Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 204: Sống chết có nhau



“Đã suy nghĩ kĩ chưa? Linh Nhi của mày đã trúng bệnh dịch hạch, ha ha ha…”

Lãnh Mạn Nguyên nghe thấy hai từ bệnh dịch, lông mày nhíu chặt lại, trên mặt lộ rõ sự căm phẫn. “Sao mày có thể ra tay như vậy với một người con gái, đúng là không bằng đồ cầm thú!”

Thành Kiên Vỹ làm ngơ với những lời mắng chửi của Lãnh Mạn Nguyên, chỉ quan sát chất lỏng ở trong ống tiêm, thỉnh thoảng ấn cái xilanh, hút vào một cột nhỏ chất lỏng. “Lãnh Mạn Nguyên, mày luôn miệng nói yêu Lan Lan, thể hiện đi.”

“Đừng!” Nhã Lan trong tình hình cấp bách lại có sức lớn vậy, một tay đẩy Lãnh Mạn Nguyên ra.

“Linh Nhi!” Trong tiếng kêu của Lãnh Mạn Nguyên đều là sự đau xót, Nhã Lan nhắm mắt lại, hít thở, cô bắt đầu mắng: “Lãnh Mạn Nguyên, anh là cái đồ ngốc, anh thật đúng là một tên ngốc, em là một người sắp chết, có gì tốt đẹp đâu chứ, đến rồi cũng không mang theo thuộc hạ, anh thực sự là tên ngốc, ngốc nhất trên thế giới này.”

“Linh Nhi, vì em, anh có thể làm tất cả!” Lãnh Mạn Nguyên trầm tiếng trả lời, giọng nói của anh vẫn chân thành tha thiết như vậy, tình cảm vẫn sâu đậm như vậy, Nhã Lan suýt chút nữa kích động đến mức ôm lấy anh. Nghĩ đến bệnh đang mang trong mình, cô vẫn lùi ra một chút khoảng cách.

“Anh nghĩ cách rời khỏi đi, đây không phải là nơi anh ở lại, mau cút đi!” Cô hy vọng sự tuyệt tình của mình có thể khơi dậy con giận của anh, như vậy, anh có thể không cần lo cho cô, thuận lợi trốn thoát.

“Những lời nói thật khiến người khác cảm động.” Tiếng nói như ác quỷ của Thành Kiên Vỹ xen vào: “Các ngươi nghĩ ngây thơ quá, đây đâu phải là nơi các người muốn vào thì vào, muốn ra thì ra. Lãnh Mạn Nguyên, phối hợp chút đi, nếu không, tao sẽ khiến cô ta chết lập tức!”

Thành Kiên Vỹ ném kim tiêm vào trong tay Lãnh Mạn Nguyên, rút ra một con dao nhỏ từ trên người, kéo Nhã Lan đứng lên, đặt con dao lên trên cổ cô.

“Nguyên, đừng mà…” Chết như vậy cũng tốt, tránh một lần nữa liên lụy đến Lãnh Mạn Nguyên. Nhã Lan đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết, cô thậm chí không cả vùng vẫy, chỉ hy vọng Lãnh Mạn Nguyên đừng nhặt chiếc kim tiêm trên đất lên.

Lãnh Mạn Nguyên nhìn một lúc, trong lúc Nhã Lan cho rằng anh sẽ bỏ cuộc, nhưng lại thấy anh nhặt chiếc kim tiêm lên.

“Nhanh lên, tao chỉ đếm đến ba, qua ba, nếu còn không làm, thì xuống âm phủ mà gặp Linh Nhi của mày! Một!”

“Đừng mà…” Nhã Lan giơ tay lấm chấm đốm đỏ lên, làm động tác cự tuyệt, “Để ta chết!” Cô muốn chủ động đâm vào con dao, nhưng sự kìm hãm của Thành Kiên Vỹ quá chặt, cô hoàn toàn không có sức lực, không cách nào làm được điều này.

“Linh Nhi, đừng lo lắng…”

“Hai!” Thành Kiên Vỹ kêu như thúc riết

“Đừng mà, em không muốn anh vì em mà bị thương nữa!”

“Ba!”

