Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 149: Sự lựa chọn không dễ dàng



“Tôi không quan tâm, chuyện này anh phải chịu trách nhiệm đến cùng!”

“Nguyên.” Nhã Lan thấy hai người càng lúc càng hung dữ, liền gọi.

“Linh Nhi, sao em lại xuống rồi.” Lãnh Mạn Nguyên bước lại trước mặt cô, cẩn thận dìu cô xuống.

“Hai anh ồn làm ảnh hưởng đến em à? Xin lỗi nha.” Anh không ngừng xin lỗi, ngữ điệu hoảng loạn.

“Không có.” Nhã Lan lắc đầu, cô ngước đôi mắt to tròn lên, nắm lấy đôi tay của anh đang đặt trên tay cô. “Nguyên, bệnh của em rất khó xử lí đúng không.” Tiếng nói của cô có chút run rẩy, những ngón tay cũng bắt đầu run.

“Không sao, Nhã Lan, tất cả đều sẽ ổn thôi.” Lãnh Mạn Nguyên an ủi cô.

“Anh Uy, anh nói thật đi, tôi không sợ.” Cô chỉ muốn biết tình trạng của cô như nào.

“Cái này......” Uy Vỹ Thiên do dự một lúc mới nói: “Co chút lo ngại, nếu như làm phẫu thuật, tỉ lệ thành công không đến năm mươi phần trăm, nếu như không làm phẫu thuật, có thể, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”

“Lần trước chẳng phải đã phẫu thuật thành công rồi sao?” Nhã Lan không nghĩ rằng kết quả sẽ tàn khốc như vậy, cô hỏi.

“Sự kích động u buồn trong thời gian dài, không ngừng kích thích hệ thống máu vốn dĩ đã rất yếu của cô, lần trước bị sốt là hệ máu lại thêm một lần bị căng nổ, mặc dù đã thành công ngăn chặn sự lưu thông của máu, nhưng mà lần ứ đọng máu mới này đã ép thần kinh của cô, những thần kinh quan trọng trên đầu, bệnh tái phát vốn đã khó chữa, lại thêm...... trong dây thần kinh, xuất hiện khối u. Nếu như khối u bị vỡ hoặc máu đông lại kết quả sẽ không được tốt, đều có thể dẫn đến phẫu thuật thất bại, mà làm cho cô mãi mãi không thể đi xuống bàn phẫu thuật.” Giọng nói của Uy Vỹ Thiên trầm lắng, làm trong lòng cô hồi hộp, không thể hít thở được.

Vừa mới đón nhận hạnh phúc, đã phải rời xa thế gian, đây là trò đùa của ông trời, hay là số phận không công bằng? Cô phải làm sao?

“Linh Nhi.” Giọng nói lo lắng

Của Lãnh Mạn Nguyên bên tai cô, anh nắm chặt lấy tay cô, cổ vũ cô.

“Chuyện này, tôi nghĩ rằng, nên nghe ý kiến của cô Quắc, cô ấy mới có quyền nói.” Uy Vỹ Thiên nhẹ nhàng nói.

“Có thể tìm thêm các chuyên gia để bàn bạc lại không? Tìm ra cách giải quyết tốt hơn!” Lãnh Mạn Nguyên không can tâm nói.

“Chúng tôi đã cố hết sức rồi.” Giọng nói bất lực của Uy Vỹ Thiên cất lên, anh ta thở nhẹ.

“Mẹ kiếp......”

“Nguyên!” Cô kịp thời ngăn lại những hành động bồng bột của anh, lắc đầu nói, “Không phải nói nữa đâu, có thể ở bên anh, là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời này của em, em đã mãn nguyện rồi.”

“Linh Nhi.” Anh xúc động ôm cô vào trong lòng, hai người ôm nhau thật chặt, không thể nào rời xa......

Ngay đến cả Uy Vỹ Thiên đứng bên cạnh nhìn cũng xúc động đến rơi nước mắt.

Năm mươi phần trăm, có thể không thể đi xuống được bàn phẫu thuật; có thể nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào. Nhã Lan bị rơi vào trong những sự lựa chọn khó khăn, cô bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, lựa chọn nòa, cô cũng đều có thể sẽ phải rời xa Lãnh Mạn Nguyên, điều này cô thực sự không muốn chứng kiến.

Có nên liều không? Hay là thôi, đợi chờ sự sắp xếp của số phận?

“Linh Nhi, chúng ta phẫu thuật đi, năm mươi phần trăm, chẳng phải vẫn có hi vọng sao?”

“Nhưng mà em......” Cô sợ hãi, sợ rằng cô sẽ chết ở trên bàn phẫu thuật, không còn cơ hội gặp lại anh.

“Đừng lo lắng, Uy Vỹ Thiên có kĩ thuật phẫu thuật rất tốt, anh ta sẽ làm cho em an toàn sống tiếp.” Lãnh Mạn Nguyên nắm lấy đôi tay nhỏ bé của cô, đặt trên môi hôn nhẹ, tiếp thêm dũng khí cho cô.

“Để em...... suy nghĩ.” Vẫn không thể quyết định được, cô muốn để bản thân có thêm thời gian.

