Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 219: Quyến rũ



“Em chỉ muốn tự Nguyên.”

Đối với sự xấu tính của Nhã Lan, Lãnh Mạn Nguyên luôn tỉ mỉ giải thích, đây là điều trước đây không bao giờ có.

Nhã Lan ở Mỹ một tuần, cuối cùng vẫn lưu luyến không muốn rời xa con trai, lúc chia tay, cô khóc rất nhiều, tự Nguyên thì vẫy vẫy cái tay nhỏ bé, vô cùng kiên cường: “Mẹ, mẹ đợi khi nào con lớn sẽ trở về thăm mẹ.”

“Trời ơi, cũng không biết bao giờ mới lớn.” Nhã Lan ở trên máy bay vẫn khóc, cô hi vọng tự Nguyên chỉ qua một đêm là đã lớn rồi, như vậy thằng bé có thể trở về sống với cô.

Vừa mới xuống máy bay, Nghê Tiên Như đã gọi điện thoại đến.

“Tiên Như, cô ở bên đó có khỏe không?” Nhã Lan nức nở hỏi.

“Rất khỏe.”

“Hạo có khỏe không?”

“Khỏe.”

“Mọi người có khỏe không? Tôi rất nhớ mọi người.”

“Chúng tôi đều rất khỏe, cô sao vậy, có phải là Nguyên bắt nạt cô không, cô nói cho tôi biết, tôi sẽ lấy lại công bằng cho cô.” Nghê Tiên Như ở đầu điện thoại bên kia rất nghĩa khí nói.

“Không... có, chỉ là tôi rất nhớ hai người.”

“Chúng tôi cũng rất nhớ mọi người, chúng tôi sắp kết hôn rồi.”

“Thật không? Tốt quá rồi.” Đôi mắt của Nhã Lan đỏ lên vì khóc lập tức híp lại: “Chúc mừng hai người nhé, tôi và Nguyên nhất định sẽ tham gia. Không tổ chức, cô mang thai sao? Mấy tháng rồi.”

Vừa đặt điện thoại xuống, Nhã Lan vốn dĩ đang ủ ê bỗng chốc tươi như hoa tháng năm.

“Tiên Như cũng mang thai, Ẩn Hạo sắp làm bố rồi, bọn họ thật hạnh phúc.”

“Chúng ta không phải cũng rất hạnh phúc sao?” Lãnh Mạn Nguyên ôm cô vào lòng, khẽ nịnh nọt.

“Hừ, một chút cũng không, một chút tự do em cũng không có.”

“Em muốn làm gì? Muốn làm gì thì làm thôi.”

Không ngờ một Lãnh Mạn Nguyên chuyên môn phản đối những việc mình làm đột nhiên đồng ý, Nhã Lan vui đến mức không ngừng hôn lên mặt anh.

“Bây giờ em đi gọi điện thoại cho Uyển Nhân, chúng ta bàn bạc một chút xem làm cái gì.”

Nói chuyện điện thoại xong với Uyển Nhân, Nhã Lan vội vàng bảo Lãnh Mạn Nguyên quay đầu xe, cô muốn đến chỗ của Uyển Nhân.

“Trung tâm trẻ em? Tốt quá rồi, bây giờ tớ nhìn thấy trẻ con là đã thích rồi.” Ý kiến của Uyển Nhân khiến cô hết sức tán thành, bọn họ bắt đầu lên kế hoạch cho quy mô trung tâm trẻ em.

“Không được, bây giờ bụng của em lớn như vậy, không thể làm việc.” Đại Hưng đưa ra ý kiến phản đối, bà Thành cũng lập tức tham gia phản đối.

“Đúng, đã năm tháng rồi, sao có thể chạy lung tung ngoài đường được, xảy ra chuyện thì làm thế nào, nói thế nào đi nữa cũng phải sinh đứa bé ra mới được.”

“Được rồi, chỉ còn cách đợi thôi.” Nhã Lan và Uyển Nhân cuối cùng cũng hẹn hò với nhau, đợi khi nào đứa bé được sinh ra mới mở trung tâm trẻ em.