Chỉ nhìn thấy sắc bén chớp cái, đầu kim tiêm chưa đâm vào bắp tay Lãnh Mạn Nguyên, Nhã Lan đau lòng như muốn chết đi. “Anh làm sao có thể, anh sao có thể…” Trên vai bị vật gì đó đánh mạnh vào, trước khi ngất đi, cô chỉ nghe thấy Lãnh Mạn Nguyên tức gận la hét: “Sao mày có thể đối xử như vậy với cô ấy!”

“Linh Nhi?” Có người đang vỗ nhẹ vào mặt cô, không ngừng gọi tên cô. Cái xưng hộ đặc biệt này, từ trước đến nay chỉ thuộc về một người duy nhất, trở về bên cạnh anh rồi sao? Nhã Lan vuốt ve anh không biết chán, trên mặt hiện ra nụ cười hiếm hoi.

“Linh Nhi, mau tỉnh lại, đừng có ngủ!” Tiếng nói đó bắt đầu lo lắng, trong lo lắng có chút thở gấp dồn dập, nghe có vẻ như hơi thở không ổn định.

Anh ấy sao vậy? Trong đầu Nhã Lan chợt hiện ra cây kim tiêm, còn cả cái ống chứa vi rút bệnh dịch hạch trên kim tiêm nữa. Không!

“Nguyên!” cô mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt của Lãnh Mạn Nguyên. Cô đang nằm trong lòng của Lãnh Mạn Nguyên, còn Lãnh Mạn Nguyên, bị trói bởi bốn sợi dây xích trên một đường ống nước lớn. Từ ánh sáng trên cao chiếu xuống, Nhã Lan nhìn thấy những đốm đỏ trên mặt anh.

“Sao anh ngốc như vậy!” Nhã Lan trách móc yếu ớt. Cô rất muốn đánh anh một trận. Rõ ràng biết là nguy hiểm, còn đến, rõ ràng biết đó là thuốc lấy mạng người, anh ấy còn đâm vào. “Sao anh có thể như vậy, sao có thể không chú ý đến cơ thể của mình, bây giờ thì tốt rồi, cả hai chúng ta đều sắp chết rồi.”

Nhã Lan khóc lóc, khóc ra hết uất ức ở trong lòng. Lúc không gặp được anh thì nhớ anh, lúc gặp anh rồi thì lại trách anh.

Lãnh Mạn Nguyên cẩn thận nâng cô lên, thơm và má cô, hôn đi những giọt nước mắt của cô. Nhã Lan nghiêng mặt sang một bên, việc sốt liên tiếp không ngừng, mắt cô bị dử mắt che lấp, hốc mắt đã lõm xuống sâu, không có một chỗ nào sạch sẽ trên mặt nữa.

“Nhã Lan, anh không thể để em một mình trải qua nguy hiểm, nếu thật sự gặp nguy hiểm, hãy để anh gánh vác!” Những sợi dây xích trên người anh phát ra âm thanh va đụng vào nhau. Sợi dây xích khóa chặt tay chân, hành động của anh bị cản trở, chỉ có thể ngồi hoặc đứng ở một phạm vi nhỏ bé.

“Nguyên, em nghĩ rằng anh sẽ không yêu em nữa, sẽ không để ý em nữa, xin lỗi, nếu như anh nổi giận, là em không nên buông tay.” Cô nhớ lại sự bặt vô âm tín và sự ra đi không lời từ biệt của Lãnh Mạn Nguyên, thời gian đó, lòng cô lo lắng đến mức như muốn vỡ tung ra.

“Người nên xin lỗi là anh, Linh Nhi, sự việc gấp gáp, anh không thể không đi Mỹ mấy đêm liền, điện thoại của anh luôn để ở chỗ nhân viên đi cùng, cũng dặn dò anh ta, nếu như có điện thoại nhất định phải trả lời kịp thời. Anh bận quá, mấy ngày mấy đêm đều không chợp mắt, xin lỗi em, sao anh có thể không quan tâm tâm trạng của em, anh nên bớt chút thời gian rảnh gọi một cuộc điện thoại về.” Linh Nhi lúc này mới phát hiện, mắt của anh đỏ lên, đầy những gân máu.

