo biết, không biết sẽ lại xảy ra chuyện gì nữa.

“Sao vậy? Phim sắp quay rồi, sao còn chưa đi trang điểm?” Trong tay Ẩn Hạo đang cầm một chùm chìa khóa, đang thong thả bước đến.

“Em..” Nhã Lan không biết phải mở lời như thế nào.

“RainbowKing anh đến thật đúng lúc.” Chị Lý Tiểu từ phía sau bước lên, đưa cho bọn họ mỗi người một quyển kịch bản, “Đây là kịch bản đã phải thức suốt đêm để sửa đó, phân cảnh của hai người đã thay đổi rất nhiều, đọc kĩ càng lại đi nhé.” Cô ta dùng ánh mắt đồng cảm nhìn về phía Ẩn Hạo, rồi bước đi trên đôi giày cao gót.

“Lại thay đổi rồi sao?” Anh ta vừa hỏi vừa bắt đầu đọc, sắc mặt dần dần tối sầm lại, làn da trắng nõn bắt đầu nổi lên tia đỏ tức giận. “Thực sự là hoang đường mà!” Đọc được một nửa, anh ta liền ném kịch bản trong tay đi, vứt đến chỗ rất xa, rồi xoay người đi vào trong.

“Chúng tôi cũng hết cách rồi, kịch bản và bộ phim này, bây giờ nói trắng ra thì đã là của tập đoàn Thiên Ôn rồi, bọn họ muốn sửa đổi thế nào cũng đều có thể. Chúng tôi cũng rất mệt mỏi…”

“Tôi mặc kệ, lập tức sửa lại!” Giọng nói của Ẩn Hạo truyền tới, trong cơn thịnh nộ khó mà có thể khống chế được.

“RainbowKing, mọi người đều là làm thuê mà thôi, đừng làm khó chúng tôi nữa.” Ở bên trong, biên kịch đang hết lòng khuyên nhủ.

“Tóm lại, nếu không sửa lại, kể cả tôi không làm minh tinh nữa, thì cũng sẽ không diễn cái kịch bản này, quá vô lý mà!” Ẩn Hạo giẫn dữ bừng bừng đi ra khỏi chỗ biên kịch, mở điện thoại ấn một dãy số. “Alo, Lý, anh đi nói với bọn họ, tôi không diễn nữa, cái loại kịch bản này đối với tôi mà nói thực sự là một loại sỉ nhục mà!...”

Anh ta giống như một cơn gió vậy cứ thế lướt qua người Nhã Lan, đi ra ngoài. Chỗ cửa ra vào, Nghê Tiên Như đang đứng ở đó, dùng ánh mắt chứa đựng hàm ý sâu xa quét lên người Ẩn Hạo.

Sao Lãnh Mạn Nguyên có thể như vậy chứ, thực sự phải ép người ta đến đường cùng như vậy sao! Nhã Lan cũng vô cùng tức giận, cô nhận định rằng Lãnh Mạn Nguyên là cố ý muốn nhằm vào Ẩn Hạo. Quá bỉ ổi mà, thực sự không phải là con người nữa! Nhã Lan không còn tâm trạng để mà ngăn cản Ẩn Hạo lại, cô tức giận vội vàng đi về phía tòa nhà làm việc của Lãnh Mạn Nguyên.

“Xin lỗi, phu nhân, hôm nay chủ tịch rất bận, ngài ấy không có thời gian để đón tiếp phu nhân đâu ạ.” Cô lễ tân khó xử ngăn cô lại, Nhã Lan đang tức giận bừng bừng làm gì còn có thể để ý được nhiều như vậy, cô bước qua sảnh lớn, đi thẳng về phía thang máy chuyên dụng của chủ tịch.

“Phu nhân, ngài không thể như vậy.” Cô lễ tân vì lo ngại thân phận của cô, nên không dám ngăn cản mạnh mẽ, chỉ liên tục khuyên giải cô, thế nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.

“Xin hỏi…” Nhân viên làm việc ở tầng chín mươi đi đến trước mặt cô, đang muốn hỏi thăm, thế nhưng Nhã Lan đã lướt qua cô ta, lao thẳng đến phòng làm việc của anh.

“Xin lỗi, phu nhân chủ tịch đang họp, không có thời gian…” Nhân viên cũng đã nhận ra cô, vội vàng nói.

Họp sao, phòng họp! Nhã Lan nhớ ra phòng họp ở bên tay phải của phòng làm việc đi qua thêm hai phòng nữa, cô xoay người, chạy về phía đó.

“Phu nhân, không thể như vậy.” Nhân viên và cô lễ tân cùng nhau đuổi theo, rất tiếc đã đến muộn hơn một chút, cô đã đẩy cửa phòng họp ra rồi.