“Đúng vậy, cậu cũng sắp làm mẹ rồi, sao lại nghĩ đến việc mở trung tâm trẻ em.” Khi hai người ở một mình với nhau, Nhã Lan lén hỏi.

“Trời ơi, cậu không biết chứ mẹ tớ khăng khăng đòi trở về Australia, nói ở đó còn một chút tài sản của bố để lại, bà muốn xử lý mọi việc, đồng thời còn muốn nuôi dưỡng đứa bé, nói đứa bé là huyết mạch duy nhất của nhà họ Thành, nhất định phải tự tay chăm sóc, nói thế nào cũng không để cho Đại Hưng và tớ chăm sóc đứa bé.”

“Cậu không đau lòng à? Có nỡ không?” Nhã Lan từng trải qua nỗi đau mất con, cô dò hỏi Uyển Nhân.

“Đau lòng, nhưng mẹ nói đúng, đứa bé này là người nhà họ Thành, cho dù Đại Hưng không để ý nhưng như thế cũng không công bằng với anh ấy. Nếu mẹ có thể nuôi dưỡng được đứa bé thì tớ còn có thể nói được gì đây.”

Trời ơi, hai người phụ nữ đáng thương.

Nhã Lan thở dài, xem ra, sau này bọn họ chỉ có thể mượn trung tâm trẻ em để an ủi tâm hồn thôi.

Buổi chiều, khi cùng Uyển Nhân lựa chọn đồ dùng cho trẻ sơ sinh, lại vô ý đụng phải Lý Tiên Tiên.

“Bọn em đều ở đây à?” Lý Tiên Tiên nhìn thấy Nhã Lan còn thấy hơi xấu hổ.

“Đúng vậy, sao anh lại chạy đến đây.” Nhã Lan nhìn thấy trên tay hắn cầm đồ dùng của trẻ sơ sinh nên cảm thấy hơi kỳ lạ.

“Nhã Thanh, ồ, chị của em, cô ấy có con rồi.” Khi Lý Tiên Tiên nói đến đây, khuôn mặt luôn nở nụ cười.

“Thật không? Mấy tháng rồi?” Nhã Lan vui đến mức suýt nữa nhảy cẫng lên.

“Ba tháng rồi.” Khuôn mặt Lý Tiên Tiên tràn đầy hạnh phúc, hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui được làm bố.

“Tốt quá rồi, xem ra, mọi người đều sắp có con, đều sẽ có gia đình hạnh phúc.” Uyển Nhân sơ sờ vào cái bụng lớn đã sớm nhô lên, cười rạng rỡ.

“Hi vọng gia đình mỗi chúng ta đều có thể hạnh phúc, vui vẻ.” Nhã Lan xúc động nói.

“Nếu có thời gian thì hãy đến thăm, chị em rất nhớ em.” Lý Tiên Tiên đưa tay ra, Nhã Lan liền nắm lấy. Cái bắt tay này chứng tỏ mọi ân oán giữa hai người đều đã được xóa bỏ.

“Được, nhất định em sẽ đi.” Nếu không phải là có Uyển Nhân mang thai đang đi cùng, nói không chừng cô đã sớm đi cùng Lý Tiên Tiên.

“Bây giờ chúng tôi đang ở khu vực ngoại thành, không thuận tiện lắm, khi nào đến hãy gọi điện thoại, anh sẽ đón em.” Hắn chỉ vào chiếc xe tải ở ngoài, hôm nay là đến đưa hàng, tiện xem đồ luôn.

“Sao hai người lại ở đó?” Nhã Lan hỏi.

Ánh mắt Lý Tiên Tiên ánh lên một tia hạnh phúc, hắn nói: “Chúng tôi làm nông trại, chính là ở đó, hoan nghênh mọi người đến đó tham quan.”

“Vậy thì tốt quá rồi.” Nhã Lan vui đến mức suýt nữa nhảy dựng lên.

