Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 151: Em chỉ cần anh



“Con à......” Thím Liễu choáng váng ngồi xuống, bất lực dựa vào ghế khóc.

“Không được, viện trưởng, cô ấy mất máu quá nhiều, cần lượng máu lớn.” Y tá kiểm tra cơ thể Nhã Lan rồi báo cáo.

“Đi, gọi điện thúc đi, gọi máu nhanh đến!” Uy Vỹ Thiên tức giận hét lên.

“’Không đến kịp, xảy ra tai nạn xe, đang bị tắc đường.” Người phụ trách nói.

“Kêu người lái xe máy đến lấy, không hiểu sao?” Anh ta tức giận, Nhã Lan nằm trên giường khuôn mặt không có một chút máu, còn Lãnh Mạn Nguyên, sắc mặt cũng dần trắng bợt.

“Không thể rút nữa, sẽ xảy ra án mạng mất, ngắt ống!” Anh ta ra lệnh.

“Không được!” Khuôn mặt trắng bợt Lãnh Mạn Nguyên từ chối.

“Cứ rút tiếp thì anh sẽ chết đấy!” Uy Vỹ Thiên khuôn mặt không cảm xúc đã mất đi, thay lại lúc này anh ta rất nghiêm nghị.

“Cho dù có chết, cũng phải cứu cô ấy!” Lãnh Mạn Nguyên cố gượng nói, mất quá nhiều máu, cơ thể của anh cũng không chống nổi. Anh dịu hiền nhìn khuôn mặt Nhã Lan.

“Không được, tôi là bác sĩ!” Uy Vỹ Thiên ra lệnh, “Nhanh ngắt!”

“Anh dám!” Lãnh Mạn Nguyên cứng đầu, ánh mắt tức giận nhìn Uy Vỹ Thiên, “Cô ấy là người của tôi, nếu như xảy ra sự cố gì, tôi sẽ lấy mạng của anh.”

“Anh......” Uy Vỹ Thiên vừa tức vừa vội, như vậy anh ta cũng không còn cách nào khác. “Tôi là bác sĩ, nghe tôi.” Giọng của anh ta dịu lại, cứ tiếp tục như vậy, sẽ có khả năng hai người đều sẽ mất mạng.

“Tôi là chồng cô ấy, cứu cô ấy là trách nhiệm của tôi!” Anh kiên cường.

“Nhanh, lấy máu!” Uy Vỹ Thiên cũng không ngăn cản nữa, hét to.

“Vâng!” Y tá nghe lệnh chạy ra ngoài.

“Anh em tốt......” Sắc mặt Lãnh Mạn Nguyên càng thêm trắng, môi trắng đến làm người ta sợ hãi, nụ cười như xin lỗi của anh nói với Uy Vỹ Thiên, “Nếu như thực sự xảy ra sự cố, cứu...... cô ấy...... trước...... tôi...... nợ...... cô ấy...... quá nhiều......”

“đừng nói nữa, giữ sức đi, không được ngủ!” Uy Vỹ Thiên khóe mắt tràn nước mắt, ra lệnh cho anh.

“Anh yên tâm, tôi...... sẽ không...... sẽ không...... chết sớm...... như vậy...... đâu......” Anh cười yếu ớt, ánh mắt càng lúc càng mất tinh thần.

“Đến rồi, máu đưa đến rồi!” Y tá mở cửa ra nói.

Lãnh Mạn Nguyên yếu ớt nhìn người Nhã Lan. “Linh Nhi, em...... được cứu rồi......” Mắt chầm chậm nhắm lại.

“Nguyên!”

“Nhanh truyền máu cho hai người!” Phòng phẫu thuật loạn thành một túm, nhanh chóng trở lại yên tĩnh.

“Lãnh Mạn Nguyên, anh dám chết sao, anh thử xem!” Uy Vỹ Thiên điên cuồng hét toáng cả bệnh viện, ngoài cửa, tiếng mưa tí tách rơi, một trận mưa thật dài.