“Linh Nhi......” Anh vẫn khuyên cô, nhưng vừa gọi nửa câu đã trầm lặng, thời gian gấp rút, bây giờ tình hình của cô có thể nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào, anh sao có thể không vội vàng. Chỉ là, cô quá đáng thương, làm cho anh đau lòng, không nhẫn tâm ép cô, chỉ có thể để cô suy nghĩ lại.

......

Dạo này công ty bên Úc lại gặp nhiều vấn đề, không biết là người nào đã thù oán với Thế Úc, không ngừng thách thức, hơn nữa còn giả mạo hàng của họ, tiêu thụ ra thị trường, mượn danh nghĩa của họ, làm những chuyện lừa đảo bên ngoài.

Buổi sáng, Vượng Minh Thiên đã gọi điện đến, nói với anh đã có manh mối, Lãnh Mạn Nguyên vội vàng rời đi, lại đến công ty. Một mình ở nhà, Nhã Lan được thím Liễu đỡ xuống phòng khách hít thở. Tối hôm qua mẹ cô gọi điện đến, bà biết chuyện trước kia của cô với Lãnh Mạn Nguyên, cũng biết chuyện hai người hòa giải, không ngừng xin lỗi cô, nói rằng suýt nữa đã hại cô.

Chuyện đã qua rồi, tất cả đều đã yên ổn, Nhã Lan đã nhận ra từ lâu, đến nay đã nhận được hạnh phúc, đủ để chứng minh quyết định năm ấy là không sai. Cô chỉ đơn giản khuyên mấy câu rồi tắt máy.

Sau đó, chị cô cũng gọi điện đến, muốn chúc mừng cô, hai người có thể ở bên nhau, đều là công của chị cô, Nhã Lan chân thành cảm ơn chị ta. Sau đó chị cô hỏi về bệnh tình của cô, hi vọng cô có thể điều trị cho tốt.

Nhã Lan trả lời bừa vài câu, cô thực sự không nghĩ kĩ vấn đề này, thời gian tới, cô đều phải suy nghĩ về vấn đề này, cho đến sáng, mới tìm được câu trả lời. Nếu như thực sự có thể chết bất cứ lúc nào, cô cũng nguyện chết trong lòng Lãnh Mạn Nguyên.

Đưa ra quyết định, cô mới yên lòng đi vào giấc ngủ.

Có lẽ là do ngủ quá ít, vừa mới thức dậy, cô đã cảm thấy đầu rất đau, ăn một chút đồ ăn sáng, cảm giác đầu cô càng thêm đau đớn, không không thể không nhờ thím Liễu đỡ đến sô pha nghỉ ngơi.

“Sao rồi? Không khỏe à?” Thím Liễu lo lắng, vuốt trán cô và hỏi.

“Không sao.” Cô cười thản nhiên để lừa bà. Cảm giác đau đầu càng lúc càng dữ dội, ý chí của cô bắt đầu mơ hồ. “Thím Liễu, tôi muốn uống chút nước.” Có lẽ uống một chút nước sẽ ổn hơn.

Thím Liễu đã đi lên tầng, không nghe thấy tiếng của bà, Nhã Lan mò mẫm tìm kiếm, đến tìm máy đựng nước.

Đầu cô choáng váng, cô miễn cưỡng bước vài bước, cuối cùng, vẫn không thể vững được, ngã sấp xuống dưới đất......

Lúc tỉnh dậy, cô đã nằm trên giường, người bên cạnh đi đi lại lại, thu dọn đồ đạc, tay trái có cảm giác đau đớn.

“Bà Lãnh, cô đừng động đậy, đang truyền nước cho cô.” Một âm thanh ngọt ngào vang lên, Nhã Lan lúc này mới ý thức được, đây không phải căn phòng của cô.

“Đây là đâu?” Cô hỏi.

“Đây là bệnh viện, tôi là ý tá chăm sóc cô.” Giọng nói của cô y tá ngọt ngào trả lời câu hỏi.

“Tôi sao rồi?” Cô hỏi. Trí nhớ dừng lại trên ghế sô pha ở phòng khách của nhà họ Lãnh.

“Cô bị ngất ở nhà, cuối cùng được đưa vào đây, đây là bệnh viện của viện trưởng Uy Vỹ Thiên.”

À, cô lại trở lại bệnh viện của anh ta, lẽ nào, Nguyên đã đồng ý làm phẫu thuật rồi sao? Ngoài của truyền đến những tiếng tranh cãi, lúc đôi mắt cô không nhìn thấy, thì khả năng nghe của cô lại đặc biệt linh hoạt.

“Nhất định phải tiến hành phẫu thuật, khối u có hiện tượng muốn vỡ, nếu không phẫu thuật, thì đến ông trời cũng không thể nào cứu chữa được cô ấy.”

“Có thể kéo dài bao lâu? Đến bây giờ cô ấy vẫn chưa tỏ thái độ gì.”

“Không thể đợi được nữa, khối u có thể vỡ ra bất cứ lúc nào, đến lúc đó, chỉ có thể chết.”