Chào từ biệt Lý Tiên Tiên, cô vội vàng gọi điện thoại cho chị hai Nhã Thanh.

“Alo?” Điện thoại kêu rất lâu mới có người bắt máy.

“Chị hai, chị mang thai sao không nói với em một tiếng, để chúng em cũng được vui, nếu bố và mẹ cả biết nhất định sẽ rất vui mừng.”

“Không phải là chị muốn cho mọi người một sự bất ngờ sao? Hơn nữa thời gian này thật sự rất bận.” Giọng nói của chị hai toát ra sự dịu dàng, sau khi kết hôn tính cách của cô ta cũng thay đổi rất nhiều.

“Lý Tiên Tiên cũng tệ quá, chị đã mang thai rồi mà còn bắt chị làm việc.” Nhã Lan nắm chặt tay, làm ra vẻ muốn cho Lý Tiên Tiên một đòn.

“Không phải, không phải, anh ấy không cho chị làm cái này, làm cái kia, còn không cho chị dùng điện thoại, nếu không phải điện thoại có chức năng tự khởi động thì chị cũng không thể tìm được. Hôm nay anh ấy không ở nhà, nhân lúc này chị đi vắt ít sữa bò.” “Vắt sữa bò, chuyện tốt như vậy, em cũng muốn đi...”

“Không nói nữa, chị phải nhanh lên một chút, đợi lát nữa thì không còn cơ hội.” Nhã Thanh không đợi cô nói xong đã cúp điện thoại, Nhã Lan ngây người ra nghe tiếng tút tút tút, buồn bã ỉu xìu.

“Mọi người đều bận rộn sinh con, chỉ có một mình tớ chả có việc gì làm.”

“Vậy cậu mau mau mang thai thêm đứa nữa đi, chúng ta cùng nhau mang thai, thế là có việc để làm rồi.” Uyển Nhân vuốt bụng bầu, vui vẻ đề nghị.

“Đây là một cách tốt.” Không ngờ Nhã Lan lại đồng ý.

Lãnh Mạn Nguyên vẫn như mọi ngày, đúng giờ về nhà, vì lo lắng Nhã Lan một mình cô đơn nên anh đem phần lớn công việc giao cho cấp dưới, tranh thủ hàng ngày về nhà đúng giờ.

Phòng khách không sáng đèn, Nhã Lan không ở nhà sao? Hay là đợi anh nên ngủ quên mất rồi? Khi Lãnh Mạn Nguyên muốn bật đèn thì nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của Nhã Lan: “Đừng bật.”

“Sao vậy?” Giọng nói của Nhã Lan truyền đến từ ghế sofa.

“Anh lại đây.” Một ánh sáng từ từ được thắp lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhã Lan hiện ra dưới ánh sáng, hóa ra, ánh sáng đó đến từ ngọn nến trước mặt cô.

“Sao thế? Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới à? Không phải chứ?” Lãnh Mạn Nguyên cười nhìn Nhã Lan, cô mặc một bộ váy ngắn trễ cổ mỏng manh, từ trước đến giờ Lãnh Mạn Nguyên chưa bao giờ thấy cô gợi cảm đến như vậy.

“Không phải, anh lại đây.” Nhã Lan làm nũng, ngoắc tay về phía anh.

Lãnh Mạn Nguyên nghe lời đi đến bên cạnh cô, cho dù chỉ qua ánh nến yếu ớt thì anh vẫn có thể nhìn thấy làn da trắng như tuyết của cô dưới làn váy mỏng.

“Đêm nay em thật đẹp, em như vậy là mời anh ăn cơm hay là mời anh ăn...” Anh còn chưa nói hết câu, chỉ là khi nhìn chằm chằm vào ngực của cô, đôi mắt trở nên thâm trầm.

“Tất nhiên là mời anh ăn cơm rồi.” Nhã Lan đột nhiên hối hận, đúng là không nên nghe lời của nhân viên bán hàng kia, mua về bộ quần áo gợi cảm như thế này. Cô đưa tay đặt lên ngực, muốn che lại.

