Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 184: Tự Nguyên BỊ BẮT



Đây chính là sự phục vụ xa hoa trong trung tâm thương mại, mỗi một bước đi đều có người phục vụ tận tay.

“Ừ? Tùy em đó.” Lãnh Mạc Nguyên đưa mắt nhìn về phía Nhã Lan, đưa quyền quyết định chuyện này cho cô.

“Ế?” Nhã Lan vẫn chưa hiểu.

“Là như thế này.” Người phụ trách rất có trách nhiệm mà giải thích cho cô hiểu: “Nếu cô không muốn đi bộ thì có thể đến khu trưng bày của chúng tôi, dùng máy tính để tìm kiếm đồ vật trong quầy chuyên doanh. Cô vừa ý với vật phẩm nào thì chúng tôi sẽ sai người đưa nó đến trước mặt cô, tiến hành việc mặc thử. Khu trưng bày của chúng tôi được thiết lập theo hình thức một người một phòng, tuyệt đối bảo mật nên cô có thể yên tâm sử dụng.”

“Tôi không muốn.” Mỗi ngày ở nhà, vốn cô đã không vận động nhiều rồi, cô không muốn ra ngoài rồi mà còn ngồi nữa.

“Vậy thì xin di chuyển đến quầy chuyên doanh ở trên lầu để lựa chọn. Chỗ đó có hàng mới nhất, tôi tin chắc là cô sẽ thích.” Người phụ trách chỉ tay lên khu quần áo ở trên lầu, Nhã Lan nhìn thấy hai cái thang máy rộng lớn đang lên xuống, hai cái kéo dài, không nhìn thấy được điểm cuối. Có điều, từ những tấm poster tráng lệ ở hai bên thang máy, quần áo ở chỗ đó chắc là vô cùng đẹp đẽ.

“Đi thôi.” Lãnh Mạc Nguyên đứng lên trước, anh đã cởi cái áo vest của mình ra từ lâu rồi vắt nó ở trên tay. Anh duỗi một bàn tay khác ra, kéo cô đi.

“Không phải ở đây cũng có quần áo sao?” Nhã Lan chỉ vào những quầy hàng ở đằng sau bọn họ.

Người phụ trách mỉm cười rồi trả lời: “Chỗ này là khu phổ thông, ngài Lãnh đã báo trước, đồ vậy mà hai vị muốn chọn hôm nay đều ở trong khu hạng sang.”

Hai người đi thang máy lên tới lầu hai, đôi mắt của Nhã Lan lập tức trợn to lên. Lầu hai cực kỳ rộng rãi, tất cả đều là hàng hiệu cấp bậc thế giới, mỗi khi đi đến một chỗ đều sẽ có nhân viên làm tròn bổn phận mà giới thiệu một cách tỉ mỉ cho cô.

Quần áo ở chỗ này chắc là rất mắc tiền rồi. Nhã Lan cẩn thận lật qua lật lại cái mác của một cái áo choàng.

Số hai tám thêm sáu số không! Má ơi, một cái áo choàng nhỏ như vậy mà đến hai mươi tám triệu!

“Xin hỏi cô có thích cái áo choàng này không? Cái áo choàng này nằm trong nhóm của cái áo choàng mà nữ hoàng Anh quốc mặc vào ngày sinh nhật đó, tổng cộng chỉ có hai cái, tuyệt đối là hàng hiếm có số lượng hạn chế, còn là tác phẩm của nhà thiết kế tốt nhất.”

“Mỗi một bộ đồ ở đây đều có nguồn gốc của mình, hơn nữa cũng sẽ không bị trùng lặp.” Lãnh Mạc Nguyên nói, anh vô cùng hiểu rõ tình huống của nơi này.

Nhã Lan giương mắt nhìn thử, quả nhiên, tất cả các bộ quần áo ở trên lầu đều là hàng hiệu và là hàng không bị trùng lặp.

“Chắc chắn là bọn họ đã giấu mấy bộ quần áo giống nhau đi rồi.” Nhã Lan suy đoán.

“Không đâu.” Lãnh Mạc Nguyên lười biếng nhìn quần áo trên cả tầng lầu, vô cùng chắc chắn mà trả lời: “Ít nhất thì những bộ quần áo này đều là hàng độc nhất vô nhị ở trong nước. Nếu còn có bộ khác thì họ cũng sẽ nói cho em biết từ đầu. Chỗ này là nơi mua sắm cao cấp nhất, họ sẽ không tùy tiện bán bất cứ loại hàng hóa gì.”

