Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 22: Đánh cược



Chỉ tới khi đối phương túm lấy cằm cô hất ngược lên, lúc này cô mới đau đớn hít mạnh. Thực sự rất đau.

Nước mắt ngập trong khóe mắt, cô nuốt nước bọt, cố nhịn cơn đau, không cho nước mắt chảy ra. Bàn tay bóp lấy cằm cô càng lúc càng dùng lực, thậm chí cô còn nghe thấy tiếng khớp xương tay anh kêu răng rắc.

Cho dù anh có bóp nát cằm cô thì cô cũng nhất định không chịu khuất phục trước kẻ ác quỷ này. Cắn chặt răng, Nhã Lan ngạo mạn nhìn thẳng vào đôi mắt ma quỷ đó, thậm chí cô còn cười mỉa mai, cô muốn chế nhạo anh, chế nhạo kẻ chỉ biết dùng vũ lực để chinh phục thế giới.

“Chẳng phải cô muốn rót vốn à? Cẫn còn một cơ hội, cô có muốn không?” Anh nghiến răng, giọng nói lạnh lùng gằn lên từng chữ, anh đợi xem tiếp theo cô làm gì!

“Lời của anh còn có thể tin được không?” Mấp máy môi, cô cố gắng nói rõ. Nhã Lan muốn xác nhận lại lời nói của anh. Đang yên đang lành gặp phải tai bay vạ gió những hai lần, cô thậm chí còn nghi ngờ, tất cả những điều đó đều là do người đàn ông này cố ý gây ra!

Đây! Một chồng giấy được vứt trước mặt cô, sau vài giây ngắn ngủi cô nhìn thấy hai chữ “Thỏa Thuận” viết phía trên đầu.

“Chỉ cần cô dám, tôi nhất định sẽ giữ đúng lời!” Anh nhìn cô gái yếu đuối trước mặt với anh mắt thăm dò, trên môi anh là nụ cười đầy vẻ hoài nghi, đúng thế, ngay lúc này mỗi tế bào trong cơ thể anh đều đang rất phấn khích, anh vẫn luôn nghĩ người dám tiếp chiêu của anh còn chưa sinh ra.

Không biết tại sao, anh chỉ muốn trừng phạt cho cô gái này một trận, cô đã dùng vẻ bề ngoài ngây thơ thuần khiết để lừa anh một vố rất đau, anh không muốn để yên cho cô!

“Được!” Không biết đó là thử thách gì, cô chịu không nổi cái bộ dạng kiêu căng cùng ánh mắt diễu cợt đó của anh: “Anh nói đi!” cô chấp nhận thách thức của anh.

Ha ha ha....

Người đàn ông trước mắt bật cười kì lạ, dường như đó là âm thanh ma quỷ phát ra từ nghĩa địa, cô bất mãn nheo chặt mày lại, đôi mắt không hề chịu khuất phục của cô nhìn thẳng vào anh.

Cô gái này quá tự phụ! Có điều, anh tin chắc rằng sau khi cô nghe thấy yêu cầu của anh thì sẽ sợ mà chạy mất dép, hoặc sẽ quỳ xuống cầu xin anh khoan dung độ lượng! Đột nhiên anh rất muốn nhìn thấy cảnh đó.

“Được!” Anh bỏ tay ra và quay người bước về phía bàn, hai tay anh đan chéo trước ngực, vẻ mặt anh hào hứng giống như đang chuẩn bị nói về một chủ đề rất vui với một người bạn: “Nếu như cô có thể mở khóa của chiếc lồng nhốt một bầy sư tử, bước vào trong và chiến đấu với bọn chúng, bất luận dù còn sống hay chết đi tôi sẽ đều rót vốn cho cha cô.”

Trong một giây phút nào đó Nhã Lan đã giật mình sợ hãi, cô sợ động vật, ngay cả chỉ với một con mèo cô cũng đã run lên cầm cập, nguyên nhân của nỗi sợ hãi này bắt nguồn từ câu chuyện ngày bé. Người đàn ông trước mặt cô cười vô cùng đắc ý, dường như sớm anh đã biết được điểm yếu của cô, anh lắc lắc đầu, giơ một ngón tay trỏ vào cô, anh đang chế giễu sự nhát gan của cô.

“Nếu như cô không dám thì hãy quỳ xuống cầu xin tôi đi, biết đâu tôi sẽ thay đổi ý định.” Người đàn ông mím môi lại, anh không còn cười nữa, anh xoay xoay cổ tay, dường như chẳng thèm để ý tới cô nữa,

Kể cả là không phải vì công ty của gia đình cô, chỉ dựa vào thái độ và ánh mắt coi thường của anh cũng đủ để kích động tinh thần chiến đấu của cô.

“Được!” Cô khôi phục lại sự bình tĩnh, cô đưa ra câu trả lời khi chắc chắn rằng bản thân mình vẫn còn đủ tỉnh táo. Chết, có gì đáng sợ chứ! Cô đã sống bao nhiêu ngày tháng còn khổ hơn cả chết đi trong nhà họ Quắc, nếu chết mà có thể thắng trong ván bài đánh cược này thì cô cũng bằng lòng thử!

“Cô thực sự không sợ!” hiện lên trên mặt Lãnh Mạn Nguyên rõ ràng là sự kinh ngạc, tiếp theo đó là sự phẫn nộ, cô điên rồi sao? Câu trả lời cuối cùng của cô là đồng ý, lẽ nào cô không biết sao?

Những ngón tay dài của anh nắm chặt lại thành nắm đấm, rồi thả ra sau vài giây, rồi lại nắm chặt vào!

“Đúng thế!” Cô ngạo mạn trả lời, nhìn bộ dạng ngây người ra của anh lúc này, tâm trạng cô lại khá hơn một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.