Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 50: Đối mặt với việc không được chung giường



Đơn giản chỉ chải chuốt nhẹ nhàng, cùng với giúp đỡ của những nhân viên phục vụ, cô khoác lên mình một bộ váy trắng ren Lesbian để lộ đầu gối, đi với đôi giầy gao gót cùng màu, tóc được búi lên gọn gàng, để lại hai lọn tóc hai bên khuôn mặt cô. Khuôn mặt cô bắt đầu được trang điểm nhẹ, người phục vụ còn đặc biệt đánh thêm một lớp phấn hông lên những chỗ không có mầu đỏ của máu trên khuôn mặt cô, để làm cho khuôn mặt cô càng trở nên tự nhiên.

Một đôi bông tai dài màu bạc kết hợp một cách ăn ý với khuôn mặt của cô để lộ ra một chiếc cổ dài của cô, và cứ với mỗi cử động nhỏ, nó làm cho cô toát lên được cái vẻ đẹp thanh lịch và cao quý.

“Cô thật là đẹp.”những người nhân viên cùng nhau thưởng thức và tán thưởng cái vẻ đẹp của người phụ nữ.

“Đã xong chưa? Đi thôi nào.” Cô lo lắng cho vết thương tình của Thành Kiên Vỹ, cô muốn mau chóng đi xem anh ấy thế nào.

“Cô với tổng giám đốc tình cảm đúng thật là mặn nồng, mới có không gặp một lúc đã nhớ rồi.”

Mặn nồng? Nhã Lan nhớ lại gương u ám đó của Lãnh Mạn Nguyên, toàn thân cô không thể không co lại, ở cùng với một con quỷ như anh ta, sẽ có mặn nồng ư?

“Cô có lạnh không?” Những nhân viên cảm thấy được cơ thể của Nhã Lan dang run lên từng đợt, vội vàng điều chỉnh lại nhiệt độ của điều hoà.

“Đi thôi.” Cô chuyển mình, bước nhanh về hướng căn phòng của mình.

Căn phòng không còn nữa bóng dáng của Lãnh Mạn Nguyên và Thành Kiên Vỹ, mặt sàn sạch tinh tươm, dường như tất cả mọi dấu tích của cuộc ẩu đả đã được xoá sạch, giống như không có bất cứ chuyện gì xảy ra trước đó vậy. Nếu như không thay mới bộ khăn trải bàn và ga giường, thì có lẽ cô rất khó mà tưởng tượng nổi, mình vừa trải qua một cảnh vô cùng thảm thê như vậy.

“Cô, tổng giám đốc đang đợi cô ở dưới lầu.” Giọng nói khốn khổ của thím Trương đột nhiên vang lên từ phía sau lưng cô, khiến cho Nhã Lan, người con gái còn đang bị ám ảnh trong bức tranh kinh sợ hoàn hồn quay trờ lại giật nảy mình. Cô ngay lập tức quay đầu lại, nhìn về hướng thím Trương già béo, vâng một tiếng, đồng thời vội vang đi xuống lầu.

“Anh Kiên Vỹ đâu?” trên chiếc xe, Nhã Lan nhìn thấy Lãnh Mạn Nguyên, với một khuôn mặt lanh tanh, đang khoan thai nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lãnh Mạn Nguyên ngủ thiếp đi, một lúc lâu sau, lạnh lùng nói: “trong quá trình điều trị, chỉ cần cô nghe lời, tôi sẽ đảm bảo tính mạng của hắn ta.”

Với đôi giày cao gót 7 phần đi trên chân, quả thực không hề dễ chịu chút nào, Nhã Lan ưỡn ngực, lấy sức bước làm cho mình tự nhiên hơn. “ Đừng lo lắng gì hết, tất cả đã có tôi”. Lãnh Mạn Nguyên đưa tay ra ôm lấy eo cô, trong cái giây phút tỏ ra thân mật đó, cũng làm giảm đi những áp lực trên cơ thể cô. Chiếc đèn huỳnh quang, nơi mà hai người họ bước xuống xe chưa một lúc nào tắt, trên tất cả các con đường, các phóng viên với những ống kính dài ngắn ngắm chuẩn chĩa vào phía họ rồi không ngừng đưa ra những câu hỏi. Lãnh Mạn Nguyên nhếch miệng không nói một lời, đồng thời ôm lấy gương mặt của Nhã Lan vào trong vòng tay anh, dưới sự giúp đỡ của những người bảo vệ tiến về phía trước.