“Anh lại càng muốn ăn em hơn.” Anh kéo bàn tay nhỏ bé của cô ra, ánh mắt ngắm nhìn cơ thể cô.

“Đừng mà, ăn cơm xong rồi tính tiếp?” Vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn sàng để quyến rũ Lãnh Mạn Nguyên thành công, không ngờ mọi việc còn chưa bắt đầu thì anh đã muốn, ngược lại Nhã Lan cảm thấy thật xấu hổ.

Khó khăn lắm mới đẩy được tay của anh ra thì ngay lập tức, cả người Lãnh Mạn Nguyên nhào đến, cứ như vậy đè cô ở trên ghế sofa: “Không phải em muốn quyến rũ anh sao? Rất thành công đấy.”

“Đừng mà, bên ngoài có người.” Nhã Lan khẽ kêu lên, giãy dụa trong lòng anh: “Em vẫn chưa ăn cơm, đã đói lắm rồi.”

“Được rồi.” Khi Lãnh Mạn Nguyên ngồi xuống tiện tay kéo cô vào lòng: “Đút cho anh.” Anh lấy đũa đưa vào tay của Nhã Lan.

Hai người ân ái đút cho nhau ăn, Nhã Lan cảm thấy rất hài lòng với màn dạo đầu lãng mạn này.

“Nguyên, anh nói xem có phải chúng ta nên sinh thêm một đứa con nữa mới tốt không.” Gần đây, khi Lãnh Mạn Nguyên và cô ở bên nhau luôn dùng một số biện pháp tránh thai, hơn nữa cũng không khao khát mãnh liệt như trước, Nhã Lan đột nhiên có cảm giác nguy hiểm.

“Việc này sao? Tốt thì cũng tốt.” Lãnh Mạn Nguyên thưởng thức trái cây cô đưa cho, vô tình nói.

“Vậy sau này anh có thể không... chúng ta... lúc đó... mang cái kia.” Mặt Nhã Lan đỏ bừng, nói ra những lời thầm kín này làm cô cảm thấy rất xấu hổ.

“Mang bao cao su sao?” Lãnh Mạn Nguyên buồn cười vuốt ve khuôn mặt sớm đã đỏ như trái táo của cô: “Cơ thể em vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, anh phải bảo vệ em.”

“Ai nói vậy, bây giờ em đã rất khỏe rồi.” Nhã Lan để lộ cơ thể của mình trước mặt anh.

“Khỏe thì khỏe, nhưng mà gầy quá.” Cổ họng của Lãnh Mạn Nguyên hơi giật giật, anh ôm eo cô, để cho cô ngồi trên người của mình.

“Chỗ nào gầy, cũng không có ai nói gầy thì không thể sinh con.” Tâm trạng của Nhã Lan chán nản nhưng cái miệng của cô thì linh hoạt hẳn lên: “Nhất định là anh đã tìm được người phụ nữ khác nên mới không muốn em nữa, bây giờ em với anh... cái đó cũng không phải như thế kia nữa.”

Lãnh Mạn Nguyên không nói gì, bác sĩ đã nói, cơ thể cô cần tĩnh dưỡng, không thể làm những vận động mạnh nhiều nên anh mới nhịn không đụng vào cô quá nhiều. Sao cô lại có suy nghĩ như vậy.

“Anh không có.” Lãnh Mạn Nguyên vuốt ve người cô, thấp giọng phủ nhận: “Khi cơ thể của em khỏe hơn chút nữa, chúng ta sẽ làm được không?”

“Nhưng người ta rất cô đơn, muốn có người ở bên.” Nhã Lan nũng nịu.

“Vậy anh sẽ tận dụng hết khả năng để có thời gian ở cùng em, được không?” Lãnh Mạn Nguyên cẩn thận dỗ dành cô như đối với một viên trân châu. Nhã Lan cảm nhận được tình yêu của anh, vâng lời nằm trong lòng anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.