“Ồ.” Cô nhỏ giọng trả lời. Trái tim của Nhã Lan bị treo lên thật cao, một cái áo choàng nhỏ mà đã mắc như vậy rồi, cô không dám mua quần áo ở chỗ này đâu.

Lãnh Mạc Nguyên giống như đã nhìn thấu được suy nghĩ ở trong lòng cô vậy, anh vỗ vai cô như đang muốn an ủi: “Đi thôi, em cứ thỏa thích mua những bộ quần áo mà em thích nhất, càng nhiều càng tốt, không cần lo lắng gì hết.”

“Em...” Những bộ quần áo kia thì bộ nào cũng đẹp cả, thế nhưng cô tiếc tiền mà.

“Đừng sợ, chồng em nhiều tiền lắm.” Anh lấy một tấm thẻ ra rồi đưa cho cô: “Cho dù mua hết tất cả quần áo ở trong tầng này, đối với anh mà nói thì cũng chỉ như muối bỏ bể mà thôi. Anh hy vọng có thể trang điểm thật xinh đẹp cho vợ của anh.”

Nhã Lan vẫn không dám chọn, cô chỉ lưu luyến đống quần áo này. Cô sờ sờ cái này rồi lại nhìn nhìn cái kia, thế nhưng Nhã Lan không hề phát hiện, những bộ đồ mà cô đã dừng chân nhìn ngắm thì Lãnh Mạc Nguyên đều gọi nhân viên đến đóng gói lại.

“Chúng ta đi thôi.” Đi một hồi lâu, cô cảm thấy miệng khô lưỡi khô nên định nhân cơ hội này rời khỏi đây.

“Ok.” Lãnh Mạc Nguyên vô cùng phối hợp, anh không ngăn cản cô sao?

Khi Nhã Lan đan chặt mười ngón tay với anh rồi đi ra cửa, cô nhìn thấy mấy người nhân viên đang mang theo rất nhiều bao bì ở phía sau. Bọn họ đang...

“Xin hỏi hai vị muốn chúng tôi đưa về nhà hay là?” Một người trong đó hỏi.

“Cái gì? Tất cả những thứ này đều là của chúng ta ư!” Nhã Lan kinh hãi đến mức muốn nhảy dựng lên luôn, cô đâu có chọn thứ nào đâu.

“Đương nhiên rồi.” Lãnh Mạc Nguyên cười khẽ giống như đang trêu tức cô vậy.

Trời ạ, nhiều như vậy, có tới hai mươi mấy túi luôn đó! Sau khi Nhã Lan kinh ngạc thì lắc đầu liên tục: “Không cần, không cần, chúng tôi không cần những thứ đồ này.”

“Cô ơi, ngài ấy đã thanh toán rồi ạ.” Nhân viên ở đằng sau hơi lúng túng nói.

“Nguyên, thật sự rất mắc tiền đó.” Nhã Lan kéo góc áo của anh rồi nhỏ giọng nói.

“Chỉ cần em thích, một chút đồ này thì có đáng là gì chứ, đừng lo lắng.” Nói xong, Lãnh Mạc Nguyên quay đầu lại rồi nói: “Trực tiếp đưa đồ đến nhà họ Lãnh đi.”

Nhân viên nghe vậy, rời khỏi đây từ một cửa khác. Nhã Lan vẫn còn đang hãm sâu trong sự kinh ngạc, không thể thoát ra khỏi đó. Những thứ đó thật sự rất mắc, cô đã xem qua rồi, trong đó có mấy thứ cô rất thích, thế nhưng mỗi cái đều phải mấy trăm triệu. Lần này cô phải bỏ ra bao nhiêu tiền chứ? Hàng tỷ hay là hàng chục tỷ đây?

“Đừng sững sờ nữa, chúng ta đi uống nước.” Lãnh Mạc Nguyên thông cảm mà vỗ về khuôn mặt nhỏ của cô, anh kéo tay của cô đi về phía khu ăn uống.

“À.” Cô rầu rĩ, cảm thấy không vui vì mình đã tiêu xài nhiều tiền như vậy.

Cô vẫn còn đắm chìm trong chuyện tiêu tiền lúc nãy, Lãnh Mạc Nguyên nói gì đó với cô, sau đó liền đi về phía xa nhất trong nhà hàng, hướng mà anh đi có dựng một cái bảng nhà vệ sinh, có lẽ là anh đi vệ sinh rồi.

