Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 228: Không an tâm chút nào



“Đấy còn không phải suy nghĩ cho nó sao?” Nhã Lan nghĩ không thông, một đứa con trai ngoan ngoãn vậy, sao có thể vì một đứa con gái mà đối xử với người làm mẹ này như vậy.

“Sức khỏe của Thành Thành yếu ớt, đó là sự thật, em chăm sóc con bé, anh nghĩ Nguyên Nhi cũng sẽ không có ý kiến, nhưng em lại ép hai đứa hoàn toàn không có tình cảm ở cạnh nhau, không cần nói thằng bé, đến anh cũng không tán thành, Linh Nhi à, đừng tức giận với thằng bé nữa, để tùy nó đi.”

Sự cưng chiều của Lãnh Mạn Nguyên hiện lên rất rõ, đám người giúp việc nhao nhao biểu thị sự ngưỡng mộ đối với Nhã Lan, kết hôn đã được hai mươi mấy năm rồi, hai người vẫn yêu nhau như ngày đầu, thật là hiếm thấy.

“Anh không quản, còn muốn em cũng không quản, bây giờ con trai không thấy rồi, không phải là khiến em không sống nổi nữa sao?” Nước mắt của Nhã Lan lại rơi xuống càng nhiều hơn, lép vào lòng Lãnh Mạn Nguyên dỗi hờn.

“Được, được, anh quản được chưa?” Không nhẫn tâm nhìn vợ mình đau lòng như vậy, Lạnh Mạn Nguyên đành phải đồng ý.

“Hứ, anh với con trai anh đều giống nhau, nói một đằng chằng một nẻo!”

“Thưa bà, thưa ông, cậu chủ quay về rồi.” Người giúp việc hấp tấp chạy đến, thông báo tin tức tốt này, cửa lớn lập tức được mở ra, tự Nguyên lái xe trở về.

“Thằng con xấu xa này, rốt cuộc đi đâu, có phải muốn cái mạng của mẹ con không.” Nhã Lan lập tức rời khỏi vòng tay của Lãnh Mạn Nguyên, ôm lấy tự Nguyên, vừa đánh vừa khóc.

“Con nói này mẹ, có phải mẹ muốn ép con điên không.” tự Nguyên giơ tay lên cao, làm ra bộ dạng đầu hàng.

“Mẹ là mẹ con, chỉ muốn thấy con tốt, là ép con sao?” Nhã Lan lập tức ấm ức phản bác lại.

“Mẹ gọi cảnh sát gì đến nhà con tìm con, còn không phải là ép con sao? Có chuyện gì nhất định phải báo cảnh sát sao? Hại Thành Nhi bị dọa đến khóc, còn tưởng con làm ra chuyện gì phạm pháp, mẹ nói xem, mẹ có thể không làm như vậy được không.”

Nhắm nghiền mắt, tự Nguyên trau mày một cách đau khổ, hướng mặt sang bố mình. “Con nói này bố, bố không thể quản người phụ nữ của bố sao? Con chịu không nổi rồi.”

“Đồ con trai xấu xa, lại đi chê mẹ anh. Điện thoại anh vừa tắt, mẹ làm thế nào cũng không tìm được, có thể không sốt ruột sao? Không tìm cảnh sát, bố anh cũng không quản, mẹ còn có thể làm gì!” Nhã Lan vừa nói vừa dùng sức đánh con trai mình. tự Nguyên ngoài việc lắc đầu, chỉ có nhăn mày.

“Nguyên Nhi à, có chuyện gì thì có thể nói rõ với mẹ con, con tắt máy thì không đúng rồi, còn không mau xin lỗi mẹ con đi.” Lãnh Mạn Nguyên đứng dậy, cán cân công bằng rất nhanh nghiêng về phía Nhã Lan.

“Con cũng muốn nói rõ ràng, nhưng mẹ chính là muốn con làm theo lời mẹ, con xin đấy, bố à, con bây giờ đã là người trưởng thành rồi.”

“Dẫu sao con vẫn là người trưởng thành.” Nhã Lan kéo cánh tay của con trai, bắt đầu một loạt chất vấn mới, “anh kết hôn sao không nói với mẹ tiếng nào, con trai tôi kết hôn, tôi còn phải xem báo mới biết được, anh chính là đối xử như vậy với người mẹ này của anh sao?”

Tiếp đó, lại là một trận khóc long trởi lở đất.

“Mẹ!” tự Nguyên gọi một cách sắp bị ép đến điên, “mẹ có thể đừng như vậy nữa dược không, con và Thành Nhi kết hôn mẹ có thể đồng ý không? Con làm gì có biết mấy tên phóng viên đó sẽ nhàm chán như vậy, chụp được những thứ đó.”

“Ý của con là chuyện kết hôn đều không muốn cho mẹ biết đúng không? May mà có tờ báo, nếu không mẹ đến cái gì cũng đều không biết.”

“Đứa con gái đó có gì tốt đẹp! Ngày trước con và những đứa con gái đó yêu nhau, đều chỉ là chơi bời, mẹ cũng không nói gì, nhưng tại sao con lại có thể kết hôn với cô ta.” Nhã Lan chất vấn con trai mình.

