Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 19: Cuộc điện thoại của mẹ



Sau đó, mỗi khi có kì nghỉ dài cô đều tới đó làm việc.

Một lần ngẫu nhiên cô biết được hắn là người thợ nhiếp ảnh khó tính nhất trong số các thợ nhiếp ảnh ở đó, ngoài cô ra thì mỗi người trợ lý của hắn đều không làm quá ba tháng.

Khi mà ông chủ đang trách móc khó quản nổi hắn thì chỉ có cô biết, hắn muốn dành cho cô một vị trí để tới khi đến kì nghỉ thì cô có thể tới làm việc.

Chắc là hắn đã rất buồn, nhớ lại bộ dạng bị thương của anh lúc rời đi, Nhã Lan đau khổ chỉ biết hai tay ôm lấy mặt.

Chỉ có khi màn đêm buông xuống cô mới sống thật với con người mình, khi yếu đuối thậm chí cô có thể bật khóc được ngay.

Ngoài cửa có tiếng nước ào ào, mưa rồi sao?

Cô ngồi dậy, cô muốn đóng cửa sổ lại. ánh trăng sáng vằng vặc thế kia thì làm sao mà mưa được? Cô hướng ánh mắt nhìn xung quanh, dưới ánh trăng sáng, có một người đàn ông đang bơi. Động tác của anh rất mạnh mẽ, làm cho nước bay tứ tung, anh giống như một con cá heo với những động tác linh hoạt uyển chuyển dưới nước.

Dưới ánh trăng sáng, khi anh kết thúc một vòng bơi và ngước đầu lên, anh đưa tay vuốt nước trên khuôn mặt, động tác đó khiến anh trông càng thêm thần bí và quyến rũ.

Anh quay về rồi?

Cái bể bơi đó từ trước tới giờ cô chưa thấy ai dùng, thím Liễu nói rằng cái bể bơi này chỉ dành riêng cho Lãnh Mạn Nguyên, nên chắc là anh đã về rồi.

Lướt nhìn xung quanh một lượt, không hề có cô gái nào bơi cùng hay ngồi trên bờ, hôm nay anh làm sao mà không có cô gái nào đi cùng vậy?

Đột nhiên cô cảm thấy bản thân mình thật vô vị, Nhã Lan nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại, buông rèm xuống, đồng thời bật điện lên.

Căn phòng này được trang trí rất đáng yêu, cả căn phòng lấy màu chủ đạo là màu hồng nhạt, những đồ dùng bên trong đều được phủ bằng ren trắng và cùng loại với rèm cửa.

Trên đầu giường là hai con búp bê bằng bông đáng yêu, đó là một cặp đôi hoàng tử và công chúa giống như trong chuyện cổ tích, đặt trên bàn cạnh đầu giường là một chiếc đèn ngủ phát ra ánh sáng cũng là màu hồng.

Trong căn phòng nhỏ còn có một số những chiếc kệ, tất cả đều có màu hồng nhạt, bên trên kệ để rất nhiều hình búp bê đang nhảy múa với rất nhiều tư thế khác nhau, những con búp bê đồ bằng gỗ được chạm khắc tinh tế, còn có cả búp bê làm bằng pha lê, bằng nhựa, bằng vải, chỉ là, thân hình và khuôn mặt của những con búp bê này nhìn đều na ná nhau, dường như là cùng một người.

Đưa tay ra sắp xếp lại các tư thế của những con búp bê, cô đều rất thích chúng bởi vì ở trường Nhã Lan chọn môn học tự chọn chính là môn múa vì thế cô cũng có tình yêu không nhỏ với môn thể thao này.

Đột nhiên điện thoại reo lên ting ting và hiển thị cuộc gọi đến. Nhã Lan đặt con búp bê trên tay xuống, cầm điện thoại lên, là số máy từ nhà cô, chắc là mẹ cô gọi đến.

“Alo?” cô đang đoán xem mẹ cô sẽ nói những gì?

“Nhã Lan, con khỏe không?”

Câu hỏi quen thuộc trước khi bắt đầu một chuyện gì đó, mà chưa chắc đã là chuyện tốt. Nhã Lan biết, nếu không có việc gì thì chắc chắn mẹ cô sẽ không gọi điện cho cô.

“Khỏe, có việc gì thế mẹ nói đi!” Cô không thể nói cô không khỏe, đây là thói quen của cô, từ trước tới nay cô chỉ khoe chuyện vui mà không bao giờ nhắc tới chuyện buồn.

“Ba con hôm nay uống nhiều rượu lắm, tâm trạng ông ấy không tốt, con có biết không? Nhà họ Lãnh vẫn chưa hỗ trợ tài chính cho công ty nhà mình, công ty của ba con sắp không chống đỡ được nữa rồi, nếu trong vòng ba ngày nữa mà không có tiền thì có khả năng sẽ....phá sản.”

“Ồ.”

Lãnh Mạn Nguyên còn muốn gì? Cô chẳng phải đã trở thành người hầu của anh rồi sao? Cô đã nghe lời chịu quét dọn phòng ốc cho anh rồi còn gì?

“Nhã Lan, con nói với Lãnh Mạn Nguyên đi nhé, để cậu ấy mau giúp bố con, nói gì thì nói bây giờ hai đứa cũng là vợ chồng rồi cũng dễ nói chuyện hơn, mẹ không muốn....”

Mẹ cô liên tục nói những lời thúc giục cô, trừ khi có được sự đảm bảo của cô mới thôi. Cô bực mình nheo mày lại nhưng cũng lại thấy đau lòng. Đây chính là người mẹ đẻ của cô,chỉ những lúc khó khăn hoạn nạn bà mới gọi điện cho cô cầu xin giúp đỡ.

“Nhã Lan, con có đang nghe không đấy?” đầu dây bên kia cảm nhận được sự trầm lắng của cô, không chắc chắn nên bà hỏi lại.

“Mẹ, con sẽ cố gắng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.