Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 193: Chuyện không vui



“Đương nhiên là em lo rồi, người ta kén chọn chắc chắn sẽ không chọn anh đâu.” Trương Thanh An tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.

“Không thể nào, tôi sẽ khiến cô ta đêm nay phải lên giường cùng tôi!” Vu Thượng Văn nói vô cùng nắm chắc, ục à ục ịch đi về phía Nhã Lan.

Nhã Lan chán nản uống một ngụm cam ép, cô ngồi buồn một mình trong góc. Sự ngang ngược của Lãnh Mạn Nguyên, sự theo đuổi không ngừng của Du Tư Phùng đều khiến cô cảm thấy phiền lòng. Bên kia, ánh mắt lộ liễu như muốn nuốt trọn cô, Nhã Lan có cảm giác như bị người khác say đắm ngắm nhìn khi cô không mặc quần áo vậy.

Cô ngồi ở nơi tối tăm nhất nhưng vẫn không tránh khỏi những ánh mắt qua lại của người khác và những người đàn ông như hổ đói. Trong đây có rất nhiều người biết thân phận của cô, nhưng chỉ có thể thèm thuồng từ xa, không hề dám lại gần.

Vu Thượng Văn mượn rượu làm càn, lại thêm việc không rõ thân phận của cô, không sợ chết đi về phía bên đó.

Lãnh Mạn Nguyên vẫn bị đám người vây xung quanh thảo luận những truyện không đâu, chỉ nhìn những người xung quanh không ngừng gật đầu, Lãnh Mạn Nguyên nói vài câu đơn giản, lại có người đổi chủ đề mới, giống như cuộc họp báo nhỏ trang nghiêm vậy.

Cũng may, mấy người đó không phải là phóng viên, nếu không cũng không biết sẽ gây ra truyện vớ vẩn gì.

Lãnh Mạn Nguyên nhìn qua vài vòng nơi đây, thấy cô vẫn yên lặng ngồi tại một góc, liền yên tâm. Nhã Lan chỉ có thể nhìn thấy mọi người bao quanh anh như mặt trăng ôm mặt trời vậy, người tới càng ngày càng đông, dần dần không còn nhìn thấy hình bóng anh.

“Người đẹp, xin… xin… ực… chào?” Người Vu Thượng Văn nồng nặc mùi rượu, đến trước mặt Nhã Lan, ánh mắt háo sắc không hề chớp.

“Xin chào, giám đốc Vu.” Vừa nãy Trương Thanh An có giới thiệu qua, bọn họ cũng coi như là quen biết.

“Quắc… Quắc Nhã Lan, tôi nhớ tên cô.” Ợ lên toàn mùi rượu, Vu Thượng Văn dường như đã uống rất nhiều, siêu vẹo trên sofa, thân thể Nhã Lan bị ép xuống một nửa.

“Á, Cẩn thận chút!” Nhã Lan giật mình tưởng rằng ông ta chỉ uống say, liền tránh xa một chút, định đẩy ông ta đứng dậy.

Vu Thượng Văn không những không đứng dậy, ngược lại kéo cánh tay nhỏ nhắn của Nhã Lan, đặt bên môi ngửi.

“Ồ, đôi tay trắng quá, mềm mại quá.” Trong lúc đang ngửi, ánh mắt hắn đã dán lên bộ ngực của cô.“Mặc cỡ 38 sao?”

“Ông… đồ lưu manh!” Nhã Lan kích động mặt đỏ ửng bởi câu hỏi của hắn, nhìn người qua lại nhưng không một ai đến giúp cô, cô có chút sợ hãi nhìn Lãnh Mạn Nguyên trong đám người kia.

Người vây quanh anh thật sự rất đông, hai người họ không thể nhìn thấy nhau.

Vu Thượng Văn là người có tiền có thế, lại là người ngang ngược không nói lý lẽ, những người đó sợ tiếng tăm của hắn muốn tự bảo vệ bản thân, nên chỉ đành cúi đầu mà đi.