“Mẹ, con thích cô ấy, cô ấy mang lại cho con cảm giác rung động, con muốn bảo vệ cô ấy, như vậy vẫn chưa đủ sao? Con không cần đứa con gái gì đó của dì Uyển, chúng con trước nay chưa từng gặp mặt, không thể nảy sinh tình cảm.” tự Nguyên dùng lí lẽ để tranh luận.

“Được rồi, mỗi bên bớt lại một câu đi, nếu đã thành sự thật, vậy thì để nó đi đi.” Lãnh Mạn Nguyên đứng ra giảng hòa.

“Đúng rồi, bố à, con đến là để tìm bố.” tự Nguyên cuối cùng có được sự giải thoát, nghĩ đến mục đích chính hôm nay đến đây.

“Có chuyện gì?” Kéo Nhã Lan ngồi xuống, Lãnh Mạn Nguyên vỗ vỗ tay cô, để cô đừng kích động.

“Con chuẩn bị về nước phát triển, nên nói với bố một tiếng.”

“Vậy được, cuối cùng con cũng đồng ý về nước rồi.” Nhã Lan lập tức vui vẻ lên, xem ra, có vợ vào trái tim anh cũng ổn định hẳn, nói như vậy, bà phải nhìn người con gái cướp con trai mình bằng một con mắt khác.

“Ừm, ý của con là, sau này rất có khả năng con sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh với bố mẹ, đương nhiên, cũng có khả năng hợp tác.” Lời của tự Nguyên như một trái bom, chọc giận Nhã Lan lần nữa.

“Con như này là có ý gì? Muốn làm một mình sao? Bố con để lại công việc kinh doanh nhiều như vậy, tại sao con vẫn muốn tự làm vậy.”

“Con nói rồi, tất cả phải dựa vào bản thân mình, còn về sự nghiệp của bố, con không có hứng thú.” tự Nguyên nói thẳng thắn. Lãnh Mạn Nguyên thích thú gật gù.

“Xem ra, ta cứ cho rằng vương quốc sự nghiệp tự hào trong mắt con trai chẳng qua cũng chỉ là mây trôi, như vậy cũng tốt.”

“Không tốt!” Nhã Lan phản đối thẳng thắn. “Bố con bận lâu như vậy rồi, cũng nên nghỉ hưu rồi, gần đây trung tâm thiếu nhi mà mẹ và Uyển Nhân cùng mở đều đã chuyển nhượng lại rồi, chính là muốn để bố con nghỉ hưu, hai chúng ta sẽ cùng nhau du lịch thế giới.”

“Bố mẹ muốn du lịch vòng quanh thế giới thì bảo Lan Lan lớn nhanh lên, tiến bộ rồi thì có hi vọng, còn nữa không phải là bố có trợ thủ đắc lực sao? Một mình chú Uông cũng có thể chống đỡ được một thời gian dài rồi, bố bây giờ cũng không bận lắm, vẫn phải dùng đến thời gian nghỉ ngơi ạ?”

Lời của tự Nguyên có tình có lí, Nhã Lan lại có thể không tìm đươc nửa câu phản bác.

“Anh Nguyên à, anh không nói con trai, sự nghiệp của nhàchúng ta làm sao có thể giao cho Lan Lan được, nó là con gái mà.”

“Con gái thì đã làm sao, con chính là muốn tiếp quản sự nghiệp của bố, con đã quyết định rồi, lúc nghỉ hè sẽ đến công ty bố làm việc, đợi đến khi lên đại học rồi, con sẽ vừa đi học, vừa quản lí sự nghiệp trong nhà.” Tự Linh bước vào, khuôn mặt xinh đẹp của cô được di truyền từ sự sắc sảo và đẹp đẽ của Nhã Lan, đứng cùng với mẹ mình, trông y hệt hai chị em.

“Linh Linh, không thể được, con gái thì làm sao có thể làm những chuyện này, con gái…”

“Mẹ.” Tự Linh kéo tay mẹ lắc qua lắc lại, “Con muốn quản lí công ty của bố, con quyết định rồi, lên đại học con sẽ học ngành quản lí doanh nghiệp, còn những cái khác sẽ không học.”

“Mấy đứa này, cả hai đứa thì không đứa nào khiến mẹ bớt lo.” Nhã Lan tức giận bóp trán, bộ dạng như sắp bị tức chết.

“Mẹ.” Tự Linh ôm lấy cổ Nhã Lan không ngừng hôn lên, cuối cùng cũng hôn khắp mặt cô.

“Tôi không quản nữa,” Cô ngồi phắt xuống ghế sofa hờn dỗi.

“Linh Nhi à, đừng tức giận nữa, bọn trẻ đều có suy nghĩ của nó, thế này rất tốt.” Lạnh Mạn Nguyên đi đến, vỗ vào vai cô giải thích: “Em muốn đi du lịch cũng được, muốn đi đâu thì đi đó, đây, đây là thẻ, trên đó là 340 tỷ, tự em quyết định…”

“Nhưng em muốn đi cùng anh.” Khuôn mặt tủi thân của Nhã Lan, đâu có giống mẹ của hai đứa trẻ.

“Đợi qua đợt này mấy dự án kết thúc, anh đưa em đi được không? Em muốn đi đâu thì đi đó, muốn đi bao lâu thì đi bấy lâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.