Tiếng giảng giải ở bên trong bỗng nhiên dừng lại, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên người đột nhiên xông vào này. Nhã Lan quét mắt một lượt, rất nhanh đã tìm thấy Lãnh Mạn Nguyên với gương mặt nghiêm túc đang ngồi ngay ngắn ở vị trí dễ thấy nhất.

Lãnh Mạn Nguyên cũng đã nhìn thấy cô, anh khẽ chau mày lại, tỏ ra rất không hài lòng.

“Xin lỗi, tổn tài, chúng tôi không ngăn được.” Nhân viên lo sợ đứng ở trước cửa, thấp giọng nói.

“Các cô đi làm việc đi.” Lãnh Mạn Nguyên nói ngắn gọn, sau đó, nhìn một vòng các nhân viên chủ quản cao cấp ở trong phòng, “Buổi họp hôm nay tạm dừng ở đây, chiều nay tiếp tục, bay giờ tan họp.”

Các nhân viên tham gia buổi họp đã đi ra rất nhanh, phòng họp rộng lớn chỉ còn lại hai người. Ngực Nhã Lan đang không ngừng phập phồng, cô căm hận nhìn chằm chằm vào Lãnh Mạn Nguyên. “Sao anh có thể làm như vậy chứ, có chuyện gì thì nói thẳng với tôi là được, không cần phải ép người ta đến đường cùng như vậy.”

Lãnh Mạn Nguyên không nói gì, anh chỉ yên lặng nhìn cô.

“Có tiền thì giỏi lắm sao? Liền có thể muốn gì được nấy sao, đem người khác ra dẫm đạp ở dưới chân sao?” Nhã Lan bắt đầu mắng chửi, thể hiện sự phẫn nộ sâu sắc đối với hành động của anh.

“Xong rồi chứ?” Lãnh Mạn Nguyên lên tiếng, âm thanh và sắc mặt của anh ta giống y như nhau, lạnh lẽo vô tình.

“Anh…” Nhã Lan nhất thời nghẹn lại, không ngờ rằng bản thân đã nói nhiều như vậy, thế nhưng nhận lại chỉ là một câu nói ngắn gọn như vậy.

“Vì Ẩn Hạo yêu dấu của em, cái gì em cũng bằng lòng làm chứ?” Anh hỏi, bắn ánh mắt sắc nhọn lên người cô, dường như muốn xuyên thủng cô ra vậy.

“Đúng vậy.” Cô khẽ nhắm mắt lại, nếu như có thể khiến anh buông tha cho Ẩn Hạo, không làm liên lụy đến những người vô tội đó nữa, cô thật sự bằng lòng làm bất cứ mọi chuyện, chỉ cần anh bằng lòng, không tiếp tục tàn nhẫn như vậy nữa.

“Được, qua đây.” Anh ra lệnh.

Cô nghe lời bước lại gần, đè nén nỗi sợ hãi mãnh liệt ở trong lòng lại, thế nhưng vẫn không có cách nào che đậy được nỗi sợ hãi giành cho anh. Chân của cô đang run rẩy, tay của cô cũng đang run lên.

“Em chắc rất biết lấy lòng đàn ông nhỉ.” Nhìn thấy dáng vẻ nhỏ bé yếu đuối đó của cô, anh khao khát muốn ôm cô vào trong lòng, cố gắng hết lòng bảo vệ. Loại cảm giác này khiến anh rất không thoải mái, anh nhớ lại dáng vẻ của cô khi ở trong lòng người khác được người ta yêu thương vỗ về, đột nhiên đùng đùng tức giận.

Nhã Lan cắn chặt môi, cố gắng không để lộ cảm xúc của bản thân ra ngoài. Muốn sỉ nhục thì sỉ nhục đi, cô không sợ!

“Những người đàn ông khác vuốt ve em như thế nào vậy? Là như vậy sao?” Anh vươn tay ra, ôm cô vao trong lòng, trực tiếp luồn tay vào sờ xoạng phía bên trong áo của cô. Các tế thímo của cô bắt đầu hưng phấn lên, mỗi một tấc da tấc thịt đều đang run lên đầy khoan khoái. “Em thích lắm sao? Quả nhiên là lẳng lơ, da thịt mẫn cảm như lần đầu vậy, có phải đàn ông đều bị dáng vẻ thuần khiết này của em làm cho mê mẩn đến quên hết tất cả không, cảm giác lên giường với bọn họ như thế nào vậy?”

“Anh…” Nhã Lan giơ tay lên, không nghĩ gì cả, thẳng thắn tát lên mặt Lãnh Mạn Nguyên. Sự sỉ nhục thẳng thắn như vậy của anh khiến cho cô tức giận đến mất cả đi lý trí, hoàn toàn không hề nghĩ đến hậu quả.