Một cách mơ hồ, cô nghe thấy có rất nhiều người đang gọi tên cô, họ đều lớn giọng nói “ Cô có thể trả lời không? Cô có thể trả lời không?”

“Các vị, muốn có được câu trả lời mà các vị muốn, thì xin mời đến hội trường buổi họp báo, ở đó, các bạn có hỏi có giải đáp.” Dưới sự chỉ thị âm thanh rõng rạc với khí thế hăng hái của Uông Minh Thiên, chỉ trong chớp mắt, các phóng viên đã biến mất không còn một bóng người.

“Bà Lãnh, hôn nhân của hai người không hạnh phúc sao? Tại sao cô phải đi tìm người con trai khác?”

“Bà Lãnh, cô có thể nói một chút, cô và người con trai đó làm sao quen được nhau không?”

“Bà Lãnh, với cương vị là bà chủ của Thiên Ôn, người ngoại tình như cô có xứng đáng không? Cô không cảm thấy đây là một hành động không có đạo đức sao?”

“Bà Lãnh, cô có ý định ly hôn với tổng giám đốc Lãnh không? Sau khi cô ly hôn cô có lựa chọn công khai người con trai đó với giới truyên thông không?”

“Bà Lãnh, như chúng tôi được biết, theo như tin tức thì cô với người con trai đó đã quen biết nhau từ lâu, còn có mối quan hệ là đồng nghiệp của nhau, vậy thì hai người trước đây có phải là quan hệ nam nữ, rồi sau đó cô được sự để mắt của tổng giám đốc Lãnh, cô mới bỏ anh ta?”

“Bà Lãnh, nghe nói lúc cô và tổng giám đốc Lãnh tổ chức đám cưới, cô đã từng bị bạn trai cũ để lộ ra những tầm hình trên giường của hai người, có chuyện này không? Cái gọi là bạn trai cũ có phải là chỉ anh ta không?

“Bà Lãnh….!”

Tất cả các câu hỏi đều được dồn về phía của Nhã Lan, cả hội trường đều đặt câu hỏi, đa số là các phóng viên nữ, và họ dường như mạng một mối hận trong lòng, mỗi một câu hỏi lại sắc bén hơn câu hỏi trước.

Lần đầu tiên phải đối mặt với một tình cảnh như vậy, cái không khí mãnh liệt của hội trường như vậy về căn bản Nhã Lan không có cơ hội để nói. Cô muốn giải thích, thế nhưng cô chưa kịp mở miệng trả lời thì câu hỏi khác đã tới.

Cô hướng mình về phía của Lãnh Mạn Nguyên đưa ra tín hiệu cầu cứu, nhưng dường như anh ta tỏ vẻ không nhìn thấy, kiên định hướng ánh nhìn xuống dưới hội trường, một chữ cũng không nói, thậm chí là đến nhúc nhích một cái cũng không.

“Bà Lãnh, chúng tôi có tìm hiểu, người con trai trong tin tức đó họ Thành, là một nhà nhiếp ảnh cho công ty váy cưới, bố mẹ anh ấy di cư ra nước ngoài, tình hình kinh tế gia đình rất khá giả, ở thời điểm đó có phải vì nguyên nhân này mà đã nảy sinh mối quan hệ với anh ấy không?”

Nhã Lan dương như không muốn nói, cô hoàn toàn không biết về gia cảnh của Thành Kiên Vỹ, chỉ biết là bố mẹ anh ấy không ở bên cạnh anh.

“Bà Lãnh, tổng giám đốc Lãnh điều kiện tốt như vậy, cô có nghĩ rằng mình sẽ xin lỗi anh ấy trước mặt đông người không? Cô có tình nguyện cứu vãn cuộc hôn nhân của mình không?” một vị phóng viên đứng dậy, chi về phía cô và hỏi.