Trời nắng, Nhã Lan tỉnh lại. Cô ngạc nhiên phát hiện, cô đã sống lại, hơn nữa mắt cũng đã hồi phục lại.

“Linh Linh, cuối cùng con cũng tỉnh rồi.” Mẹ cô vuốt nước mắt, ngồi trên giường.

“Mẹ.” Giọng cô khàn khàn.

“Nào, uống ngụm nước đi.” Anh trai đưa cốc ra, cầm ống bón cho cô uống.

“Tỉnh lại là tốt rồi, tình lại là tốt rồi.” Bố cô đứng bên cạnh an ủi nói.

“Đúng rồi, em cuối cùng cũng tỉnh, cả nhà đều rất lo lắng đấy.” Chị cô Nhã Thanh và Lý Tiên Tiên đứng ở phía cửa sổ, cười với cô.

Cô đưa ánh mắt một lượt, Nhã Lan không nhìn thấy bóng dáng ấy.

“Linh Linh, con muốn làm gì?” Mẹ cô phát hiện ánh mắt cô khác thường liền hỏi.

“Lãnh..... Mạn Nguyên đâu?” Cô muốn tìm anh, anh đã nói, sẽ ở bên cô từng giây từng phút.

“Anh ấy sao?” Sắc mặt mẹ cô biến đổi bất thường.

“Anh ấy sao rồi?” Nhã Lan phát hiện tất cả mọi người đều không còn cười hứng thú nữa, tiếng cười biến mất, chỉ còn lại sự trầm lặng. “Anh ấy sao rồi?”

Cô hỏi lại, hi vọng có người sẽ trả lời câu hỏi của cô.

“Nhã Lan à, bác sĩ nói vết thương của con còn chưa hồi phục hoàn toàn, không được quá kích động, nằm xuống nghỉ ngơi trước đã.” Bố cô đi lại, không nhắc gì đến Lãnh Mạn Nguyên.

“Không, con muốn tìm anh ấy, anh ấy đi đâu rồi!” Lẽ nòa lại bỏ rơi cô thêm một lần nữa sao? Nước mắt ứa đầy trong khóe mắt, cô vội vàng muốn gặp anh!

“Nhã Lan, em đừng vội, Lãnh Mạn Nguyên không sao hết.” Anh trai do dự một lúc rồi nói.

“Sẽ có chuyện sao? Anh ấy xảy ra chuyện gì rồi? Anh ấy sao rồi?” Lời nói của anh trai rõ ràng là có ý khác, trong lòng Nhã Lan càng không thể bình tĩnh được.

“Nhã Lan, anh ta truyền máu cho em, mất máu quá nhiều, dẫn đến thiếu khí, vẫn đang trong phòng phục hồi......” Chị cô nói nhỏ.

“Cái gì! Sao lại có thể như vậy! Em phải đi tìm anh ấy!” Nhã Lan vừa nói vừa rút dây truyền trên tay, vùng vẫy chạy xuống giường.

“Nhã Lan!”

“Linh Linh!

Trong phòng bỗng chốc loạn thành một túm, cô nhanh chóng bị y tá chạy đến ngăn tay chân lại, một cơn đau nhói, cô mềm nũn chìm vào giấc ngủ.

“Tâm trạng của bệnh nhân không được quá kích động, nếu không sẽ ảnh hưởng đến vết thương.” Y tá dặn dò nói.

“Được rồi, được rồi.” Mẹ cô lau nước mắt, khóc òa vào lòng bố cô, chị cô buồn bã dựa vào lòng của Lý Tiên Tiên khóc hu hu, anh trai trầm lặng đứng ở một bên như một tác phẩm điêu khắc.

Đôi mắt đã hồi phục lại, nhưng mà người cô yêu lại không ở đó, nước mắt Nhã Lan đã khóc cạn từ lâu. Mấy hôm nay thời tiết đẹp lạ thường, ánh sáng le lói như muốn bù lại lúc cô bị mù, ngoài bệnh viện cây cỏ xanh tốt, côn trùng bay lượn, chim hót vang lên. Nhưng còn cô, chẳng có một chút ý nghĩa gì cả.