Trương Thanh An đứng ở một góc xa, trong tay cầm chiếc ly, hài lòng xem màn kịch này, vui vì Vu Thượng Văn tự tìm lấy cái chết, càng vui vì đã trả đũa được Nhã Lan.

“Thanh An?”

Ẩn Hạo và Nghê Tiên Như đi về phía Trương Thanh An, thấy cô cười đắc ý, lại gần: “Cô đang xem gì thế, cười vui vẻ vậy.”

Trương Thanh An thấy Nghệ Tiên Như bên cạnh còn có Ẩn Hạo, khuôn mặt biến sắc, vội vàng nói: “Không có gì, không xem gì cả.”

Từ sau lần Ẩn Hạo thừa nhận trước mặt mọi người về mối quan hệ với Nghê Tiên Như, thì hai người luôn như hình với bóng, hai người rốt cuộc có quan hệ đó hay không, người ngoài không hề biết, bọn họ cũng không để lộ nhiều ra bên ngoài.

Ẩn Hạo chau mày, đôi mắt màu xanh nhạt nhìn về một điểm nào đó, đương nhiên, anh ta đã nhìn thấy cảnh mà Trương Thanh An đang nhìn.

“Lãnh Mạn Nguyên chăm sóc phụ nữ kiểu gì vậy, Nhã Lan đang bị người khác ức hiếp, không nhìn thấy sao?” Khuôn mặt anh ta có chút phẫn nộ, trong lúc Nghê Thân Nhi vẫn chưa kịp phản ứng, anh bước vài bước về phía Vu Thượng Văn.

Anh ta túm cổ áo Vu Thượng Văn từ đằng sau, mạnh mẽ lôi ông ta lên.

“Là ai vậy, không muốn sống sao?” Vu Thượng Văn tức giận quay đầu, là Ẩn Hạo.

“Mau thả tôi xuống!”Người hắn treo trên không trung, chỉ có ngón chân là chạm đất, cảnh tượng xấu hổ như vậy khiến hắn biến sắc, không thế không đỏ mặt, giận dữ bừng bừng. “Một diễn viên không tên tuổi như cậu mà dám lo truyện bao đồng của tôi, không muốn sống nữa sao?”

“Tôi thấy là ông không muốn sống nữa thì đúng hơn!”Ẩn Hạo đạp một phát, Vu Thượng Văn lăn đi khá xa.

“Ối, có người đánh nhau!” Có người hét to, tất cả mọi ánh mắt đều dồn về hướng này.

Ẩn Hạo nhanh chóng chạy đến trước mặt Nhã Lan, kéo cô vào lòng trong khi cô vẫn còn đang sợ hãi. Lãnh Mạn Nguyên cũng phát hiện có điều gì đó bất thường, rời khỏi đám người, nhìn thấy Nhã Lĩnh yên lặng nép trong lòng Ẩn Hạo.

“Anh muốn làm gì!” Lãnh Mạn Nguyên tức giận nhìn về phía Ẩn Hạo, anh gần như đã phun ra lửa.

“Tôi hỏi anh mới đúng! Anh như vậy là đang bảo vệ cô ấy sao?”

Vu Thượng Văn rất lâu sau mới đứng dậy, đã có người nói cho hắn biết thân phận của Nhã Lan, hắn vô cùng kinh ngạc, không ngừng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không biết đó là người phụ nữ của anh, xin lỗi, xin lỗi.”

Lãnh Mạn Nguyên lạnh lùng đảo qua Vu Thượng Văn đang vô cùng sợ hãi, nét mặt giận dữ không hề giảm đi chút nào.

“Giám đốc Vu, tôi nghĩ đầu tư của tôi có thể chấm dứt được rồi đấy.” Câu nói này đánh đúng điểm yếu của Vu Thượng Văn, ông ta như quả bóng bị hết hơi, sắc mặt bỗng chốc trắng bệnh.

“Lãnh tổng tài, đừng làm như vậy, gia đình tôi lớn nhỏ, già trẻ đều phải sống, không có đầu tư của anh, tôi sẽ phá sản mất.”

“Hừm!” Lãnh Mạn Nguyên không thèm để ý đến hắn, kéo Nhã Lan rời đi.