Nhã Lan tức giận, cô không làm việc gì xấu cả, tại sao phải xin lỗi chứ, có lẽ nào là đám phóng viên này và Lãnh Mạn Nguyên đã thông đồng với nhau hết rồi sao? Cô đột nhiên đứng dậy, nói lớn: “ Không, tôi không xin lỗi!”

“Vậy cô quyết định sẽ ở bên người người con trai họ Thành kia sao? Như vậy cô không cảm thấy đáng tiếc sao?”

“Không đáng tiếc, bời vì chúng tôi….”

“Bởi vì mội quan hệ của chúng tôi rất tốt, Nhã Lan vô cùng hiền lành, tố rất yêu cô ấy, giữa chúng tôi vốn dĩ không tồn tại sự hiểu nhầm.” Lãnh Mạn Nguyên cướp lời, kịp thời gỡ rối cho cô. “Tất cả mọi việc đều là do một số kẻ ác ý tạo nên, hắn tả chẳng qua cũng chỉ là muốn phá hoại mối quan hệ tình cảm của chúng tôi, chính vì vậy mọi người hãy giúp tôi kéo hắn ra. Xin cảm ơn.”

“Tổng giám đốc Lãnh anh có thể giải thích một chút về mối quan hệ của ba người không?” một phóng viên chợp được được thời cơ Lãnh Mạn Nguyên phát biểu liên đưa ra câu hỏi.

Lãnh Mạn Nguyên vòng tay ôm chặt lấy eo Nhã Lan, tình cảm sâu đậm nhìn Nhã Lan, rồi hướng về phía khắn phòng đầy ắp phóng viên nở một nụ cười hạnh phúc. “Tôi yêu cô ấy, chính vì vậy tôi phải để cho cô ấy có một không gian tự do thoải mái nhất, cô ấy cùng với một đồng nghiệp cũ gặp mặt tôi nghĩ cũng không đáng để nhắc tới. Nếu như mà có vấn đề thật, thì mọi người đã không phải gặp hai người họ trên phố mà có lẽ sẽ bắt gặp tại một căn phòng nào đó của một khách sạn nào đó, đúng không?”

Cả khán phòng dội lên một tiếng cười lớn, các phóng viên để gần gật đầu biểu thị ý đồng ý.

“Cho nên, đây là có người đã rắp tâm phá hoại tình cảm của chúng tôi, mọi người nhất định phải giúp đỡ chúng tôi, bắt được hắn ta, nhờ cậy mọi người.”

Với câu trả lời đầy khéo léo, nhẹ nhàng đá đi quả bóng trở về với kẻ đầu têu, các phóng viên bắt đầu lên án chỉ trích hành động không có trách nhiệm của các tạp trí lá cải.

Phóng viên Lý phía dưới thính phòng không ngừng lau mồ hôi, không thể không hận Trương Thể Ân, nếu như không nhẹ dạ tin lời cô ta, cũng không đến nỗi trờ thành kẻ thù chung của tất cả phóng viên giới truyền thông. Tuy nhiên, bây giờ phải làm sao nghĩ cách để bảo vệ mình mới được. “Tổng giám đốc Lãnh, như chúng tôi được biết, sau khi kết hôn thì tình cảm của hai người không được tốt cho lắm, căn bản là hai người không ngủ cùng nhau.” Phong viên Lý bất cứ giá nào, hắn ta không thể không nói ra những suy đoán mà hắn nghe được từ Trương Thế Ân.

“Ô, vậy sao, vậy sao?” cả căn phòng dậy lên tiếng ồn ào náo động.

“Ô, vẫn đề này thật là khó nói, tôi không thể luôn ở trên giường với mọi người.” lời phát biể của Lãnh Mạn Nguyên lại làm giấy lên một trận cười mang tính đồng tình một lần nữa, có những phóng viên thậm trí còn muốn tấn cân lại tên phóng viên họ Lý với đầy rã tâm này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.