Cô kiên cường, Uy Vỹ Thiên đồng ý cho cô đi thăm Lãnh Mạn Nguyên. Ngăn cách bởi một lớp kính, cô nhìn thấy Lãnh Mạn Nguyên như đang ngủ vậy, khuôn mặt của anh vẫn anh tuấn, trên cằm có những sợi râu đen đen mọc lên, sắc mặt trắng trông thật bi thảm.

“Nguyên!” Cô gọi tên anh hết lần này đến lần khác, nhưng mà anh vẫn không mở mắt ra nhìn cô. “Nguyên!” Cô khóc to, âm thanh thảm thiết truyền đến từng góc cầu thang, ngay đến cả thím Liễu đến chăm sóc cũng buồn đến phải lau nước mắt.

“Nói cho tôi, tình trạng của anh ấy thế nào!” Cô kiên cường đẩy tay thím Liễu đang nắm tay cô, cô nhìn sang Uy Vỹ Thiên.

“Cái này, rất khó nói.” Khuôn mặt Uy Vỹ Thiên nghiêm nghị là thường, “Nếu như tình hình ổn định, có thể sẽ tỉnh lại, nhưng mà cũng không thể ngoại trừ khả năng sẽ biến thành người thực vật......”

“Sao có thể!” Cô trượt người xuống đất, tim đau không ngừng.

“Anh ấy bởi vì cứu cô, suýt chút nữa đã lấy hết máu trên người, nếu như máu đến muộn một bước, anh ấy đã chết rồi.” Lời nói Uy Vỹ Thiên lòng vòng bên tai cô, Nhã Lan dựa vào kính, mắt không muốn rời cơ thể không biết tức giận kia.

“Đều tại tôi, đều tại tôi, đều tại tôi!” Cô liên tục đập đầu vào kính tự trách bản thân.

“Linh Linh.”

“Nhã Lan.”

“Nghe lời, đừng như vậy!”

Người nhà kịp thời chạy đến, kéo cô đang kích động. Sau đó, người này khuyên lại đến người khuyên, nói tất cả những lời có thể nói, mọi người đều hết lời, Nhã Lan cũng không có thái độ gì. Cô chỉ yên lặng nhìn bên ngoài cửa sổ, nhìn những chú chim nhỏ đang bay lượn tự do, ngắm những bông hoa đang khoe sắc, nhìn hoa cỏ đang đung đưa.

Vật có người không, Nguyên, cô phải làm sao?

“Lúc truyền máu cho cô, Nguyên có để lại một di chúc, nếu như lỡ xảy ra chuyện gì, thì đưa cái này cho cô.” Uy Vỹ Thiên đi vào, đưa cho cô một trang giấy.

Nhã Lan run rẩy đọc lên.

“Nếu như tôi, Lãnh Mạn Nguyên, xảy ra sự cố, tất cả gia sản sẽ thuộc về Quắc Nhã Lan vợ tôi và Ẩn Hạo, Quắc Nhã Lan có thể lấy người khác.”

Ở phía dưới còn có chữ ký quen thuộc của Lãnh Mạn Nguyên.

“Không, Lãnh Mạn Nguyên, em không muốn gì cả, em chỉ cần anh!” Nhã Lan muốn xé tờ di chúc ấy đi, nhưng người nhà kịp thời giằng lấy.

“Nhã Lan, đây cũng là cách khi không còn cách nào khác, con phải suy nghĩ cho kĩ.”

“’Không cần, con không cần bất kì thứ gì của anh ấy!” Nhã Lan vẫn kiên quyết, không có anh ấy, thế giới của cô chỉ toàn là sự âm u, nếu như có chuyện gì xảy ra, cô nhất định không thể sống đơn độc được! “Mọi người bỏ con ra!” Nhã Lan bỗng nhiên vùng vẫy mạnh, mấy người cũng không thể ngăn cản được cô.