Nhã Lan không để ý lắm, cô đang vặn lấy đầu ngón tay của mình để tính toán số tiền vừa chi ra.

Một hồi chuông điện thoại vội vã vang lên, Nhã Lan nhớ là mình không hề mang theo di động. Lúc cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy chiếc điện thoại màn hình lớn của Lãnh Mạc Nguyên được đặt trên bàn, âm thanh đã đến từ nơi đó.

Trên màn hình điện thoại di động biểu thị đây chính là số điện thoại của nhà họ Lãnh? Người trong nhà gọi đến sao, ai vậy? Bọn họ gọi điện thoại đến để làm gì chứ?

Nhã Lan tò mò nhận cuộc gọi, đầu kia, bác Vương khóc lóc thảm thương, vội vội vàng vàng.

“Không tốt, không tốt rồi, ông chủ! Thành Kiên Vỹ đến rồi, hắn giả thành người giao hàng, chúng ta không biết nên đã mở cửa cho hắn. Hắn dùng bom ép bác Lý đưa thằng bé trong tay cho mình, mẹ của ông chủ biết nên đuổi theo, bây giờ cũng đã mất tiêu. Thành Kiên Vỹ để lại tờ giấy nói, nói muốn lấy lại thằng bé thì phải kêu bà chủ đến căn nhà hoang ở vùng ngoại ô nói chuyện với hắn...”

Khuôn mặt của Nhã Lan nhanh chóng mất đi màu máu, tin tức đột ngột thế này suýt chút nữa đã đánh ngã cô. Thằng bé, thằng bé, tự Nguyên của cô đã bị bắt đi rồi, cô phải làm sao bây giờ, cô phải làm sao bây giờ?

Cô run rẩy đôi môi, cả trái tim đều treo trên người tự Nguyên.

Không được, mình phải đi cứu nó! Thậm chí cô đã quên phải đi tìm Lãnh Mạc Nguyên, Nhã Lan đứng dậy rồi lảo đảo chạy về phía cửa.

“Xin hỏi cô...” Nhân viên ở cửa còn chưa kịp nói hết lời, cô đã lao ra đường lớn luôn rồi.

tự Nguyên, tự Nguyên, con hãy chờ mẹ, con hãy chờ mẹ!

Nhã Lan như phát điên mà cản một chiếc taxi lại.

“Xin hỏi cô muốn đi đâu?” Tài xế đợi hồi lâu mà Nhã Lan vẫn chưa đọc địa chỉ nên đành phải chủ động hỏi.

Đi đâu? Cô cũng không biết! Lúc này Nhã Lan mới nhớ ra, cô cũng không biết căn nhà hoang trong vùng ngoại ô là ở đâu nữa.

Vậy cô phải làm sao bây giờ? Nhã Lan vội đến mức sắp chảy nước mắt. Cô chỉ nhớ số điện thoại trước đây của Thành Kiên Vỹ thôi? Số này có còn sử dụng hay không? Trong lúc vội vã, cô lấy di động của Lãnh Mạc Nguyên ra.

Cô vội vã nhấn một dãy số, không ngờ lại có thể gọi được.

“Alo?” Cô cảm giác được giọng nói của mình đang run rẩy.

“Linh Linh.” Đối phương truyền đến âm thanh quen thuộc nhưng lại khiến người ta phải sợ sệt, đó chính là Thành Kiên Vỹ.

“Anh... Anh... Anh đang ở đâu?” Cô muốn mắng hắn, muốn mắng hắn một trận ra trò, thế nhưng cô không thể nói được gì cả, cô lo là tài xế biết tình huống rồi thì sẽ không chịu chở cô đi.

“Vùng ngoại ô, em còn nhớ chỗ mà chúng ta cùng nhau gặp nạn không? Chúng ta đã ở trong đó cùng với nhau, ở bên đường có một căn nhà hoang. Em đến đây đi, con trai của em đang ở chỗ của anh đấy.” Ngay sau đó, trong loa truyền đến tiếng khóc của thằng bé.

“Anh đừng có...” Suýt chút nữa thì trái tim của Nhã Lan đã ngừng đập, cả trái tim của cô đều đang treo lơ lửng ở trên cao, cô đang lo lắng vì thằng bé.

