Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 209: Nhã lan tỉnh lại



Ý hắn ta nói là Đại Hưng, Uyển Nhân lắc đầu một cách mệt mỏi, cô không dám nói sự thật cho hắn biết.

“Đừng tưởng lừa được tôi!” Hắn trở nên dữ dằn, hai tay nắm chặt lấy đôi gò bồng đào mềm mại của cô, nắn bóp khiến cho Uyển Nhân nhíu chặt mày đau đớn.

“Đừng như vậy mà!” Cô cầu xin.

“Nói đi!” Tay Thành Kiên Vỹ không hề thả lỏng ra, ngực cô thiếu máu trở nên trắng một cách trong suốt.

“Chúng tôi mới chỉ nắm tay thôi!” Cuối cùng cô cũng đành thừa nhận quan hệ của hai người.

“Thật sao? Hắn không hề sờ soạng cô như vậy sao?” Cuối cùng Thành Kiên Vỹ cũng rời khỏi nơi đó, đôi gò bồng đào của cô đã được giải thoát nhưng lại hiện lên những vết xanh tím.

Tay hắn lại vuốt ve cổ Uyển Nhân, những ngón tay vẫn đan vào cổ của cô, giống như có thể bóp chết cô bất cứ lúc nào.

Uyển Nhân vội vàng lắc đầu, cắn chặt đôi môi đang run rẩy, tỏ vẻ sự sợ hãi.

“Vậy đã từng đụng vào người cô chưa?” Tay hắn lại lướt qua vùng ngực, chạm vào nửa người dưới, trêu đùa vùng kín của cô qua một lớp quần lót mỏng manh.

“Không… có…” Giọng điệu của Uyển Nhân nhẹ nhàng giống như đang rên rỉ.

Cuối cùng Thành Kiên Vỹ cũng thỏa mãn rút tay lại, Uyển Nhân tưởng rằng hắn sẽ bỏ đi, không ngờ hắn lại cởi quần lót ra rồi vội vã xâm nhập vào.

“A, đau quá…” Không hề cho cô một sự chuẩn bị nào, khiến cô đau tới mức hét lên, người ở phía trên thì gần như điếc không ngừng ra vào, tận hưởng cảm giác vui vẻ.

Đêm nay chính là một đêm đau khổ, Uyển Nhân chỉ có thể nhắm mắt lại, thụ động chấp nhận những sự giày vò và đau đớn…

Ánh đèn bên trong phòng khách đã tắt, trời cũng sắp sáng. Gần đây, vì chuyện của Nhã Lan nên mọi người trong nhà họ Lãnh đều giữ yên lặng, giờ phút này mọi người đều đang chìm sâu trong mộng đẹp.

Một bóng người lách qua sảnh lớn đứng ở một góc trong phòng khách quan sát một lúc rồi từ từ bước lên lầu hai. Tốc độ của người ấy cũng không hề nhanh, không biết là sợ có người phát hiện hay là không thể nhanh hơn được.

Không nhìn thấy rõ mặt, ánh sáng le lói của đèn đường hắt vào chỉ có thể nhìn thấy trên tay người đó có một con dao lóe sáng. Dáng người mập mạp, nhìn theo dáng người có lẽ là phụ nữ.

Người đó nhanh chóng bước tới cuối hành lang, đối diện với gian phòng của Lãnh Mạn Nguyên, cánh cửa phòng tối om đóng chặt, bên trong hình như có ánh đèn leo lắt. Người đó cúi người xuống, nhìn qua khe cửa hẹp thấy một bóng người đang chần chừ ở trong phòng.

Bà ta không dừng lại ở gian phòng đó mà quay người sang phòng sát vách. Bà ta móc ra một thứ, cho vào ổ khóa nhẹ nhàng xoay tròn, cánh cửa đang đóng kín được mở ra, bên trong hắt ra một ánh sáng đỏ hồng.