“Đừng!”Lòng tốt của Nhã Lan trỗi dậy, kéo cánh tay Lãnh Mạn Nguyên, không hề động đậy. “Ông ta chỉ là nhất thời hồ đồ, đừng làm vậy.”

“Cầu xin anh.” Vu Thượng Văn khóc sướt mướt, hoàn toàn không giống như vừa nãy, nước mắt nước mũi chảy dòng, ướt đẫm cả người.

“Đây là do ông ta tự chuốc lấy!” Lãnh Mạn Nguyên nhìn cũng không thèm nhìn, kiên quyết kéo Nhã Lan rời đi.

“Xin đừng!” Nhã Lan không đành lòng cứ vậy mà hủy hoại đi Vu Thượng Văn, hắn cũng không còn trẻ nữa, nếu mất hết thì lấy gì mà sống đây.

“Lãnh Mạn Nguyên!” Ẩn Hạo cũng đứng dậy, rõ ràng anh cũng không tán thành cách làm của Lãnh Mạn Nguyên: “Chọn mức trừng phạt tương ứng là được, tại sao cứ phải triệt đường sống của người ta!”

“Đúng vậy!” Nhã Lan đột nhiên cảm thấy Lãnh Mạn Nguyên đáng sợ khác thường, cô buông tay anh ra, quay lại trước mặt Ẩn Hạo, tán thành lời nói của Ẩn Hạo.

“Linh Nhi!” Lãnh Mạn Nguyên không hài lòng với hành động cuả Nhã Lan, anh thấp giọng quát, còn cô thì nắm chặt tay Ẩn Hạo.

“Anh đúng là không có lương tâm, chỉ biết đến bản thân mình, anh với Thành Kiên Vỹ chẳng khác gì nhau?” Ẩn Hạo tức giận chỉ trích Lãnh Mạn Nguyên, Nghê Tiên Như đứng bên cạnh luôn không nói gì lại đỏ mặt khi nhắc đến ba từ “Thành Kiên Vỹ.”

“Hai người đừng làm loạn nữa.” Cô ta khuyên giải họ.

“Chúng ta đi!” Ẩn Hạo tức giận kéo tay Nhã Lan rời đi.

“Anh dám!” Lãnh Mạn Nguyên nổi giận.

Ẩn Hạo không nói gì, cứ thế kéo tay Nhã Lan rời đi. Lãnh Mạn Nguyên vẫn muốn đuổi theo, bất ngờ bị Nghê Tiên Như kéo lại. Cô lắc đầu nhìn anh với ý mọi truyện sẽ ổn: “Không sao đâu, Nhã Lan bên cạnh Ẩn Hạo rất an toàn, lát nữa về nhà, từ từ rồi nói chuyện với Nhã Lan. Tôi cũng nghĩ không nên làm như vậy, nói thế nào nhỉ, chuyện cá nhân và chuyện làm ăn là hai truyện khác nhau mà.”

Lời nói của Nghê Tiên Như khiến Lãnh Mạn Nguyên trầm tĩnh lại, anh không nói không rằng đi đến đại sảnh. Nhã Thanh và Lý Tiên Tiên với bộ mặt nghi ngờ, không biết rõ rốt cuộc bọn họ đã xảy ra truyện gì, Vu Thượng Văn bộ mặt kinh ngạc, vội vàng hét to. “Lãnh tổng tài, Lãnh tổng tài, vốn đầu tư của ngài…”

Trương Thanh An thấy sự việc không có hồi kết, muốn âm thầm rời đi từ phía sau, nhưng lại bị Vu Thượng Văn nhìn thấy: “Đồ tiện nhân nhà cô, tiêu tiền của tôi, ở nhà của tôi, còn muốn hãm hại tôi, rõ ràng biết cô ta là người phụ nữ của Lãnh tổng tài, vẫn còn xúi giục tôi theo đuổi, tôi đánh chết cô!”

Trương Thanh An đã bị dọa đến hai chân mềm nhũn, vội vàng bắt taxi mà bỏ chạy.