Chát, âm thanh không lớn, thế nhưng rất vững chắc rất dứt khoát ở trên mặt yêu nghiệt tuấn tú của Lãnh Mạn Nguyên, lưu lại năm dấu tay mờ nhạt. Tay của cô còn chưa kịp thu lại, đã bị anh giữ chặt lấy. “Em tốt nhất là nên cố gắng lấy lòng tôi đi, nếu không thì, tất cả miễn thímn!”

Thímn tay nhỏ bé của cô bị cưỡng ép kéo đến đặt trên người anh, vuốt ve cơ thể anh qua lớp quần áo. “Chính là như vậy, từ từ vuốt ve, sau đó chủ động làm với tôi, tôi xem biểu hiện của em.”

Anh buông tay cô ra, nhìn chằm chằm vào cô, Nhã Lan và anh đối mặt nhìn nhau, giống như đang giày vò vậy.

“Nhanh lên, nếu không, tôi sẽ khiến cho Ẩn Hạo thân bại danh liệt, đừng thử thách sự nhẫn nại của tôi, cũng đừng kiểm tra năng lực của tôi, nếu không, em sẽ rất hối hận đó.” Anh đe dọa cô.

Thímn tay nhỏ bé của Nhã Lan run rẩy di chuyển trên người anh.

“Cởi quần áo ra.” Anh ra lệnh.

“Cái này…..” Ở đây là phòng họp, Nhã Lan bắt đầu thấy bối rối.

“Nhanh lên.”Anh thúc giục.

Thímn tay nhỏ bé của Nhã Lan đặt trên nút áo sơ mi của anh, không ngừng run lên, mãi một hồi lâu cũng vẫn chưa cởi được một chiếc cúc. Trên đầu cô túa ra đầy mồ hôi, căng thẳng đến mức không biết phải làm gì như thế nào, khó khăn lắm, mới cởi được ba chiếc cúc áo, bắp thịt màu đồng cổ quyến rũ của anh lộ ra. Cô cố không chú ý đến sự quyến rũ đó của anh, nuốt nước bọt, đôi tây run rẩy cởi nốt chiếc cúc áo cuối cùng.

“Xong rồi.” Cô thở phào một cái, cắn chặt môi.

“Quần.” Anh ra lệnh.

“Tôi…” Nhã Lãnh không có cái dũng khí này, cô càng cắn chặt môi hơn, nắm chặt tay lại, không dám nhìn anh.

“Được thôi.” Ngữ khí của Lãnh Mạn Nguyên đã nhẹ nhàng hơn một chút, trái tim của Nhã Lan cũng theo đó mà thấy nhẹ nhõm hơn một chút, xem ra anh chỉ là muốn trêu đùa mình một chút thôi. Trong khi thả lỏng người ra, thì đồng thời cũng có một chút thất vọng, khát khao muốn được tiếp xúc thân mật hơn với anh, khát khao được cùng anh hòa lại, cô không biết vì sao, mà lại khát khao mãnh liệt như vậy.

“Cởi quần áo của em ra.” Anh ta ra lệnh, khiến cho thần kinh của cô lại căng thẳng lên lần nữa.

“Chỗ tôi không có quần áo để thay đâu, nếu như xé rách ra, thì có lẽ sẽ phải để cơ thể trần trụi mà ra ngoài đó.” Anh có chút sốt ruột, tự mình cởi quần ra, thúc giục cô.

Ông trời ơi, hãy để con làm bậy một lần này thôi. Nhã Lan nhắm mắt lại, cô quyết định đối mặt với tình cảm của mình. Dù cho người anh thích là Nghê Tiên Như, dù cho ánh mắt của anh chưa từng đặt ở trên người cô, dù cho ở trong lòng anh cô là loại đáng khinh thường như thế, thì cũng hãy cho cô phóng túng một lần đi.

Dưới ánh nhìn chăm chú sáng quắc của anh, cô lần lượt cởi hết quần áo ở trên người mình ra…

“Lãnh Mạn Nguyên, tôi thực sự yêu anh.” Cả quá trình, cô đều không ngừng rơi nước mắt, khoái cảm từ trước đến nay chưa từng có ập đến phía cô, cô phát hiện ra, hóa ra làm cái chuyện này lại có thể có cảm giác vui sướng như vậy. Cô lờ mờ nói ra câu này, nước vẫn vẫn không ngừng rơi.

Lãnh Mạn Nguyên không nói một lời, không hề truy hỏi những lời nói mê man của cô, chỉ đặc biệt dịu dàng, thế nhưng cũng vô cùng nôn nóng, mang đến cho cô một khoái cảm từ trước đến nay chưa từng có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.