Ánh mắt người phụ nữ nhanh chóng nhìn tới người đang nằm yên trên giường, ở nơi ấy, người đang nằm trên giường chính là Nhã Lan. Trải qua điều trị của Uy Vỹ Thiên, độc trong người Nhã Lan đã từ từ được dịu đi, cơ thể đang dần dần hồi phục lại.

Không lâu nữa có thể cô sẽ tỉnh lại.

Người phụ nữ cẩn thận đóng cửa lại, từ từ bước tới trước giường của Nhã Lan, đưa tay thử hơi thở của cô: “Vẫn còn chưa chết sao!” Người phụ nữ tức giận khẽ mắng. Nhìn tay cô đang được truyền nước, lạnh lùng nói: “Vô cùng xin lỗi, vì con trai tôi, cô phải chết!”

Giơ con dao trong tay lên, nhắm thẳng ngực Nhã Lan để đâm xuống…

Nhưng trong một khoảng khắc, khi con dao của người phụ nữ này chưa chạm được tới cơ thể của Nhã Lan thì đã bị cái gì đó đánh vào, đau tới mức bà ta phải rút tay về, lập tức ánh sáng trong phòng được bật lên, bừng sáng.

“Bà Thành, đêm hôm khuya khoắt bà tới phòng Nhã Lan làm gì thế?” Lãnh Mạn Nguyên lạnh lùng xuất hiện phía sau lưng bà, đằng sau anh còn có Đại Hưng. Thứ mà đụng vào tay bà chính là do Đại Hưng đã đánh ra.

“Hừ, không ngờ lại bị cậu bắt được.” Bà Thành không hề hoảng sợ mà lại hào phóng thừa nhận: “Tôi muốn giết chết cô ta, đáng tiếc là không thành công, muốn chém muốn giết gì thì tùy cậu.”

“Tôi đoán không lầm thì thuốc lần trước cũng là do bà làm.” Cửa phòng vệ sinh đang đóng đột nhiên được mở ra, Ẩn Hạo đi từ trong ra ngoài. Anh ta vẫn luôn theo dõi tình hình ở sân sau, đồng thời cũng chú ý quan sát từ lúc bà Thành bước vào sân trước.

Nhìn thấy bà cầm chiếc chìa khóa trong tay, anh ta đã đoán được vô cùng chuẩn xác.

“Hừ, cô ta đã làm cho chồng tôi chết vì tức giận, con trai tôi hiện sống chết còn chưa rõ ràng, đương nhiên tôi muốn cô ta phải chết.” Bà Thành không coi ai ra gì, đứng thẳng lưng: “Thuốc lần trước vẫn chưa đủ liều nên mới không đầu độc được cô ta, vì con của tôi, không thể để cô ta sống sót!”

Bà ta đã chọc giận Lãnh Mạn Nguyên, anh giơ chân đá vào bụng bà, bà Thành nằm ngã trên sàn.

“Bây giờ tôi chưa cần bà chết, chờ tới khi con bà sa lưới, tôi muốn bà nhìn thấy cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nếm thử mùi vị của hậu quả làm nhiều điều ác, giải xuống đi.”

Bà Thành bị trói lại, đưa đi, Nghê Tiên Như đang đứng đứng sau và thím Liễu đang đứng ở cửa ra vào nhìn thấy tình hình đã giải quyết xong mới dám lại gần, Nhã Lan đang nằm trên giường vẫn bình an vô sự, cuối cùng các cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

“Hiện tại Nhã Lan thế nào rồi?” Thím Liễu hỏi.

“Đã khá hơn nhiều, may là Vỹ Thiên đã kịp thời thay máu giải độc cho cô ấy nếu không thì…” Lãnh Mạn Nguyên không nói hết câu, tất cả mọi người đều trở nên trầm mặc.

“Bao lâu nữa thì cô ấy có thể tỉnh lại?” Ẩn Hạo chăm chú nhìn gương mặt Nhã Lan trên giường bệnh vẫn trắng bệch.