“Em cứ yên tâm đi, chỉ cần em đến thì anh sẽ không giết chết nó đâu, nhanh lên một chút đi, Lan Lan.” Anh ta tắt điện thoại trước, thế là tiếng khóc của thằng bé cũng biến mất theo đó. Nhã Lan cầm điện thoại thật chặt, sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt cô.

“Cô ơi, cho hỏi cô muốn đi đâu thế?” Tài xế đã mất hết kiên nhẫn, thúc giục lần thứ hai.

“Vùng ngoại ô...”

Lúc Nhã Lan chạy đến nơi, Dư Hồng Mai đang đứng ngay cái cầu thang rách nát, đối đầu với Thành Kiên Vỹ. Còn Thành Kiên Vỹ thì một tay cầm súng nhắm vào cái xe đẩy của Dư Hồng Mai, một tay khác thì ôm tự Nguyên.

“Đừng làm thằng bé bị thương!” Dư Hồng Mai sốt ruột lùi một bước, chỉ lo là thằng bé sẽ bị tổn thương. tự Nguyên trong tay Thành Kiên Vỹ dường như đã cảm nhận được nguy hiểm, thế nên nó đang lớn tiếng gào khóc, khuôn mặt nhỏ trở nên đỏ chót, vô cùng đáng thương.

“Bà già như bà quả thực là không đơn giản chút nào, vậy mà cũng có thể đuổi kịp tốc độ lái xe của tôi!” Vết sẹo dài trên khuôn mặt của Thành Kiên Vỹ động đậy, vết sẹo đó biến dạng theo sự thay đổi trên khuôn mặt khi hắn nói chuyện.

“Cậu có chuyện gì thì cứ nhằm vào phía người lớn này, đừng có làm khó một đứa bé như vậy chứ!” Trên mặt của Dư Hồng Mai đã đổ đầy mồ hôi từ sớm, dù đã trải qua rất nhiều sóng to gió lớn thì bà vẫn bị tình cảnh trước mắt này làm cho khiếp sợ. Khuôn mặt của bà đã trở nên trắng bệch, Nhã Lan nhìn thấy chân của bà đang run nhè nhẹ.

“Gọi Quắc Nhã Lan đến đây, tôi chỉ nói chuyện với cô ấy thôi!” Thành Kiên Vỹ dùng một tay nâng thằng bé lên cao, thằng bé lăn lộn giãy giụa ở trong tay hắn, có mấy lần suýt chút nữa thì rơi xuống.

“Thành Kiên Vỹ, cẩn thận!” Dư Hồng Mai nhắc nhở một cách tốn công vô ích, bà chỉ đổi lại được tiếng cười to đắc ý giống như ma quỷ của Thành Kiên Vỹ mà thôi.

“Thành Kiên Vỹ, đừng mà...” Nhã Lan thấy được cảnh này, suýt chút nữa thì cô đã dừng thở. Thằng bé nhỏ xíu nằm ở trong bàn tay của hắn, không hề có một chút năng lực tự vệ nào, chỉ có thể không ngừng gào khóc. Thỉnh thoảng nó ngừng gào khóc rồi ho khan không ngừng, khuôn mặt nhỏ đã chuyển từ hồng sang trắng. Nghe tiếng ho dữ dội như vậy, Nhã Lan lo là thằng bé sẽ không thở được nữa.

“Thằng bé còn nhỏ như vậy!” Dư Hồng Mai cũng đang khuyên bảo, bà nhìn thấy Nhã Lan đang đi đến thì sắc mặt cũng tốt hơn một chút.

“Linh Linh, lại đây!” Thành Kiên Vỹ cũng nhìn thấy cô, hắn ra hiệu nói.

“Được, anh thả thằng bé ra, để bọn họ đi trước.” Cô chỉ Dư Hồng Mai bên cạnh mình.

Thành Kiên Vỹ cũng không nghe theo cô, trái lại còn dùng sức nhìn xung quanh.

“Không có ai đi theo tôi cả, tôi đến đây một mình.”

“Tắt điện thoại di động rồi đưa cho anh!” Thành Kiên Vỹ thông báo.

Nhã Lan tìm một hồi mới phát hiện ra lúc nãy cô lo lắng quá, thế nên đã để quên di động ở trên xe mất rồi.

“Tôi không có, anh có thể kiểm tra.” Cô mở hai tay ra, Thành Kiên Vỹ hài lòng gật đầu.

“Lại đây!”

“Không được!” Dư Hồng Mai giữ tay của cô lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.