Cô trèo lên bậc cửa định nhảy xuống dưới.

“Cô Quắc, ngay cả đến Lãnh Mạn Nguyên cô cũng không quan tâm nữa sao?” Câu nói của Uy Vỹ Thiên kịp thời ngăn cô lại, Nhã Lan nước mắt đầm đìa nhìn anh ta.

“Anh ta vẫn có thể hồi phục lại, nếu như thực sự biến thành người thực vật cũng cần có người chăm sóc, cô rời xa anh ta, sao mà có thể nhẫn tâm như vậy được.”

“Đúng thế, anh ấy vẫn cần có người chăm sóc.” Nhã Lan lau nước mắt, dừng lại ở bậc cửa.

Một y tá vội vã chạy vào, đưa cho Uy Vỹ Thiên một tờ giấy. Anh ta xem qua một lượt, vẫy tay với Nhã Lan, “Xuống đây, cô có thai rồi.”

Tin tức này như một hòn đá ném xuống mặt nước đang phẳng lặng vậy, làm mọi người bàn tán. Nhã Lan mở to mắt, nhìn phần bụng phẳng lì của mình, cô...... có rồi?

“Đây là kết quả hóa nghiệm vừa ra, dương tính, cô có thai ba tuần rồi.”

“Tôi...... có thai rồi?” Tin tức này đến quá bất ngờ, lấp đầy trái tim trống rỗng của Nhã Lan, anh và chị cô giúp cô từ bục cửa xuống, bàn tay run rẩy cầm lấy tờ giấy trong tay Uy Vỹ Thiên.

“Tôi có thai rồi?” Hai chữ dương tính màu đỏ trước mắt cô, cô đột nhiên từ bi thương mà thấy vui vẻ. “Tôi có thai rồi, Nguyên, em có thai rồi! Tôi phải đi nói cho anh ấy!”

“Linh Linh!”

“Nhã Lan!”

Người nhà hò reo ở phía sau lưng, cô như người điếc vậy, chỉ nhìn và chạy về hướng đó!

......

Cơ thể Nhã Lan nhanh chóng bình phục trở lại, vì đứa con trong bụng, cô cố gắng bổ sung dinh dưỡng cho mình, cơ thể cũng béo lên nhiều.

Hôm nay là ngày đón Lãnh Mạn Nguyên về nhà, vừa sáng sớm, cô đã đến bệnh viện cùng với thím Liễu.

Thời gian gần đây, bệnh viện cũng đã trở thành nhà của cô, mỗi ngày, cô đều ở bên Lãnh Mạn Nguyên, nói chuyện rất lâu với anh, cùng nhau nhớ về quá khứ, cùng nhau bàn luận về đứa con, tưởng tượng con của họ sẽ là trai hay gái, sẽ giống ai. Trong lòng cô bình tĩnh hơn bao giờ hết.

Bụng cứ dần dần lớn lên, có thai ba tháng, mọi hoạt động của cô đều không được như thường.

“Nguyên, chúng ta về nhà nào.” Trên xe, vuốt khuôn mặt như đang yên bình ngủ của Lãnh Mạn Nguyên, cô nói nhỏ.

Ẩn Hạo không chấp nhận gia sản của Lãnh Mạt Ngộn, cũng không thừa nhận thím Liễu, anh ta vẫn đóng phim, nghe nói, đã trở về Úc không lâu.

Nhã Lan nghe được tin tức này, trong lòng không chịu được, mấy ngày nay, thím Liễu vẫn một mình âm thầm lau nước mắt, cô thấy rất đau lòng.

Nhân lúc còn nhàn rỗi, cô quyết định đi tìm Ẩn Hạo.

Thông qua Lý Khắc Lan, cô cũng liên hệ được với anh ta, trong điện thoại, giọng nói của anh ta bình tĩnh, mặc dù rất lạnh nhạt, nhưng vẫn tỏ ý quan tâm cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.