“Trong vòng một hai ngày thôi!” Trầm mặc một lát, anh nói tiếp: “Tôi cảm thấy Thành Kiên Vỹ đang ở ngay cạnh chúng ta.”

“Không thể nào!” Nghê Tiên Như phản đối: “Nơi này của chúng ta đã áp dụng biện pháp an ninh tốt như vậy, đến cả con muỗi bay qua cũng có thể phát hiện ra, một người lớn như hắn làm sao lại có thể lẩn trốn ngay bên cạnh chúng ta được chứ?”

“Chỉ cần muốn làm, thì không gì là không thể làm được, các biện pháp an ninh tuy rất tốt nhưng cũng không thể chắc chắn không có lỗ hổng nào. Hơn nữa, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, nếu như hắn lẩn trốn ở trong nhà họ Lãnh, có lẽ cả đời cũng không bị phát hiện ra.” Ẩn Hạo cũng tán thành.

“Cảnh sát bên ngoài và người của chúng ta đã lùng sục khắp nơi, nhưng Thành Kiên Vỹ vẫn chưa hề bị lộ, điều này có thể cho thấy rõ, hắn ta sẽ trốn ở những nơi mà chúng ta coi thường.” Đại Hưng cũng nói ra suy nghĩ của mình, đột nhiên cậu nhớ ra điều gì đó khẽ mở miệng nhưng lại không nói tiếp.

“Còn có chuyện gì sao?” Lãnh Mạn Nguyên phát hiện thấy cậu có điều gì đó là lạ.

“Dạo gần đây, Uyển Nhân rất lạ, thường bị giật mình, mà luôn không tập trung, nói gì cũng tỏ ra vô cùng tâm trạng, tôi lo cô ấy đã bị uy hiếp gì đó.” Đại Hưng đứng dậy vô cùng buồn rầu.

Câu nói của Đại Hưng khiến cho đôi mày của hai người đàn ông nhíu chặt lại. Rất lâu sau Lãnh Mạn Nguyên mới nói:

“Đại Hưng, cử người theo dõi sát sao sân sau nhưng đừng nói gì với Uyển Nhân, đừng để cô ấy làm lộ bất cứ thông tin gì, biết chưa hả?”

“Vâng!” Đại Hưng nhận lệnh rời đi.

“Mọi người đi nghỉ đi, tôi ở bên cạnh Nhã Lan một lát nữa.” Lãnh Mạn Nguyên vẫy tay, anh day trán một cách mệt mỏi rồi ngồi lên giường của Nhã Lan, nắm lấy tay cô nhẹ nhàng vuốt ve đôi gò má của cô.

Nghê Tiên Như muốn an ủi nhưng tay lại bị Ẩn Hạo nhẹ nhàng giữ lấy: “Để anh ấy ở lại một lát, chúng tar a ngoài đi.”

Ba người nhanh chóng rời đi, để lại không gian riêng cho Lãnh Mạn Nguyên và Nhã Lan.

“Linh Nhi, em tỉnh lại đi, anh cần có em, em đã ngủ mấy ngày rồi, cuộc sống của anh giờ chỉ toàn màu đen và sự bất lực, cảm giác đó từ trước đến nay chưa từng có. Linh Nhi, anh luôn ỷ lại vào em như vậy, một ngày không có em khó chịu biết bao.”

“Linh Nhi, để em phải gặp nhiều đau khổ như vậy đều là lỗi của anh. Xin lỗi em, em phải chịu nhiều đau khổ như vậy, xin lỗi em.”

“Linh Nhi, đừng ngủ nữa, trời sáng rồi lại tối, tối rồi lại sáng, em lại cứ nằm ngủ như vậy ai sẽ chăm sóc anh đây, ai sẽ xem video của tự Nguyên mà anh quay cho em đây?”

Lãnh Mạn Nguyên nói xong lấy điện thoại ra, ấn vào điện thoại, lập tức điện thoại phát ra âm thanh dường như tiếng cười đùa, hò hét rất lớn.