“Anh là tên xấu xa, tại sao phải khổ sở như vậy, em không muốn anh khổ như thế!” Linh Nhi khóc càng thêm đau lòng.

Lãnh Mạn Nguyên cười khẽ. “Anh ngày đêm không ngủ là muốn dành ra một chút thời gian rảnh để đi thăm tự Nguyên, anh dùng điện thoại quay lại video của nó, muốn mang về cho em xem. Đáng tiếc, điện thoại để ở nhà, em không xem được rồi.”

“tự Nguyên khỏe không? Nó đã lớn chưa? Biết đi chưa?” Nhã Lan dường như đã quên mất hoàn cảnh khó khăn trước mắt, toàn bộ tâm tư của cô đều đặt vào người con trai, không ngừng đưa ra câu hỏi.

“Biết đi rồi, bây giờ nó đi nhanh lắm, rất mũm mĩm, rất hiểu chuyện, mẹ đã bắt đầu dạy nó lễ nghi.”

“Ồ, bé như vậy mà đã phải học, không thể chứ.” Linh Nhi bắt đầu cảm thấy đau lòng, tính đến nay, tự Nguyên mới có một tuổi hai tháng hai mươi ngày.

“Không sao, mẹ sẽ có cách dạy đúng mực.” Lãnh Mạn Nguyên xoa đầu cô, giọng nói tràn đầy sự dịu dàng.

Nhã Lan nhớ ra chuyện mình mang thai, nếu không nói với anh, có lẽ sẽ không có cơ hội nữa.

“Nguyên”

“Ừm?” Ánh mắt của Lãnh Mạn Nguyên từ trước đến nay luôn hướng nhìn về phía cô một cách sáng rực.

“Em… lại có thai rồi.” Cô sờ vào phần bụng bằng phẳng, đứa trẻ đáng thương, bố đến thăm con rồi.

“Thật sao?” Tay của Lãnh Mạn Nguyên cũng sờ vào phần bụng, xoa đi xoa lại: “Tốt quá, anh thực sự quá hạnh phúc.”

“Chết đến nơi rồi, vẫn còn thắm thiết,các người chắc muốn làm một cặp vợ chồng ma quỷ! Ha ha” Thành Kiên Vỹ bước đến gần không một tiếng động, đứng đối mặt với hai người, cười liều lĩnh một hồi.

“Thành Kiên Vỹ, không phải mày nói chỉ cần tao đến, thì sẽ thả Nhã Lan ra sao? Bây giờ có thể thực hiện được rồi đó.” Lãnh Mạn Nguyên không hề sợ hãi, bình tĩnh nói.

Con ngươi gian ác của Thành Kiên Vỹ đảo vài vòng, cuối cùng xác định chỗ hai người nắm chặt, dừng lại trên bàn tay đặt trên bụng. “Ta đổi ý rồi, ta muốn các ngươi cùng nhau chết!”

“Thành Kiên Vỹ, anh thật quá đáng!” Tiếng la mắng yếu ớt của Nhã Lan chỉ thắng được nụ cười điên cuồng như ác quỷ của Thành Kiên Vỹ. Hắn ta mở rộng vòng tay, cười điên cuồng.

Trên đỉnh đầu, truyền đến tiếng còi báo động dồn dập, Thành Kiên Vỹ càng thêm vui sướng, được một hồi, mới dừng lại, chỉ lên đỉnh đầu. “Nghe thấy chưa, đây là cảnh sát đến tìm chúng mày, đáng tiếc là, gần trong gang tấc, bọn họ sẽ không tìm thấy chúng mày nữa. Đúng rồi, Uông Minh Thiên cũng đang tìm, chỉ tiếc, bọn nó chỉ có thể tìm thấy chiếc điện thoại hỏng của mày, ha ha ha, chúng mày coi như chết rồi, xương cốt thối nát, cũng không có ai biết!”

“Nguyên, anh không nên đến.” Trở về hiện thực, Nhã Lan tự thấy hổ thẹn vô cùng. Nguy hiểm hết lần này đến lần khác, đều là do cô đem đến cho anh, cô nợ anh quá nhiều rồi.