Nhã Lan buồn rầu trở về nhà, nghĩ lại truyện vừa xảy ra, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng có lỗi với chị hai. Đáng nhẽ đến để chúc mừng chị, không ngờ, sau đó lại xảy ra chuyện thế này.

Cô cầm lên chiếc điện thoại, muốn gọi điện xin lỗi chị hai, lại cảm thấy ngày tốt như vậy làm thế sẽ không hay, chỉ đành buồn bã đặt chiếc điện thoại xuống, quyết định vài ngày nữa mới nói sau.

Lãnh Mạn Nguyên đáng chết! Trong lòng cô giận dữ chửi thầm.

Vừa nãy Ẩn Hạo nói cô không nên quay về, lạnh nhạt với anh vài hôm rồi tính tiếp nhưng cô không làm như vậy, một mặt hi vọng có thể nói chuyện tử tế với anh, mặt khác cũng không muốn làm to chuyện này.

Tâm trạng rối bời ngồi trong phòng khách, buồn rầu ngồi uống trà. Đồng hồ sắp chạm đến 12 giờ, vẫn không thấy bóng dáng Lãnh Mạn Nguyên đâu. Anh đi đâu rồi? Hay là anh tức giận nên không về nhà. Nếu là vậy, anh có thể đi đâu được?

Nhã Lan nhớ lúc cô rời đi là Nghê Tiên Như kéo anh lại, bọn họ có khi nào ở cạnh nhau, ở bên nhau họ sẽ làm gì?

Nghĩ ngợi lung tung, bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên.

“Nguyên!” Nhã Lan nghe điện thoại liền gọi tên Lãnh Mạn Nguyên, khiến người bên đầu dây kia cười khì, giọng nói của mẹ vang lên.

“Mẹ đã nói là hai đứa cãi nhau, cũng là chuyện gia đình, bố con vẫn không tin, bắt gọi điện bằng được hỏi thăm. Lãnh tổng tài vẫn chưa về à, anh ta chỉ là giận dỗi trong chốc lát, là vợ chồng ắt hẳn sẽ có mâu thuẫn. Mẹ thấy anh ta bảo vệ con, yêu con đến tận xương tủy rồi, đừng lo lắng nha. Sau khi anh ta trở về, xin lỗi anh ta cẩn thận, chuyện này con cũng có chỗ không đúng.”

“Mẹ, sao lại là con không đúng.” Nhã Lan có chút không phục, rõ ràng là Lãnh Mạn Nguyên đã ép người quá đáng, sao lại đổ hết lỗi lên người cô.

“Cậu ta luôn muốn tốt cho con, lại nói, trừng phạt một người phạm sai lầm cũng là điều nên làm.” Mẹ hoàn toàn không có lòng thương hại với người khác, Nhã Lan đột nhiên cảm thấy hai người không thể tiếp tục nói chuyện, cũng không muốn tranh luận thêm.

Cô buồn rầu trả lời một tiếng “Vâng” rồi tắt điện thoại.

Lúc đó kim giờ đã chỉ đến số mười hai, bên ngoài vọng lại tiếng nói của Lãnh Mạn Nguyên.

“Không cần đâu, cô về đi.”

“Về nhà nói chuyện tử tế nha?” Bên ngoài rõ ràng là giọng của Nghê Tiên Như, nhìn qua phòng khách, có thể thấy dưới ánh đèn đường Lãnh Mạn Nguyên đang hơi kéo cánh tay Nghê Tiên Như, không có ý quay lại.

Không biết đã nghĩ gì, Nhã Lan vội vàng đứng dậy đi về phía cửa.

“Quay lại đi, mau vào nhà đi.” Hai người cùng thấp giọng nói, ngữ điệu vô cùng quen thuộc, giống như đang nói với người yêu vậy.Nhã Lan thấy vậy rất không hài lòng, cô không thể kìm chế, nhẹ giọng nói.

“Mau vào nhà đi, không còn sớm nữa, tôi về đây, Nhã Lan, tạm biệt.” Nghê Tiên Như khẽ cười, lên xe rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.