“Em nhìn đi, con của chúng mình lớn rồi, đã biết tự chạy chơi. Nó cũng rất nghịch ngợm, Em nhìn đi, em nhìn đi.” Anh đưa điện thoại đến bên tại cô, có một giọng nói trẻ con vang lên: “Mẹ, mẹ, mẹ…”

“Em nghe thấy chưa? tự Nguyên đang gọi em đó, nó rất nhớ em.”

“Xin lỗi, anh không thể bảo vệ được đứa con trong bụng em, vốn tưởng mấy tháng nửa sẽ sinh thêm một cậu nhóc mũm mĩm, không ngờ bây giờ lại chỉ còn mình tự Nguyên thôi. Xin lỗi.”

Lãnh Mạn Nguyên cúi đầu nói xin lỗi, đôi mắt của Nhã Lan đang yên lặng bỗng khẽ giật, sau đó mở mắt ra.

“Nguyên?” Giọng của cô rất nhỏ mà khàn khàn, nhưng Lãnh Mạn Nguyên vẫn có thể nghe thấy.

“Linh Nhi, em tỉnh rồi sao? Thực sự là em tỉnh rồi sao?”

Nhã Lan gật đầu một cách khó khăn, nhìn xung quanh một lát mới phát hiện ra đây là phòng của mình. Lãnh Mạn Nguyên nhanh chóng bưng một ly nước tới, cắm ống hút vào đưa cho cô uống.

Uống được ngụm nước, Nhã Lan cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, Lãnh Mạn Nguyên hỗ trợ dìu cô ngồi dậy.

“Em… ngủ bao lâu rồi?” Giọng nói của cô vô cùng yếu ớt nhưng không còn khàn nữa.

“Hơn nửa tháng, anh sắp phát điên lên rồi, em có biết không?” Nhẹ nhàng ôm Nhã Lan vào lòng, Lãnh Mạn Nguyên nói như thể tìm lại được vật báu đã bị mất từ lâu: “Không có em cuộc sống của anh thực sự khó chịu.”

“Em… không phải đã tỉnh rồi sao? Giống như đã ngủ cả một thế kỷ vậy, may là không phải, nếu không thì em sẽ không tìm thấy anh nữa.” Nhã Lan dựa vào ngực anh, hít hà mùi hương cơ thể anh, vô cùng hài lòng.

“Đúng thế, anh vừa nói đứa bé mất rồi, là sao vậy?” Thì ra Nhã Lan đã tỉnh lại rồi, vì câu nói này của anh, cô mới chịu mở mắt ra.

Bây giờ cô đang nôn nóng muốn biết chuyện gì xảy ra: “Có phải tự Nguyên đã xảy ra chuyện gì không?”

“Không, thằng bé rất khỏe!” Lãnh Mạn Nguyên vỗ lưng cho cô, bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã nói những lời đó. Nếu biết cô sẽ tỉnh lại thì bản thân sẽ không nói ra những lời khiến cô lo lắng.

“Vậy là ai?” Nhã Lan ngừng lại một chút, đột nhiên như ý thức được điều gì đó, nhìn xuống bụng: “Chẳng nhẽ là…”

Lãnh Mạn Nguyên gật đầu một cách đau khổ, vội vàng an ui cô: “May mà có con hút hết chất độc trong bụng em nên em mới có thể sống sót, Linh Nhi chúng ta còn trẻ, còn có thể sinh thêm nhiều đứa con nữa.”

Trong nháy mắt, gương mặt Nhã Lan trầm xuống, khóc hu hu: “Em còn tưởng là sắp có một bạn nhỏ ở bên cạnh em, không ngờ rằng, không ngờ lại không còn nữa, thật đáng thương, con còn chưa biết thế giới này ra sao, thậm chí ngay cả bố mẹ mình cũng chưa biết, mà đã mất rồi, hu hu…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.