Là Lãnh Mạn Nguyên và Uy Vũ thiếu đang nói chuyện, trong lòng Nhã Lan trĩu nặng, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại. Cô đã nghĩ kĩ rồi, sẽ không phẫu thuật, cô muốn ở bên Lãnh Mạn Nguyên từng giây từng phút còn lại.

Cuộc nói chuyện của hai người rất nhanh đã kết thúc, khuôn mặt kiên quyết của Lãnh Mạn Nguyên xuất hiện trước mặt, anh tỏ ra trang nghiêm, nhưng mà lúc nhìn thấy cô, nhanh chóng biến đổi thành nhẹ nhàng.

“Tỉnh lại rồi à?” Giọng nói của anh ấm áp, như hương rượu nồng, cô gật đầu, nhớ lại giọng nói bất thường của anh.

“Anh...... vừa nói chuyện với anh Uy à.” Nhã Lan bình tĩnh hỏi. Trong lòng cô cũng bình tĩnh hơn nhiều, biết được sắp phải đối mặt với cái chết, cô muốn rất nhiều thứ, cuối cùng cảm thấy, cuộc đời này cũng đáng, ít nhất, cô và người cô yêu cũng đã hóa giải được hiểu lầm, ở bên nhau, chẳng phải sao?

Lãnh Mạn Nguyên khó khăn lắm mới gật được đầu, không dấu giếm gì. “Linh Nhi, chúng ta bắt buộc phải làm phẫu thuật!” Bàn tay to của anh năm lấy cô, thật ấm áp, chỉ là sự ấm áp đó cũng có hạn. Nhã Lan vì không thể cùng anh đi đến già mà cảm thấy hối tiếc.

“Nguyên------” Cô kéo dài giọng nói, nũng nịu. Khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào ngực anh, nghe nhịp tim nặng nề của anh, nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống, “Em rất hạnh phúc.”

Nước mắt rơi xuống càng nhiều hơn, bỗng chốc ướt đẫm khuôn mắt cô, áo của anh.

“Linh Nhi, em sao vậy?”

“Đừng động đậy, cứ ôm em như này được không?” Lãnh Mạn Nguyên cảm thấy cô không giống thường ngày muốn đẩy người cô ra, nhưng lại bị cô từ chối mạnh mẽ. Cô không muốn! Không muốn Lãnh Mạn Nguyên nhìn thấy bộ dạng xấu xí lúc cô khóc! Trong từng giây từng phút có hạn này, cô muốn dùng nụ cười ấm áp và dịu dàng nhất với anh, cho dù cô có chết đi, nếu như những ngày sau, anh nhớ lại chuyện cũ, vẫn nhớ lại nụ cười rạng rỡ của cô......

Lặng thầm khóc một lúc, cô vuốt ngực của anh, lau khô nước mắt trên mặt, mắt đỏ ửng nhìn về khuôn mặt ngày nhớ đêm mong ấy.

“Nguyên, anh có thể ở bên em từng giây từng phút không?”

“Đương nhiên rồi.” Lãnh Mạn Nguyên gật đầu nhẹ nhàng vuốt chiếc lưng gầy của cô. “Chúng ta cùng nhau đối mặt với khó khăn, cho dù phải lên bàn phẫu thuật, anh cũng sẽ ở bên cạnh em.”

“Nguyên, chỉ cần anh ở bên em là được rồi, em...... không muốn phẫu thuật.” Đưa ra quyết định như vậy rất khó khăn, nhưng lúc này, trong lòng cô đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, vì vậy nói ra cũng là chuyện bình thường.

“Không được, Linh Nhi!” Lãnh Mạn Nguyên vừa nghe thấy, đã lập tức khuyên cản, “Ngày tháng sau này của chúng ta còn dài, lẽ nào em không muốn nắm tay anh đến già sao? Em sẽ nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào, lẽ nòa em nhẫn tâm để tình yêu của chúng ta có thể mất đi bất cứ lúc nòa sao? Linh Nhi, như vậy thật quá tàn khốc.”

“Em không muốn tình yêu của chúng ta bỗng nhiên biến mất, mới không muốn làm phẫu thuật. Năm mươi phần trăm, có nghĩa là tỉ lệ thành công rất thấp, em không thể cá cược được.”

“Không! Linh Nhi.” Giọng nói của Lãnh Mạn Nguyên đau đớn xóa tan sự yên tĩnh, ánh mắt của anh lo lắng mà bất lực, toàn thân vì sự bỏ cuộc của Nhã Lan mà cảm thất tuyệt vọng. Anh không thể nói, không thể nói với cô. Trải qua lần ngất đi lần này, tỉ lệ phẫu thuật thành công đã giảm đi chưa đến mười phần trăm.

Anh càng không thể nói, nếu như không tiến hành phẫu thuật, có thể trong hôm nay hoặc ngày mai, khối u của cô sẽ vỡ ra, nguy hiểm đến tính mạng. Anh không thể nói điều gì, chỉ có thể lo lắng trong lòng, đau khổ bên ngoài.

Cảm giác này còn đau hơn hàng trăm lần khi năm ngoái anh bị sư tử tấn công toàn thân trọng thương, đau hơn cả hàng trăm, hàng vạn lần!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.