“Em yêu, đừng sợ.” Anh hôn cô trước mặt Thành Kiên Vỹ, hôn thật tình cảm.

“Cút ra, cút ra, tránh xa cô ta ra!” Thành Kiên Vỹ như bị kích động, chạy đến đẩy Lãnh Mạn Nguyên ra, kéo Nhã Lan từ trong lòng Mạn Nguyên ra.

“Chết cũng không để cho hai người ở bên nhau, Lan Lan, anh sẽ cứu em, anh sẽ cứu em, anh đã có thuốc giải, tối nay chúng ta sẽ chạy trốn, tối nay, anh sẽ đưa thuốc giải cho em, chúng ta cùng nhau chạy trốn!”

Nhã Lan vùng vẫy vô ích, vẫn bị kéo ra khỏi lòng ngực của Lãnh Mạn Nguyên. Con ngươi đen sáng của Lãnh Mạn Nguyên lóe lên tia sáng rực rỡ, anh nhìn một cây kim tiêm nhỏ khác rơi bên canh người Thành Kiên Vỹ, cẩn thận suy nghĩ.

“Thành Kiên Vỹ, muốn trốn cũng phải dò đường mới được chứ, bây giờ toàn thành phố đều phát lệnh truy lã mày, kiểm tra rất nghiêm ngặt, mày chắc là không chạy thoát được đâu.” Anh nói, giọng điệu bình thường giống như nói chuyện vậy.

Thành Kiên Vỹ đi đến, hung hăng đá vài cái vào anh, nhưng ngay cả một tiếng kêu rên rỉ cũng không có. Hắn đi sang bên cạnh, nghĩ một hồi, gật gật đầu. “Đúng, tao phải đi tìm một con đường tốt nhất để ra khỏi thành phố này, Lan Lan, em ở đây, lập tức, anh có thể đem em trốn thoát rồi.”

Nhã Lan đã bị hắn ta đặt trên giường, cô không còn sức lực để di chuyển cơ thể, chỉ có thể nằm im, nhìn Lãnh Mạn Nguyên từ xa. Con ngươi của anh sáng lên, hơi thở của anh vẫn ổn định như vậy, anh là người nổi bật của trời đất, là con rồng trong loài người, cho dù trong lúc nguy hiểm như này vẫn giữ được sự bình tĩnh.

Thành Kiên Vỹ đi dò đường rồi, sau khi hắn ta quay lại sẽ đối xử ra sao với Nguyên? Cô quyết tâm, nếu như Nguyên chết, thì cô cũng tuyệt đối không sống một mình.

Lãnh Mạn Nguyên bị trói cố định ở đó, anh nhìn cô từ xa, an ủi cô. “Đừng sợ, Linh Nhi, chúng ta nhanh chóng được an toàn thôi.”

An toàn, là không thể rồi, nhưng có thể ở cùng với anh, cô mãn nguyện rồi. Nhã Lan nhắm đôi mắt nặng trĩu, chìm vào trong giấc mơ vô tận…

Uông Thiên Minh nóng ruột như lửa đốt, cào đầu, sốt ruột chờ đợi trong phòng chỉ huy trung tâm. Lãnh Mạn Nguyên biến mất rồi, điện thoại cũng tắt máy, không thể liên lạc nổi. Nhà họ Lãnh gọi điện thoại đến, Nhã Lan đã mất tích mấy ngày nay, có lẽ Lãnh Mạn Nguyên đã đi tìm cô ấy.

Tên Lãnh Mạn Nguyên này, cũng không chú ý đến sự an toàn của bản thân mình! Uông Minh Thiên không biết đã mắng Lãnh Mạn Nguyên biết bao nhiêu lần, chỉ vì Quắc Nhã Lan mà như phát điên vậy, làm những chuyện không thể tưởng tượng nổi hết lần này tới lần khác…

Quắc Nhã Lan thực sự không biết đã dùng ma thuật gì, biến một tên Lãnh Mạn Nguyên lạnh lùng hoàn toàn thành một người đàn ông lỗ mãng. Trời ơi, tình yêu, chính là thuốc độc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.